CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 159: Vì cô ấy mà xả thân bảo vê!

Lý Tủ Lam không thể tin được những gì Dương Ninh Vân nói. Giải trí Hoàng Gia là khối tài sản trị giá hàng nghìn tỷ, là câu lạc bộ đứng đầu toàn quốc, còn Trần Hoàng Thiên thì sao?

Ba năm trước, cậu ta nghèo giống như một con chó hoang được Dương Thiên Mạnh đưa về, sống nhờ cơm nhà bà ta, nếu không đã sớm đói chết.

Kẻ nghèo như ăn mày như thế sao có thể là ông chủ của khối tài sản hàng nghìn tỷ Giải trí Hoàng Gia được?

Cho dù là như thế, một người phụ nữ thất nghiệp tầm trung như bà làm sao có thể khiến cho Trần Hoàng Thiên mất đi Giải trí Hoàng Gia được.

Nghe có vô lý không chứ? “Mẹ, con không nói dối mẹ.” Dương Ninh Vân nghiêm túc và trịnh trọng nói: “Mẹ còn nhớ lúc trước ông nội và Dương Chí Văn đến nhà chúng ta, mẹ đã lấy bản thỏa thuận ly hôn của con và Trần Hoàng Thiên để ép con ly hôn rồi gả cho Vương Minh không?” “Nhớ, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc cậu ta là ông chủ của Giải trí Hoàng Gia?” Lý Tủ Lam bối rối. “Chính là hôm đó, trên đường trở về, ông ngoại của Trần Hoàng Thiên đã cho người đi tìm anh ấy!” Dương Ninh Vân nói. “Ông ngoại của Trần Hoàng Thiên?” Lý Tú Lam nhíu mày: “Ý con là Giải trí Hoàng Gia là ông ngoại của Trần Hoàng Thiên giao cho cậu ta?” “Chính xác!”

Dương Ninh Vân gật gật đầu: “Không biết mẹ có phát hiện ra, từ sau hôm đó, Trần Hoàng Thiên thay đổi, giúp con vay 300 tỷ, hôm sinh nhật ông nội còn tặng đồ cổ trị giá hai, ba tỷ nữa, anh ấy còn dùng thẻ VIP của khách sạn Vạn Hưng để Hoàng Thiên Tuấn ra khỏi Vạn Hưng” “Lúc đó Trần Hoàng Thiên vẫn chưa được thừa kế tài sản của ông ngoại, cho nên Hoàng Thiên Tuấn không nhận ra anh ấy, nhưng mẹ còn nhớ không, sau khi Hoàng Thiên Tuấn nghe điện thoại xong lập tức thành thật rời khỏi Vạn Hưng?”

Lý Tú Lam lắng nghe và suy nghĩ cẩn thận.

Trời ạ! Cuộc điện thoại hôm đó có khi nào là của ông ngoại Trần Hoàng Thiên hoặc là người của ông ngoại cậu ta gọi tới?

Thấy Lý Tú Lam sững sờ, Dương Ninh Vân nói tiếp: “Mẹ còn nhớ không, sau khi Trần Hoàng Thiên chọc giận đảm trưởng bối, ông nội đã gạch tên, đuổi con ra khỏi nhà họ Dương, Trần Hoàng Thiên đã dùng một cuộc điện thoại để chấm dứt hợp đồng giữa Giải trí Hoàng Gia và tập đoàn nhà họ Dương, sau đó lại dùng một cuộc điện thoại khác để tiếp tục hợp tác với tập đoàn nhà họ Dương, lại còn gọi cả tổng giám đốc Phương của tập đoàn Cửu Đỉnh đến để hợp tác, nếu như anh ấy không phải là ông chủ của Giải trí Hoàng Gia thì có thể làm ra điều này hay không?”

Lý Tú Lam lắc đầu, hỏi Trần Hoàng Thiên: “Ông Hoắc của Florida sợ cậu, là bởi vì ông ta biết cậu là tổng giám đốc của Giải trí Hoàng Gia?” “Vâng.” Trần Hoàng Thiên gật đầu. “Vậy thì tại sao cậu không nói sớm hơn!” Lý Tủ Lam rống lên, tức giận phát khóc: “Nếu cậu nói sớm, tôi có dám đối xử với cậu như vậy sao, ngày ngày muốn cậu và Ninh Vân ly hôn sao?” “Tôi nhất định sẽ coi cậu như là thần tài, cậu muốn gì đều được, thật là, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!” Bà cảm thấy như người mất đi khối tài sản nghìn tỷ là mình vậy. tức đến giậm chân tại chỗ.

