Chương 185: Gừng càng già càng cay!
Lời nói ấy vừa thốt ra khiến toàn bộ hiện trường nổi tung! “Cái gì? Cậu thanh niên này là cháu trai của ông Trần
Hiếu Sinh sao, thật hay giả vậy?” “Là thật! Cậu ấy là cháu trai của ông Trần, vào ba năm trước đã bị đánh đứt gân tay gân chân rồi đuổi ra khỏi nhà họ Trần. Trông dáng vẻ này bây giờ hẳn là phát tài rồi!” “Nói như vậy tức là, ở trong hội đấu giá này, hai ông cháu bọn họ tranh nhau, làm tổn thương lẫn nhau sao. Có thể nói là đây là chuyện hay nhất để bàn luận trong năm nay đấy!” “Nhìn mà xem, cậu cháu trai này của ông ấy rất có khí thế là đằng khác, cậu ta đang định đánh thắng ông mình sao? Các người nói thử xem, trận đại chiến của ông cháu nhà này, ai thắng, ai có thể lấy được nhân sâm ngàn năm này?”
Những người ở đây cũng không thể ngờ rằng, tham gia hội đấu giá mà cũng có thể hóng được drama thú zị như này. Hai ông cháu đua nhau ra giả, cảnh tượng như này không phải là kẻ vui sướng, người đau đớn thì là gì? “Tôi có sáu mươi nghìn tỷ hay không thì cậu cứ hỏi ông nội cậu là được, ông ấy biết rõ hơn cậu nhiều.” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng đáp lại.
Trần Hoàng Phong nhìn Trần Hiếu Sinh: “Ông nội, anh ta có sáu mươi nghìn tỷ sao?”
Trần Hiếu Sinh không trả lời cậu ta mà hằm hằm nhìn Trần Hoàng Thiên, giọng nói như rít ra từ trong kẽ răng:” Ranh con, mày muốn phân cao thấp với ông nội mày phải không?” “Là ông đang phân cao thấp với tôi.” Trần Hoàng Thiên đáp lại: “Ông vẫn luôn không chịu kêu giả mà chỉ đợi đến khi tôi ra giá thì ông lại nhảy ra, ông thử hỏi mọi người ở đây một chút xem nào, là ai đang phân cao thấp với ai?” “Hình như đúng là ông Trần đang phân cao thấp với cháu trai ông ấy thật” “Từ lúc đấu giá nhân sâm ngàn năm bắt đầu đúng là ông Trần không hề ra giả thật, mà đến lúc cháu trai ông ấy giơ bảng giá thì ông Trần mới không bình tĩnh ngồi yên nữa.” “Nói như vậy chẳng khác gì nói ông Trần hẹp hòi không rộng lượng, không vừa mắt khi nhìn thấy cháu trai mình sống tốt.”
Mọi người có mặt đều nghị luận.
Trần Hiếu Sinh nghe tức sùi bọt mép, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn đối đầu với tạo đúng không? Được lắm, tên nhóc mày có gan lắm.”
Nói đến đây, ông ta quay qua nói với ông cụ nhà họ
Tiêu: “Ông thông gia, vì không để ông chê cười nhà họ
Trần, ông có thể gọi giá với cậu ta không, xài hết bao nhiêu tiền nhà họ Trần chúng tôi chia một nửa” “Vậy thì được… ông thông gia!”
Ông Tiêu lập tức vui cười ra mặt, nhấc tấm bảng lên hộ: “Sáu mươi sáu nghìn tỷ!” “Bảy mươi tám nghìn tỷ!” Trần Hoàng Thiên không hề nghĩ ngợi nhanh chóng hét lớn, dùng hết hai trăm ba nghìn tỷ trước, nếu không đủ thì gọi cho ông ngoại để xem ông ngoại có chịu tiếp viện hay không, nếu ông ngoại không chịu giúp thì chơi bằng tài sản Hoa Tây, phải nắm bắt
Anh đã quá nghèo rồi, nghèo thêm chút nữa cũng không đáng sợ.
