CHƯƠNG 344: NHÀ HỌ HOÀNG NHẤT ĐỊNH SẼ THẤT BẠI
Hàn Khiếu Thiên đương nhiên cũng cảm thấy hơi không bình thường, dù sao trước giờ đều chiếu theo trình tự của các gia tộc để phụ trách tổ chức hội giao lưu.
Mà lần này, vốn dĩ đến lượt của nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà, vậy mà nhà họ Phùng lại đem cơ hội lần này chắp tay tặng cho nhà họ Mạnh ở thành phố.
Mấu chốt là, một thời gian trước, lấy Dương Chấn làm trung tâm, mấy gia tộc lớn đã hợp lực để đối phó với nhà họ Mạnh.
“Tôi nghe nói, Yên Đô Bát Môn đã nhìn trúng khối bánh gatô tỉnh Giang Bình này.”
Hàn Khiếu Thiên bỗng nhiên lại nói.
“Ý của Hàn gia chủ là, Yên Đô Bát Môn muốn cưỡng ép bước chân vào tỉnh Giang Bình?” Dương Chấn nhíu mày.
Hàn Khiếu Thiên lắc đầu: “Có lẽ chỉ nâng đỡ để một gia tộc lớn nào đó phát ngôn, giống như nhà họ Ngô ở tỉnh Trung Hải bên cạnh, danh xưng là Hải Vương Tộc, chính là gia tộc được gia tộc Vũ Văn nâng đỡ lên.”
“Bây giờ, không chỉ có gia tộc Vũ Văn và nhà họ Hoàng mà còn có mấy gia tộc giàu có ở Yên Đô đều đang dùng hết khả năng để nâng đỡ các gia tộc hàng đầu ở các nơi, để họ làm việc cho mình.”
“Tôi nghi ngờ hội giao lưu lần này chính là Hồng Môn Yến, đem tất cả các gia tộc giàu có của tỉnh Giang Bình tụ tập lại một chỗ thì mới có thể dùng cái giá thấp nhất để kiểm soát Giang Bình.”
Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên rất ngưng trọng, bây giờ đâu còn hình tượng ông già nông thôn như vừa rồi nữa, toàn thân đều toát lên vẻ uy nghiêm của người bề trên.
Đây mới là Hàn Khiếu Thiên, người sáng lập ra nhà họ Hàn, một trong ba gia tộc lớn ở thành phố.
Trước đó Quan Tôn Sắc cũng từng nói rằng, lần này nhà họ Mạnh tổ chức hội giao lưu có thể là muốn nhắm vào Dương Chấn.
Bây giờ lại nghe Hàn Khiếu Thiên phân tích, hoàn toàn chính xác là có khả năng như vậy.
Dương Chấn không nói gì, trong đầu suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối một lượt.
Đầu tiên là anh dẫn theo mấy gia tộc lớn cường thế tiến vào nhà họ Mạnh, trước mặt mọi người đánh gãy chân tay của Mạnh Huy, Mạnh Huy không thể chấp nhận sự thật mình trở thành tàn phế nên đã nhảy lầu tự sát.
Sau đó Mạnh Thiên Kiêu muốn lợi dụng Chu Kim Hảo để báo thù Dương Chấn, sau khi thất bại ngậm súng tự vẫn.
Sau đó là Ngải Lâm, người theo đuổi Hoàng An xuất hiện, xảy ra xung đột với Dương Chấn, xung đột với thủ vệ của anh, và cùng nhau bị đánh.
Mẹ của Mạnh Huy là bà Hoàng đã phái người đến giết Dương Chấn, ngược lại bị giết.
Lại sau đó, tin Hoàng An chết bị truyền ra.
Cho tới hôm nay, nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà đem tư cách tổ chức hội giao lưu tặng cho nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh đã tổ chức sớm hơn thời hạn.
Sau khi Dương Chấn xâu chuỗi tất cả các tin tức lại với nhau, dường như anh đã nghĩ ra cái gì đó, trong ánh mắt toát lên sự lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong biệt thự dường như cũng đột nhiên giảm xuống mấy độ, ngay cả Hàn Khiếu Thiên cũng không khỏi rùng mình một cái.
“Tiểu Dương, có phải cậu nghĩ đến cái gì hay không?” Hàn Khiếu Thiên hỏi.
