CHƯƠNG 553: CẬU CẢ NHÀ HỌ TỐNG
Nháy mắt, đã đấu thành công mấy mảnh đất.
Hôm nay Dương Chấn tới chỉ vì muốn đấu mảnh đất vùng ngoại ô phía Nam, giá khởi điểm của nó cũng rất cao, lên tới 6000 tỷ.
Mặc dù giá rất cao, nhưng diện tích khu đất đó rất rộng, lên tới hàng trăm mẫu.
Nếu không phải vì khu đất nằm ở vùng ngoại thành, chắc chắn giá khởi điểm sẽ phải hơn 15000 tỷ.
“Tiếp theo là mảnh đất quan trọng nhất trong buổi đấu giá hôm nay, cũng chính là mảnh đất số 15 với diện tích lớn nhất, rộng hàng trăm mẫu.”
“Mặc dù mảnh đất số 15 nằm ở ngoại ô phía Nam, nhưng nhà nước đã công bố văn bản chính thức, năm sau Yên Đô sẽ phát triển ở phía Nam.”
“Chỉ cần có thể mua được khu đất này, chắc chắn sẽ có lời, giá khởi điểm là 6000 tỷ, bắt đầu đấu giá.”
MC buổi đấu giá bắt đầu rao bán mảnh đất cuối cùng.
“6300 tỷ!”
“7500 tỷ!”
…
“11100 tỷ!”
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, mảnh đất số 15 đã tăng lên hơn 50 lần, mảnh đất với giá khởi điểm 6.
tỷ, đã tăng lên 5100 tỷ.
Lúc này, chỉ còn lại ba người tham gia đấu giá, hơn nữa mỗi lần tăng giá đều rất thận trọng.
“12000 tỷ!”
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi bỗng vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, mấy người mới tham gia đấu giá lúc nãy đều đau khổ, liếc nhìn nhau, rồi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu nhà họ Tống nhìn trúng mảnh đất này, thì tôi từ bỏ.”
“Tôi cũng từ bỏ.”
“Tôi cũng thế!”
Chẳng mấy chốc, ba người đều đã bỏ cuộc.
Không nói tới thân phận của Tống Hoa Nghĩa, chỉ riêng khả năng kinh tế của nhà họ Tống, đã không ai có thể bì kịp.
Tống Hoa Nghĩa khẽ cười: “Vậy tôi phải cảm ơn ba người rồi!”
“Cậu Nghĩa khách sáo rồi!”
Ba người vội đáp lại.
“15000 tỷ!”
Lúc Tống Hoa Nghĩa đang tươi cười, tưởng mình đã nắm chắc mảnh đất số 15 rồi, thì một giọng nói vô cùng trẻ trung vang lên.
Giờ trong hội trường đấu giá rộng lớn, im lặng như tờ, mọi người đều nhìn về phía người mới ra giá.
Nụ cười trên mặt Tống Hoa Nghĩa nhất thời cứng đờ, anh xoay người nhìn qua đó thì thấy một khuôn mặt còn trẻ hơn cả anh.
“Người trẻ tuổi này là ai? Không ngờ lại dám tranh giành với người nhà họ Tống?”
“Quan trọng là cậu ta một hơi tăng lên 3000 tỷ.”
“Một là cậu ta là cậu chủ tập đoàn tài chính nào đó, hai là người tới đây để quấy rối.”
“Không thể nào! Người có thể nhận được thư mời tới đây tham gia đấu giá, đều không giàu sang cũng phú quý, nếu cậu ta thật sự tới đây để quấy rối, e rằng đã không lọt tới đại sảnh?”
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên, nhỏ giọng bàn tán.
“Ông xã, em nghe người chuyên môn đánh giá khu đất này rồi, nếu anh mua với mức giá 15.
tỷ, dù kinh doanh tốt đến đâu, cũng chỉ miễn cưỡng không lỗ vốn, chứ không hề có lời.”
Tần Nhã hơi lo lắng, khẽ nhắc nhở: “Nếu có người tham gia đấu giá nữa, thì anh bỏ cuộc đi.”
Nhưng Dương Chấn lại khẽ cười đáp: “Em cứ yên tâm, anh sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc.”
Người chuyên môn đánh giá cũng chỉ đứng trên góc độ công ty bình thường, nhưng tập đoàn Nhạn Chấn thì khác.
Dù mảnh đất đó chỉ có giá 15000 tỷ, nhưng một câu nói của Dương Chấn cũng có thể đẩy mức giá lên gấp mấy lần.
Nhưng thứ anh muốn không phải là lợi nhuận gấp mấy lần, mà là mấy ngàn lần.
Một khi Cửu Châu Thành được xây dựng, chắc chắn vùng ngoại ô phía Nam sẽ là nơi có giá trị thương mại nhất Yên Đô, hơn nữa còn trở thành nơi quảng bá cho Cửu Châu Thành ở tám châu khác.
Kể từ hôm nay, Cửu Châu Thành sẽ tạo ra thế.
“Người anh em, trông cậu hơi lạ mặt!” Tống Hoa Nghĩa cười híp mắt nói.
Lại là câu nói này!
Dương Chấn khẽ cười đáp: “Tôi mới tới đây, tất nhiên phải lạ mặt rồi.”
Tống Hoa Nghĩa vẫn tươi cười nói: “Nếu cậu mua lại mảnh đất này với giá 15000 tỷ, hình như không kiếm được chút lời, nhưng với nhà họ Tống chúng tôi thì nó rất có tác dụng, cậu em hãy nhường cho tôi, được không?”