Hơn nữa Dương Ninh Vân cũng đã tỏ thái độ mấy lần rồi, cho dù có ăn xin trên phố cũng sẽ không vứt bỏ anh, vậy nên anh còn sợ cái gì nữa?
Bại dưới tay ông già này nhiều lần như vậy rồi, lần này anh không muốn thua! “Tám mươi mốt nghìn tỷ!” Ông cụ nhà họ Tiêu lòng đau như cắt, tăng giá lên cũng không lỡ tăng nhiều. Ngược lại là Trần Hoàng Thiên, cực kỳ dứt khoát nhấc tấm bảng lên: “Chín mươi nghìn tỷ!” “Ác! Quá độc ác!”
Người xem xung quanh vô cùng chấn động. “Má ơi, cái tên điên Trần Hoàng Thiên này, anh ta có chín mươi nghìn tỷ sao? Anh ta đủ tự tin như vậy à?” Lưu Khải Thâm bị kinh ngạc đến mức ngây người như phỗng. “Chắc chắn là người điên, gọi bậy gọi bạ giá tiền!” Chu Hải Đào khẳng định.
Sau đó đứng dậy, nói với Trần Hoàng Thiên: “Mẹ nó, đừng có mà khua mỗi múa mép, lấy tài sản của mình ra mà chứng minh rồi hẵng kêu giả tiếp!” “Đúng! Lấy tài sản của cậu ra để chứng minh đi!” Tiêu Hùng và Trần Lam Ngọc, đám người Trần Hoàng Phong đều đồng loạt nói vậy. “Có người bằng lòng làm với tôi đương nhiên là biết tôi có thể lấy ra số tiền đó, tôi cũng đâu bảo mấy người ra giá với tôi đầu mà mấy người kích động như vậy, tôi có tiêu tốn đồng nào của mấy người không hả?” Trần Hoàng Thiên nói.
Đám người Chu Hải Đào lập tức im lặng.
Đúng vậy, cho dù anh ta có ra giá là ba trăm nghìn tỷ thì cũng không tốn lấy một đồng nào của chúng ta. Chúng ta kích động cái răm.
Nhưng Trần Lam Ngọc vẫn khó chịu: “Anh không có tiền mà dám gọi bậy gọi bạ khiến nhà mẹ đẻ và nhà chồng tôi đều tốn nhiều tiền, trong lòng cậu không tính đến sao?” “Tôi có tiền hay không thì cứ hỏi ông cô, đừng hỏi tôi.” Trần Hoàng Thiên chẳng muốn giải thích với cô ta. “Ông ơi, anh ta có tiền thật sao?” Trần Hoàng Phong yếu ớt hỏi, hoàn toàn không thể tin được Trần Hoàng
Thiên có nhiều tiền như vậy.
Trần Hiếu Sinh đang vô cùng căm tức, bị nghe thấy Trần Hoàng Phong hỏi thế, trực tiếp thốt ra: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, trước đấy nó là chủ tịch công ty Giải trí Hoàng Gia, tuy bây giờ nhà họ Hoàng đổi chủ nhưng hội chủ của Hiệp hội Thiên Minh vẫn là ông ngoại nó, làm gì có chuyện không lấy nổi được mấy chục nghìn tỷ ra?”
Ông ta cũng tức đến mức sắp phát điên rồi đây này, không ngại gì mà cứ thế tiết lộ thân phận của Trần Hoàng Thiên, khiến cho nhà họ Tiêu ghi hận ông ngoại của Trần Hoàng Thiên, có như vậy thì ông ta mới không sợ Hiệp hội Thiên Minh nữa. “Cái gì!”