Dương Chấn thu lại cảm xúc, mở miệng nói ra: “Hàn gia chủ, ông có biết bà Hoàng không?”
“Nhà họ Hoàng Yên Đô Bát Môn, có một người phụ nữ từng đi theo Mạnh Thiên Kiêu, tên hình như là Hoàng Mai gì đó?” Hàn Khiếu Thiên hỏi.
Dương Chấn gật đầu: “Chính là bà ta, mấy ngày trước đã đến nhà họ Mạnh, nếu như tôi không đoán sai thì lần này nhà họ Hoàng còn có người có thân phận cao hơn đến nhà họ Mạnh.”
Đàm đại sư trước đó Hoàng Mai phái tới giết Dương Chấn kia, hiển nhiên là cao thủ mạnh nhất bên cạnh Hoàng Mai.
Ngay cả Đàm đại sư còn chết ở trong tay Dương Chấn nên chắc chắn Hoàng Mai đã biết mình không làm gì được Dương Chấn.
Mà Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy đều bởi vì Dương Chấn mà chết, Hoàng Mai chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Muốn điều động cao thủ mạnh hơn, sợ là chỉ có thể ỷ vào thân phận dòng chính cao hơn của bà ta ở nhà họ Hoàng.
Thậm chí Dương Chấn còn nghi ngờ cái chết của Hoàng An có liên quan đến Hoàng Mai.
Dương Chấn cũng không giấu diếm, đem suy đoán của mình nói với Hàn Khiếu Thiên.
Hàn Khiếu Thiên sắc mặt ngưng trọng, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Nếu theo lời của cậu thì cái chết của Hoàng An có thể là do Hoàng Mai gây nên.”
“Tôi nghĩ, tôi đã đoán được, là ai của nhà họ Hoàng đến rồi!”
“Ai?” Dương Chấn hỏi.
“Người thừa kế của nhà họ Hoàng, cũng chính là ba của Hoàng An, Hoàng Chung!”
Hàn Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào Dương Chấn nói ra: “Nhà họ Hoàng là một gia tộc có chế độ vô cùng rõ ràng, trước giờ vị trí gia chủ của nhà họ Hoàng đều dành cho người có năng lực.”
“Cho nên nói, mặc dù Hoàng Mai là con gái của gia chủ nhà họ Hoàng nhưng lại là phụ nữ, năng lực có hạn cho nên hoàn toàn không có thực quyền.”
“Mà Hoàng Chung tuy không phải là con của gia chủ nhà họ Hoàng nhưng cũng là dòng chính, năng lực xuất chúng, địa vị ở nhà họ Hoàng cũng cao gần bằng gia chủ!”
“Hoàng Mai muốn báo thù, người mạnh nhất bên cạnh mình lại bị cậu giết chết cho nên bà ta chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là mượn bàn tay của Hoàng Chung.”
“Hoàng Chung làm người bá đạo, với tác phong của ông ta, nếu thật sự muốn báo thù cho con trai thì ông ta sẽ tới, tất nhiên sẽ không chờ.”
“Nếu ông ta đã tới lại không ra tay với cậu, chuyện này chỉ có thể nói lên một chuyện là lần này ông ta tới tỉnh Giang Bình, chuyện báo thù chỉ là thuận tay.”
“Mục đích thực sự là muốn nâng đỡ một gia tộc ở tỉnh Giang Bình, để họ làm việc cho nhà họ Hoàng!”
Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên nặng nề, chuyện này đối với những gia tộc khác không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đối với ba gia tộc lớn ở thành phố mà nói thì lại có ý nghĩa sâu xa.
Nếu nhà họ Hoàng muốn nâng đỡ Vương tộc, chỉ có thể từ lựa chọn ra tay với mấy gia tộc mạnh nhất.
Tỉnh Giang Bình lớn như vậy, chỉ có nhà họ Mạnh, nhà họ Ninh và nhà họ Hàn ở thành phố là có tư cách.
Bây giờ người của nhà họ Hoàng đang ở nhà họ Mạnh, vậy đã nói rõ, nhà họ Hoàng đã có lựa chọn.