Không thể không thừa nhận, thái độ Tống Hoa Nghĩa rất tốt.
Lần nào anh ta muốn tham gia đấu giá, cũng không ra giá ngay từ đầu, mà đợi gần đến lúc gần chấm dứt, mới tham gia.
Anh ta làm vậy không những kiếm được lợi nhuận khi bán mảnh đất, mà còn không ỷ mạnh hiếp yếu.
Giờ anh ta muốn mảnh đất số 15 này, nhưng nửa đường lại nhảy ra một Dương Chấn, dù trong lòng không vui, nhưng vẫn không biểu hiện gì.
“Không được.”
Dương Chấn khẽ cười lắc đầu, không đợi Tống Hoa Nghĩa ra giá tiếp, đã lên tiếng lần nữa: “18000 tỷ.”
Bùm!
Giờ toàn bộ hội trường đều chết lặng.
Ngay cả Tống Hoa Nghĩa, dù thái độ tốt đến đâu, cũng hơi biến sắc, sửng sốt trong tích tắc.
Không ai tham gia đấu giá, thì mình tự tăng giá cho mình.
Mọi người vốn tưởng rằng 12000 tỷ đã là giá chót rồi, ai ngờ Dương Chấn lại tăng lên 6000 tỷ.
Là 6000 tỷ đó!
Rất nhiều người cũng muốn tiêu xài như Dương Chấn.
“183…”
“21000 tỷ.”
Tống Hoa Nghĩa định ra giá, nhưng chưa kịp nói hết 18300 tỷ, đã bị Dương Chấn tăng lên 3000 tỷ nữa.
Mọi người đều hóa đá.
“Chàng trai này là tên nhà giàu ngốc nghếch à?”
“Vừa mở miệng đã tăng lên 3000 tỷ, là 3000 tỷ đó!”
“Sao tôi cứ cảm thấy, cậu ta đang nhắm vào Tống Hoa Nghĩa vậy? Dù Tống Hoa Nghĩa đã tỏ thái độ muốn tham gia đấu giá, nhưng chàng trai này vẫn dám chen vào, chẳng hề nể mặt Tống Hoa Nghĩa.”
Hầu như ai cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Dù thái độ Tống Hoa Nghĩa tốt đến đâu, thì giờ sắc mặt cũng hơi khó coi.
Đường đường là cậu cả nhà họ Tống, thay mặt cho nhà họ Tống tới tham gia đấu giá đất, mà một chàng trai còn nhỏ tuổi hơn anh, dám tranh giành với anh trước mặt mọi người.
Quan trọng là trước mặt chàng trai này, anh thậm chí không có cơ hội để ra giá.
15000 tỷ thật sự là mức giá của khu đất này, nhưng nếu rơi vào tay nhà họ Tống, thì bọn họ có thể tăng lợi nhuận lên gấp đôi.
Nếu anh có thể mua được với giá 12000 tỷ, thì nhà họ Tống có thể kiếm được lợi nhuận ít nhất là 8000 tỷ, nhưng giờ lại bị Dương Chấn tăng lên 21000 tỷ.
Hơn nữa nhìn bộ dạng Dương Chấn như thể nhất định phải giành dược mảnh đất này, rất có thể sẽ thành giao ở mức giá 30000 tỷ.
Không có lợi nhuận thì nhà họ Tống còn cần khu đất này làm gì?
“Nếu không ai ra giá nữa, thì ông có thể tuyên bố kết thúc buổi đấu giá rồi.”
Dương Chấn bỗng nhìn MC buổi đấu giá nói.
Lúc này, MC buổi đấu giá luôn ở trạng thái ngơ ngác, mới hoàn hồn lại, vội lên tiếng: “21000 tỷ! Cậu này ra giá 21000 tỷ! Còn ai ra giá cao hơn không?”
“21000 tỷ, lần một!
“21000 tỷ, lần hai!
“21000 tỷ, lần ba! Thành giao!”
MC buổi đấu giá kích động đến mức nói năng lộn xộn, gõ búa nói: “Chúc mừng cậu này, cậu đã đấu thành công mảnh đất số 15, chúng ta hãy cho cậu ấy một tràng pháo tay nồng nhiệt, để chúc mừng cậu ấy.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, nhưng sắc mặt mỗi người đều khác nhau.
“Buổi đấu giá hôm nay đã thành công tốt đẹp, giờ đã đến lúc kết thúc rồi! Tạm biệt mọi người!”
MC buổi đấu giá tuyên bố kết thúc buổi đấu giá.
Dương Chấn đứng dậy, Lạc Khải sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện còn lại.
Nhưng anh đang định dẫn Tần Nhã rời đi, thì Tống Hoa Nghĩa đi tới, cười híp mắt nói: “Chào anh, chúng ta làm quen một lát đi, tôi là Tống Hoa Nghĩa nhà họ Tống.”
Đối phương chủ động tới chào hỏi, tất nhiên Dương Chấn sẽ không vô cớ từ chối ý tốt của người ta, nên đưa tay ra bắt với Tống Hoa Nghĩa.
Nhưng lúc hai người vừa chạm tay vào nhau, thì một luồng sức mạnh to lớn truyền tới từ tay Tống Hoa Nghĩa.
Dương Chấn khẽ nhướng mày, chút bản lĩnh này cũng muốn chơi đùa với mình, anh ta là tên ngốc à?