Lời đó vừa thốt ra không khác gì một quả bo nặng ngàn cân rơi xuống, nổ tung toàn bộ nơi này! “Hóa ra anh ta là chủ tịch trước đây của công ty Giải trí Hoàng Gia, còn là cháu ngoại của hội trưởng Hiệp hội
Thiên Minh, tin tức này quá sốt dẻo rồi!” “Vãi! Trâu bò! Quá trâu bò, quá khủng khiếp luôn! Ông nội là chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh, ông ngoại là hội trưởng của Hiệp hội Thiên Minh, xuất thân như này đúng là đủ để đảo lộn trời đất mà!” “Ông cụ nhà họ Trần điên rồi sao, cháu trai có ông ngoại là hội trưởng của Hiệp hội Thiên Minh, trong tay có cả ngàn tỷ đô la. Đuổi một cháu trai như vậy ra khỏi nhà họ Trần chẳng phải đang cắt đứt mối quan hệ với hội trưởng Hiệp hội Thiên Minh sao?”
Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi cách làm của Trần Hiếu Sinh.
Về phần đám người Trần Hoàng Phong, Trần Lam Ngọc, Tiêu Hung, Chu Hải Đào, Lưu Khải Thâm đều ngây ra như phỗng, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo.
Vừa mới biết được là Trần Hoàng Thiên không phải bị ép đến đường cùng, trước khi công ty Giải trí Hoàng Gia chưa đổi chủ thì anh ta là người giàu có mấy chục nghìn tỷ!
Bọn họ là con cháu nhà giàu, không kế thừa tài sản gia tộc thì bò cả đời cũng không bỏ được lên cao để có được vị trí như Trần Hoàng Thiên! “Cũng may là công ty Giải trí Hoàng Gia bị anh ta quản lý dẫn tới phá sản nên mới phải bán đi, nếu không bây giờ chúng ta ở trước mặt anh ta thể nào cũng bị chèn ép”
Trong lòng đám người Lưu Khải Thâm không ngừng nghĩ đến chuyện này. “Ông ngoại cậu cho cậu bao nhiêu tiền để tới đây tham gia đấu giá?” Ông Tiêu hỏi. “Ông không cần quản chuyện này.” Trần Hoàng Thiên nói: “Ông chỉ cần để ý tăng giá và không gọi giá nữa là được.”
Tiêu lão gia tử híp híp mắt: “Nếu tôi kêu ba trăm nghìn tỷ thì sao, cậu có theo không?” “Hừ.” Trần Hoàng Thiên hừ lạnh. Nằm lấy tay Dương Ninh Vân, nói: “Tôi vì cứu vợ tôi, mấy trăm nghìn tỷ cũng có thể ném cho người Nhật Bản, vì tương lai vợ tôi không bị người ta ức hiếp bắt nạt, không bị người ta đánh, làm gì có chuyện sẽ không lỡ bỏ ra mấy trăm nghìn tỷ “Ông cứ kêu giá đi, chỉ cần tôi còn ở đây thì tôi vẫn sẽ kêu giả đến cùng, tuyệt đối không lùi bước về phía sau!” Lời nói đó vừa thốt ra, toàn bộ hiện trường lại xôn xao thêm lần nữa. “Đó là điên cuồng yêu chiều vợ sao!” “Vì cứu vợ mình, mấy trăm nghìn tỷ cũng vứt được cho người Nhật Bản. Là người Nhật Bản bắt cóc vợ cậu ta, ép buộc cậu ta giao công ty Giải trí Hoàng Gia ư?” “Vợ của cậu ta quá hạnh phúc, gả được cho một người đàn ông tốt như vậy, cuộc đời này sống đúng là không uổng phí mà!”