Dương Bảo Trân cũng sắp phát điên, cuống quýt nói: “Anh mà nói sớm thì có phải em đã không ngăn anh cưới chị em rồi không? Em nhất định còn đối xử với anh tốt hơn đối xử với chị em!”

Trần Hoàng Thiên cười nói: “Một là, nghèo quen rồi, trong chốc lát khó mà quen được cuộc sống giàu sang như thế, muốn làm quen một thời gian trước. “Hai là, tôi không có đủ kinh nghiệm quản lý. Sợ là nếu như quản lý Giải trí Hoàng Gia không tốt thì sẽ làm cho Dương Ninh Vân thành trò cười, chồng lúc không có tiền là đồ vô dụng, có tiền rồi cũng vẫn là đồ vô dụng” “Vì thế, tôi muốn đợi hoàn thành bộ phim trước, bộ phim hoàn thành xong sẽ thu được không ít thành tích, ít nhất cũng có thể chứng minh rằng chồng của Ninh Vân không phải là tên vô dụng, sau đó mới công khai thân phận, để Ninh Vân cùng tôi làm ăn, cùng tôi hưởng phúc. “Chỉ là… sự thật đã chứng minh, tôi chỉ là tên vô dụng” Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên tự giễu cười.

Dương Ninh Vân nhanh chóng ôm lấy anh, an ủi: “Trần Hoàng Thiên, anh không vô dụng, anh là vì em mới mất đi Giải trí Hoàng Gia, anh là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, cho dù sau này giàu sang hay nghèo hèn, chỉ cần anh không chê em, em đều sẽ ở bên cạnh anh, mãi mãi không xa rời.” “Cảm ơn bà xã, có những lời này của em là được rồi.” Trần Hoàng Thiên cảm động, sờ sờ mặt cô, lau nước mắt tự trách trên gương mặt cô. “Sao con lại hại Trần Hoàng Thiên mất đi Giải trí Hoàng Gia chứ?” Lý Tú Lam đột nhiên tức giận hỏi. “Mẹ cũng có trách nhiệm!” Dương Ninh Vân đanh thép đáp trả, cô chịu đựng bà quá đủ rồi, nếu hôm nay mẹ cô còn không nhận Trần Hoàng Thiên là con rể nữa, cô cũng sẽ không cần người mẹ như bà.

Trên đường về, cô đã nghĩ thông suốt rồi, chồng mới là người đi cùng cô cả đời, và mẹ cô tất nhiên là người quan trọng nhưng chỉ cần hiếu thảo là được rồi, mà hiếu thảo cũng không phải răm rắp chỉ nghe lời mẹ. “Mẹ thì có trách nhiệm gì?” Lý Tú Lam tức giận nói: “Mẹ chỉ là một con kiến nho nhỏ, làm sao mà đạp đổ sản nghiệp đế vương kia?” “Con đê ngàn dặm bị phá hủy bởi tổ kiến, sản nghiệp để vương của Trần Hoàng Thiên chính là bị phá hủy trong tay con kiến như mẹ!” Dương Ninh Vân lần nữa phẫn nộ. “Con nói rõ ràng cho mẹ, đừng có vẩy nước bẩn lên người mẹ, mẹ mới không nhận tội thay!” Lý Tú Lam khỏe miệng nhếch lên. “Là do mẹ xúi giục con, để con đi hỏi sư phụ của Trần Hoàng Thiên là ai, con hỏi ra mới biết Trần Hoàng Thiên không hề có sư phụ, sau đó con lại nói cho mẹ, mà mẹ thì kể cho ai, rồi tại sao tự dưng tin này lại đến tại đám người Nhật Bản?” Dương Ninh Vân chất vấn. “Chuyện này thì liên quan gì đến việc Trần Hoàng

Thiên mất công ty Giải trí Hoàng Gia?” Lý Tú Lam rất khó hiểu.

