Chương 109: Em gái tốt của tôi ơi, đừng xúc động
Giờ phút này, cuối cùng Dương Ninh Vân cũng hiểu được ý của người say không phải ở rượu mà là do núi sông* Ý đồ thật sự của Trần Hoàng Thiên là dọa bọn họ nói ra hung thủ đứng phía sau gây ra tai nạn xe cộ này. *Ám chỉ ý định ban đầu không nằm ở đây mà là ở khía cạnh khác.
Ngay từ đầu cô đã nghi ngờ Dương Chí Văn rồi, nhìn tình hình trước mắt, mọi mũi dùi đều chỉ vào Dương Chí Văn, chỉ cần có người cho một câu trả lời thuyết phục nữa là xong. “Mẹ cô chủ ở đó mà tôi sắp đặt”
Dương Chí Văn sợ hãi, lập tức nhảy ra ngay khi Ngụy Thiếu Hưng há miệng, thở hổn hển mà nói: “Các người đừng có hắt nước bẩn lên người tôi, tôi biết cả đảm các người đang chơi vui, tôi vừa gia nhập vào, còn là người cuối cùng, vì bảo vệ mạng sống mà các người đẩy tôi ra hy sinh, nhưng tôi cũng là người mà, các người không thể lấy tôi ra làm tấm chắn được!” “Còn nữa, nó cũng hù dọa mọi người thôi, mọi người đứng mắc mưu của nó, nó nói bậy vu khống cho tôi, tôi không tin nó dám chém các người
Anh ta vừa gào thét xong, mới khiến cho mười mấy tên công tử hoàn hồn sau khi kinh ngạc, bọn họ phát hiện suýt thì bị lừa, bản Dương Chí Văn ra. Hơn bọn họ còn tin chắc rằng bản Dương Chí Văn ra xong, Trần Hoàng Thiên cũng sẽ không chém chết Dương Chí Văn, chắc chắn sẽ đưa anh ta lên tòa, đến lúc đó
Dương Chí Văn khai ra bọn họ, chẳng phải là cầm đá tự đập chân mình?
Nhận thức được điều này, Chu Tử Hào cười lạnh nói: “Nói thật cho anh biết, không ai trong bọn tôi là người gây ra tai nạn xe cộ cả, vừa rồi Dương Chí Văn chỉ bị anh dọa thôi, vì mạng sống nên mới ném nồi cho anh ta gánh. Cho nên anh cũng đừng dọa bọn tôi, cho dù anh dọa như thế nào thì bọn tôi cũng không sợ, tôi không tin anh có một người vợ như hoa như ngọc mà còn làm dám chuyện phải phản từ hình.” “Đúng!” Ngụy Thiếu Hưng nhảy ra ngay, nói: “Tôi nói cho anh biết, dọa bọn tôi cũng vô ích, anh chỉ có một đường đi duy nhất là thả bọn tối ra, xóa tan hiềm khích với bạn tôi, nếu còn tiếp tục uy hiếp đe dọa thì đừng trách bọn tôi bảo cảnh sát bắt anh “Không sai!” Diệp Phùng cũng nhảy ra: “Nếu còn uy hiếp bạn tôi nữa, với thể lực của nhiều cậu ấm nhà giàu ở Đông Quan như bọn tôi, ném một tên ở rể vô dụng như anh vào tù chung thân rất dễ, cho nên anh đừng lấy cuộc đời ra đua với bọn tôi, anh không đùa được đâu.
Đám cậu ấm lập tức can đảm lên.
Dương Chí Văn đắc ý nói: “Chém đi, có giỏi thì chém đi, không có bản lĩnh thì cúi đầu dưới đám người cậu Chu ngay, sau đó mở cửa mời bọn họ ra ngoài, nếu không thì sau này mày đừng hòng sống yên!” “Ha ha. Trần Hoàng Thiên cười mỉa, đi về phía Dương Chí Văn. “Mày tính làm gì?” Dương Chí Văn lùi về sau hai bước, sợ hãi mà hỏi. “Chém anh chứ làm gì?”
Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói, bước nhanh hơn, nhấc dạo chém vào cánh tay Dương Chí Văn, máu tưới phun tung tóe “A!”