Ở một góc khuất hẻo lánh, mấy người Nhật Bản dùng tiếng Nhật trao đổi với nhau. “Hóa ra công ty Giải trí Hoàng Gia của chúng ta lấy được từ trong tay tên nhóc này, hay lắm, giờ khiến cho nó đi dùng tiền, chúng ta dùng hết mọi biện pháp, đoạt nhân sâm ngàn năm của cậu ta về là được, bớt tiêu tốn một khoản tiền.” Một người Nhật Bản nói. “Được đấy, tôi cũng nghĩ như vậy.” Người Nhật Bản đứng giữa đắc ý cười nói: “Sắp xếp sẵn một đội đứng bên ngoài quan sát thật kỹ, nhìn chằm chằm vào cậu ta, chờ đến khi cậu ta lấy được rồi mang ra ngoài, hãy ra tay đoạt lấy nhân sâm ngàn năm. “Được!”
Một người Nhật Bản lập tức đi sắp xếp bố trí mọi việc.
Lúc này, lực lượng của người đứng đầu nhà họ Tiêu chỉ bị câu nói của Trần Hoàng Thiên đánh cho không còn.
Ba trăm nghìn tỷ cũng bằng lòng bỏ ra để cứu vợ mình, loại người tàn nhẫn này thật đúng là… “Chín mươi nghìn tỷ một lần. Có phải… cao quá rồi không!” Người chủ trì hỏi. “Từ đã!”
Trần Hiếu Sinh đưa tay hồ: “Chúng tôi cần thương lượng một chút đã, cậu cứ từ từ.”
Nói đến đây, ông ta đi đến nói bên tại bác cả một cậu Rất nhanh sau đó, bác cả đã lấy điện thoại ra bấm một chuỗi những dãy số.
Thấy vậy, Trần Hoàng Thiên híp híp mắt. “Lão già kia, ông lại muốn bày trò đùa nghịch tôi?” Trong lòng Trần Hoàng Thiên mơ hồ có chút dự cảm xấu.
Quả nhiên.
Một lát sau, điện thoại di động của anh vang lên.
Vừa nhấc máy, trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của Phương Thanh Vân. “Ai? Là ai đang đánh Phương Thanh Vân?” Trần Hoàng Thiên giận dữ hỏi.
Rất nhanh, trong điện thoại di động vang lên một tràng cười lạnh: “Chú ba, là anh, anh cả của chú. Không phải anh đang đánh Phương Thanh Vân mà đang dưa cô ta cho cá mập ăn khiến cô ta sợ tới mức hét lên như vậy.” “Con mẹ nó, tôi hỏi anh, rốt cuộc là anh muốn gì?” Trần Hoàng Thiên giận dữ hỏi. “Ha ha ha.” Trần Hoàng Dương ngượng ngùng cười: “Thành thật một chút cho tạo, đừng có mà phân cao thấp với ông nội. Phải bồi thường cho ông, nếu không tạo sẽ ném cô ta cho cá mập ăn. Tao nói được làm được.” ” Con mẹ nó anh.” “Tao chờ điện thoại của ba tao, ông ấy nói ném là tạo lập tức ném, mày tự đi mà xem xét xem làm thế nào đi Tút tút tút…
Trần Hoàng Dương trực tiếp cúp điện thoại. “Mẹ kiếp!”
Trần Hoàng Thiên tức giận đến mức bộ ngực phập phồng, dáng vẻ như muốn nổ tung.
Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bất lực nói: “Vậy thì cứ chín mươi nghìn tỷ đi, nhiều hơn một chút thì nhường cho mấy người.”
Anh lấy nhân sâm ngàn năm là để trị thương, cứu Thanh Vân, nếu như Thanh Vân chết thì lấy được cũng không còn nghĩa lý gì nữa.
Trần Hiếu Sinh lập tức mặt lộ vẻ cười đắc ý, nhấc tấm bảng lên hồi: “Chín mươi nghìn ba trăm tỷ” “Chín mươi nghìn ba trăm tỷ, có phải… cao quá rồi không?” Người chủ trì hỏi.
Trần Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi, không kêu giá. Ngay tại lúc người chủ trì chuẩn bị đập búa xuống, lại có người kêu giả: “Chín mươi nghìn sáu trăm tỷ”