“Cho nên nói, hội giao lưu ngày mai chính là Hồng Môn Yến, ai dám không phục thì người đó chính là mục tiêu giết gà dọa khỉ của nhà họ Hoàng.” Dương Chấn nói.
Hàn Khiếu Thiên gật đầu: “Lại thêm chuyện báo thù nữa, mục tiêu của nhà họ Hoàng rất có thể sẽ là nhà họ Quan và nhà họ Trần, và cả nhà họ Hàn nữa.”
Dương Chấn không nói gì, nhưng trong ánh mắt anh lại có thêm mấy phần tàn khốc.
Anh vốn không định chiến đấu với người của Yên Đô Bát Môn nhanh như vậy, nhưng không ngờ, người đầu tiên đối đầu với mình lại là nhà họ Hoàng.
Bây giờ, ngay cả nhà họ Trần và nhà họ Quan cũng như nhà họ Hàn cũng bị dính líu vào.
“Hội giao lưu ngày mai, nếu nhà họ Hoàng dám khai đao với chúng ta, vậy tôi sẽ bẻ gãy đao của nhà họ Hoàng!”
Dương Chấn bỗng nhiên mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đáng sợ.
Đối với anh mà nói, tỉnh Giang Bình có ý nghĩa rất lớn, nhất là thành phố Giang Châu, mười tám năm trước lúc anh bị đuổi ra khỏi Yên Đô, anh đã cùng mẹ định cư ở Giang Châu.
Bây giờ lại có người muốn thay đổi trật tự của Giang Châu, anh, không đồng ý!
Hàn Khiếu Thiên chưa từng điều tra bối cảnh của Dương Chấn, vừa rồi cũng là qua miệng của Hàn Diệp mới biết được, Dương Chấn là con rơi của gia tộc Vũ Văn.
Nhưng trong khoảng thời gian ông ta tiếp xúc với Dương Chấn mà nói thì vứt bỏ Dương Chấn chính là tổn thất lớn nhất của gia tộc Vũ Văn rồi.
“Tiểu Dương, không cần biết cậu là ai, có thân phận gì, Hàn Khiếu Thiên tôi chỉ biết cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Hàn Khiếu Thiên đột nhiên nghiêm túc, vẻ mặt vô cùng kiên định nói ra: “Cho dù nhà họ Hoàng muốn động tới cậu thì nhà họ Hàn tôi sẽ dám liều mạng với bọn họ!”
Lời nói này, cũng không phải nói bừa, người xuất thân là binh lính Bắc Cảnh há lại là thứ hèn nhát?
Đương nhiên, đây cũng là thái độ của ông ta, ông ta rất có lòng tin với Dương Chấn.
Ông ta chắc chắn, chỉ cần nhà họ Hàn có thể duy trì quan hệ với Dương Chấn, chỉ cần Dương Chấn còn sống thì nhà họ Hàn nhất định sẽ không ngược lại!
Ngay cả Dương Chấn cũng không biết, Hàn Khiếu Thiên lại tin tưởng mình như vậy.
Sau khi Hàn Khiếu Thiên biết nhà họ Hoàng muốn đối phó với mình vậy mà vẫn muốn đứng chung một chỗ với mình, phần ân tình này đã đủ để Dương Chấn ghi khắc cả đời.
“Vậy tôi cũng cam đoan với Hàn gia chủ, có tôi ở đây, nhà họ Hoàng nhất định sẽ thất bại!”
Lời nói ra, Dương Chấn đứng dậy, cất bước rời đi.
Trong biệt thự, lời nói của Dương Chấn vẫn còn vang vọng mãi không dứt.
Nhìn theo bóng lưng Dương Chấn rời đi, Hàn Khiếu Thiên sững sờ ngồi im tại chỗ, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Sinh con xem con như Tôn Trọng Mưu, câu nói này chính là dành cho loại người này đúng không?
Lại nghĩ tới con của mình, Hàn Khiếu Thiên bỗng trở nên thất vọng.
Lúc Dương Chấn rời khỏi nhà họ Hàn, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Một chiếc xe Phaeton màu đen đi về phía Giang Châu, hai bên đường, ánh đèn màu da cam như những vệt sáng lướt qua.
Chỉ có điều Dương Chấn mới từ nhà họ Hàn rời đi không bao lâu, một chiếc Lexus việt dã màu đen liền theo sát phía sau.