Dương Chí Văn tru tréo thảm thiết, ôm cánh tay chạy về phía cổng nhưng bị Chú Lưu tung cước đạp quay về. “Nó cũng chỉ dám chém Dương Chí Văn, muốn làm vậy để dọa chúng ta, không có của đầu!” Ngụy Thiếu Hưng cười lạnh, nhưng anh ta vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên đã đi đến chỗ anh ta. “Mày đừng có mà làm bậy!”
Ngụy Thiếu Hưng luống cuống, vội lấy điện thoại ra “Nếu mày dám làm bậy tao sẽ gọi điện thoại cho ba tao, ném mày vào tủ, cho mày…
Anh ta còn chưa nói xong, Trần Hoàng Thiên đã lao đến trước mặt anh ta, chém vào vai anh ta. “A!”
Ngụy Thiếu Hưng kêu thảm thiết như chọc tiết heo, điện thoại rơi xuống đất, vội vàng ôm vai lùi về sau liên tục, máu tươi chảy dọc đầy đường anh ta đi qua. “Có nói hay không?” Trần Hoàng Thiên quát to.
ỰC!
Ai nấy đều nuốt nước bọt. “Anh sẽ phải trả giá cho chuyện này!” Chu Tử Hào dữ tợn uy hiếp: “Có gan thì anh chém hết bọn tôi đi, không có gan thì để bọn tôi đi ra ngoài, nếu không thì tôi đảm bảo là sẽ làm cho anh chết rất thảm “The à?”
Trần Hoàng Thiên cười lạnh, nhằm thẳng Chu Tử Hào, bóp chặt lấy cổ anh ta, kể dao vào cổ anh ta của một nhát tóc máu. “A!”
Chu Tử Hào bị dọa thét chói tai: “Anh mau lấy dao ra Lấy ra mau!” “Nói ra thì tôi sẽ lấy dao ra, không nói thì tôi cắt cổ họng anh!” Trần Hoàng Thiên quát to, kéo lưỡi dao, vết thương lập tức sâu hơn. “Đừng mà! Đừng mà!” Chu Tử Hào bị dọa đến mức kinh hãi gần chết, hô to: “Thật sự là tôi không biết, không biết ai sắp đặt vụ tai nạn xe cộ mưu sát anh, thả tôi ra đi, xin anh thả tôi ra!”
Anh ta bị dọa khóc luôn rồi.
Dương Chí Văn sốt ruột hoảng hốt kêu to: “Thím hai l Đừng đứng nhìn! Cậu Chu chính là con trai của tài phiệt số một Chu Minh Đức ở Đông Quan, con rể của thim cắt cổ cậu Chu, không chỉ liên lụy đến Dương Ninh Vân mà cả thim cũng không thoát khỏi sự trả thù của nhà họ đâu!”
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh ta cảm thấy chỉ có
Lý Tú Lam đang đứng nhìn là cứu được bọn họ.
Không sai, Lý Tú Lam run mạnh, bèn chạy về phía Trần Hoàng Thiên, chửi ẩm lên: Thắng tại tỉnh chết tiệt, mau lấy dao ra, mày không muốn sống nữa phải không, đừng hại nhà bạn tao! Tai nạn xe cộ nhằm vào con gái tạo chứ không phải mày, Ninh Vân nhà tạo không kích động, máy kích động như vậy làm gì! Mau rút dao ra! Rút dao ra!”
Bà ta vừa gào vừa liều mạng lôi kéo Trần Hoàng Thiên, không kéo được ra thi đấm đá anh. “Ninh Vân là vợ con, thân là mẹ mà mẹ lại không quan tâm cô ấy, người làm chồng như con không thể không quan tâm cô ấy!” Trần Hoàng Thiên nói to rồi đẩy Lý Tú Lam ra. Vốn là Dương Ninh Vân định đi khuyên Trần Hoàng Thiên, nghe anh nói xong, trong lòng cô cực kỳ cảm động. Người chồng mà ba cô tìm cho cô không sail
Lúc này, Trần Hoàng Thiên lại ẩn dao càng sâu, sắp cửa đến cổ họng Chu Tử Hào: “Rốt cuộc anh có nói hay không?” “Nói! Tôi nói! Anh lấy dao ra rồi tôi nói” Cuối cùng Chu Tử Hào cũng không chịu được áp lực, khóc lóc gào to. Tên này đúng là một tên liều mạng không sợ trả thù . Đam Mỹ Sắc
Trước mặt người tàn nhẫn như vậy, anh ta chỉ đành chịu thua!