Dương Ninh Vân giải thích: “Giải trí Hoàng Gia là một khối sản nghiệp lớn như thế, mẹ kiếm được hàng nghìn tỷ, thì có biết bao nhiều người nhòm ngó? Đám người Nhật Bản này chính là đám người đang nhòm ngó cái miếng bánh Giải trí Hoàng Gia này, bọn họ từng đe dọa uy hiếp Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Thiên chỉ có thể bịa ra một sư phụ dạy võ rất mạnh để đàn áp người Nhật Bản, làm cho bọn họ sợ hãi không dám nhòm ngó nữa.” “Nhưng mẹ lừa con là mẹ muốn mở võ quán, để con đi hỏi Trần Hoàng Thiên xem sư phụ của anh ấy là ai, con hỏi ra thì biết Trần Hoàng Thiên không có sư phụ, cùng lắm thì không mở võ quán nữa, còn làm rò rỉ tin tức đi đâu?” “Có phải ai cho mẹ ít lợi ích gì để mẹ đi không?” “Mẹ.” Lý Tủ Lam nói không nên lời. nghe ngóng

Dương Ninh Vân nói tiếp: “Chính vì mẹ làm rò rỉ tin tức, cho nên đám người Nhật Bản mới biết Trần Hoàng Thiên không có sư phụ. Vì thế mới không e dè mà bắt cóc con, lấy mạng con uy hiếp Trần Hoàng Thiên giao Giải trí Hoàng Gia cho bọn họ.” “Trần Hoàng Thiên anh ấy yêu con, không muốn mất đi con, dùng tài sản nghìn tỷ để mua lại tính mạng con, con…”

Nói đến đây, cô không khỏi nghĩ đến món nợ với Trần Hoàng Thiên, che miệng khóc. “Vợ à, không sao đâu, em đừng trách bản thân, đừng đau lòng làm khổ thân thể.” Trần Hoàng Thiên ôm cô vào lòng an ủi. Anh không muốn nói cho cô biết vì sợ Dương Ninh Vân thấy có lỗi nhưng cuối cùng vẫn để Phương Thanh Vân nói ra. “Hu hu…”

Dương Ninh Vân bật khóc: “Mẹ, Trần Hoàng Thiên anh ấy rất tốt, anh ấy vô cùng rộng lượng, có thể bao dung cho tất cả lỗi lầm mà những người khác thì không, thậm chí từ đầu tới cuối còn không hề nói con một câu nào. Càng không trách mẹ” “Con cầu xin mẹ, sau này đừng gây phiền phức cho Trần Hoàng Thiên nữa được không? Con không cần mẹ tốt với anh ấy, con chỉ cầu xin mẹ đừng mắng mỏ anh ấy nữa, đừng ép con ly hôn với anh ấy nữa, được không mẹ?” “Không đời nào!”

Lý Tú Lam tức giận nói: “Khi vẫn còn là tổng giám đốc

Giải trí Hoàng Gia, có khối tài sản nghìn tỷ, ngay cả đến vài chục nghìn tỷ cũng chẳng cho mẹ được đồng nào, còn đây quăng hàng chục triệu, kia quăng hàng chục tỷ, mẹ là mẹ chứ là ăn xin đâu?” “Nếu cậu ta sớm đưa mẹ vài chục nghìn tỷ thì cho dù có mất Giải trí Hoàng Gia, đời này chúng ta vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp. Không cần phải đau đầu vì tiền.” “Nhưng cậu ta không đưa, rõ là keo kiệt, bây giờ thì có ích gì, muốn mẹ chấp nhận cậu ta, mẹ có phải bồ tát đâu?” “Còn về việc mất đi Giải trí Hoàng Gia, đó là cậu ta vô dụng, có liên quan gì đến mẹ chứ, mẹ không chấp nhận cái xô nước bẩn này hắt lên người mẹ, càng không chấp nhận cậu ta, con bắt buộc phải ly hôn với cậu ta, bây giờ cái gì cậu ta cũng không thể cho con được nữa, càng không thể cho mẹ cái gì, mẹ hỏi con loại người như thế còn đến đây có ích gì.” “Con chịu đựng mẹ đủ rồi!” Dương Ninh Vân hét lên như điên sau khi nghe những lời này: “Con sẽ không nghe lời mẹ nữa, không bao giờ! Mẹ không chấp nhận Trần Hoàng Thiên thì con cần anh ấy, phải ra đường đi ăn xin con cũng sẽ đi theo anh ấy, con sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa đâu!” “Con điên rồi! Mẹ nuôi mày vô ích sao?” Lý Tú Lam tức giận nói. “Mẹ nuôi con không hề vô ích.” Dương Ninh Vân lắc đầu: “Mẹ nuôi con không phải để con kiếm tiền cho mẹ sao? Trần Hoàng Thiên giúp mẹ kiếm được nhiều tiền như vậy còn không bằng hơn 50 tỷ mà VM đưa cho mẹ sao?” “Mẹ chê ít thì để con bảo Trần Hoàng Thiên đưa cho mẹ 50 tỷ cuối cùng, coi như Trần Hoàng Thiên dùng để chuộc con, sau này con sống thì là người của Trần Hoàng Thiên, chết cũng sẽ là ma của anh ấy. Mẹ không cần quản con nữa!” Тrц*уeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Nói đến đây, cô nhìn Trần Hoàng Thiên: “Anh đưa tiền cho mẹ đi, sau này em đi làm kiếm tiền thuê phòng, nuôi anh” “Được.” Không chút do dự, Trần Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra, chuyển 50 tỷ mà Dương Ninh Vân buôn bán được đưa cho Lý Tú Lam.