Anh tin rằng với thực lực của ba mình, anh ta có thể phải sạch quan hệ, nếu bị phạt thì cũng là Dương Chí Văn bị phạt, không đến đầu mình.
Nói!”
Trần Hoàng Thiên lấy dao ra: “Dám đùa với tôi, đảm bảo tôi sẽ chém chết anh!” “Cậu Chu đừng nói lung tung!”
Dương Chí Văn sợ đến mức gan sắp nút ra, vội chạy đến: Tuyệt đối đừng ném nổi cho tôi, xin cậu đấy!” “Cút ngay!”
Trần Hoàng Thiên tung cước đá vào lưng anh ta, khiến anh ta ngã lăn xuống đất. “Là do Dương Chí Văn sắp đặt!”
Không đợi Trần Hoàng Thiên uy hiếp, Chu Tử Hào chỉ về phía Dương Chí Văn, nói: “Anh ta bị anh và Dương Ninh Vân đuổi ra khỏi tập đoàn Dương Thị, 30% cổ phần công ty biến thành 10% nên mới hận trong lòng, biết bọn tôi có thù oán với hai người, bèn tìm đến cửa kết bạn với bọn tôi, quà gặp mặt là mạng của hai người. Loại người nghèo mạt như anh ta, dĩ nhiên là bọn tôi rất chướng mắt, lười chơi với anh ta, nhưng vì nghĩ đến anh ta có thể lấy mạng của anh nên mới hỏi anh ta làm cách nào lấy mạng anh” “Anh ta nói ngày nào anh cũng đưa Dương Ninh Vân đi làm, sẽ đi ngang qua đường công nghiệp, anh ta sắp đặt một chiếc xe ở đó, chở xe hai người đi ngang qua là giảm chân ga, có thể đưa hai người lên trời. “Lúc đó bọn tôi nghe theo, bèn nói với anh ta, nếu anh là có thể làm được chuyện này thì sẽ kết bạn với anh ta, ai ngờ không tới hai ngày, anh ta đã làm xong, nên hai bên kết bạn với nhau”
Dương Chí Văn khóc lóc nức nở, tru trẻo kều lên: “Các người không trường nghĩa chút nào, vì bảo vệ mạng sống, ném nổi cho tôi gánh, các người không phải là người “Đây là sự thật, không phải nồi!” Ngụy Thiếu Hưng đứng dậy, chứng minh: “Cậu Chu không hề nói dối, là do anh ta tự sắp đặt vụ tai nạn này, không liên quan gì đến bọn tôi “Chúng ta không hề tin là anh ta làm được, ai biết anh ta lại có bản lĩnh đó, lúc bọn tôi biết anh bị tông phải nhập viện, ai cũng sợ hoảng lên, không thể tin được đó là sự thật, nhưng sự thật là như thể, không phải là chúng ta không tin thì xong. “Nhưng không ngờ anh lại được thần ý cứu chữa, cho nên khi bạn tôi biết Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ chết, cảm thấy anh đã mất đi chỗ dựa vững chắc, mới đến đây giảm đạp anh. “Được.” Diệp Phùng cũng đứng ra chứng minh: “Bọn tôi giảm được anh, anh ta còn bảo khi bọn tôi giảm anh sợ gần chết, anh ta sẽ chạy vào làm người tốt cứu anh, để Dương Ninh Vân cảm ơn anh ta, cho anh ta nhiều cổ phần công ty chút để quay ve tập đoàn Dương Thị “Nên vừa rồi nghe tiếng kêu thảm thiết xong, anh ta mới chạy vào với vẻ kích động như thế, nhưng kết quả đã làm anh ta thất vọng rồi “Các người các người…” Dương Chí Văn sắp hộc máu đến nơi. “Đưa dao cho em!” Dương Tử nghe bọn họ nói xong, tức giận đến mức người run lên, hai mắt đỏ bừng, giơ cánh tay trắng nõn thon dài ra. Trần Hoàng Thiên đưa dao cho cô, cô cầm lấy dao, thở hổn hển nhằm vào Dương Chí Văn, rất muốn băm vằm anh ta ra làm trăm mảnh.
Thấy vậy, Dương Chí Văn gào khóc: “Ninh Vân! Em gái tốt của anh! Em đừng có xúc động! Em bỏ dao xuống nghe anh giải thích đã! Em nghe anh giải thích đã!”