Rất nhanh.

Ting!

Lý Tủ Lam nhận được một tin nhắn. “50 tỷ này đến tay mẹ rồi, biệt thự lớn cũng của mẹ cả Căn biệt thự này cũng cho mẹ, con cái gì cũng không cần con ra ngoài tự sống, con chỉ cần Trần Hoàng Thiên! Dương Ninh Vân hét lớn, sau đó kéo Trần Hoàng Thiên đi. “Đợi đã vợ!” Trần Hoàng Thiên dừng lại. “Cậu hối hận rồi? Muốn lấy lại 50 tỷ sao? Tôi sẽ không trả cho cậu đâu, đi đi!” Lý Tủ Lam giấu điện thoại dưới nách, keo kiệt nói. “Tôi không hối hận” Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Ba đang trong trạng thái sống thực vật nằm trên giường, dù sao thì bà cũng không chăm sóc ông ấy, để ông ấy ở đây cũng phiền bà, tôi đưa ông ấy đi để chăm sóc, được chưa?”

Vừa nói ra lời này, mắt Dương Ninh Vân lại đẫm lệ.

Đứa con gái như cô vừa tức giận đã quên mất ba rồi, là Trần Hoàng Thiên, người con rể mà ông nhặt về lại nhớ đến ông! “Mang đi đi. Đỡ tốn tiền tôi phải mời bảo mẫu đến chăm sóc ông ta.” Lý Tủ Lam bày ra bộ mắt ghét bỏ, nói. “Vợ à, em đợi chút, anh đưa bố xuống đã.” Trần Hoàng Thiên nói xong liền chạy lên tầng, vào phòng ba vợ. “Hu hu…”

Ba vợ vậy mà lại khóc.

Sau khi mất đi khối tài sản hàng nghìn tỷ đồng, Trần Hoàng Thiên đã không rơi một giọt nước mắt nào, lúc này, vậy mà anh lại khóc.

Hơn một tháng nay không về thăm ba vợ, cả phòng bốc mùi, cả người ba vợ gầy như củi, trên tay trên mặt đầy rẫy vết xanh tím. “Ba, trong thời gian con không có nhà, ba phải chịu ngược đãi rồi, con đưa ba đi, sau này sẽ không có ai ngược đãi ba nữa.” Trần Hoàng Thiên lau nước mắt, mỉm cười ôm lấy ba vợ. “Hu hu…”

Ba vợ khóc không ngừng.

Ông không khóc vì bị ngược đãi, mà khóc vì bất bình thay Trần Hoàng Thiên, ông đều có thể nghe thấy hết.

Rất nhanh Trần Hoàng Thiên đã ôm lấy ba vợ lên Mercedes, để Dương Ninh Vân lái xe rời khỏi đây. “Mẹ, con không muốn chị đi.” Dương Bảo Trân bĩu môi nói. “Không sao, sau này con cũng kết hôn, chị con còn có thể suốt ngày ở nhà chồng chơi với con sao?” Lý Tú Lam không vui, nói.

Dương Bảo Trân cũng bĩu môi không nói nữa. “Chết tiệt!”

Lý Tú Lam tức giận nghiến răng: “Cái bà chị dâu này lại vứt cả 3 tỷ vào sản nghiệp nghìn tỷ của Trần Hoàng Thiên, mẹ đúng là không nuốt được cái cục tức này mà, mẹ phải đi tìm bà ta tính sổ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi