CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Trần Hoàng Thiên rời khỏi quán bar, kêu tài xế lái xe rời đi, đám người của Chu Minh Tâm trốn ở trong xe lúc này mới dám ra ngoài. “Mẹ kiếp, không thể ngờ được một tên phế nhân tay trói gà không chặt mà dạo này lại lại trở nên có sức mạnh lớn như vậy, chỉ cần một quyền là có thể đạp vỡ bức tường, quả thực rất giống với một con bò thô bạo!

Nhìn về phía chiếc xe đang rời đi của Trần Hoàng Thiên, Dương Chí Văn không khỏi xúc động. “Cho dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, cũng không để ai trói và dắt đi sau lưng ngựa?”

Ngụy Nam Phùng hừ một cái với vẻ rất lạnh lùng, khinh thường: “Cứ cho là anh ta có sổ đỏ đi, hôm nay cậu Phan không mang theo cao thủ. Nếu không thì chắc chắn đã đánh chết hắn, ông nội của cậu Phan được phong là đệ nhất cao thủ ở Lãnh Hoa, đánh cho Trần Hoàng Thiên tan xác cũng dễ như là đánh một con chó vậy!”

Đừng nói nhiều nữa, mau đi vào xem cậu Phan bị thương như thế nào, nếu không cẩn thận bị nhà họ Phan trách tội thì tất cả chúng ta ở đây gộp lại cũng không thể gánh nổi trách nhiệm đâu!” Chu Minh Tâm thúc giục với vẻ tức giận.

Rất nhanh chóng đã có bảy tám anh chàng đều chen chúc để vào trong quán bar.

Quay trở lại với hiện trường ở quán bar, nhạc đã tắt, có rất nhiều người quây vào nhau. Đám người của Chu Minh Tầm vào trong xem xét một lát, mới biết là vệ sĩ của Phan

Tùng Dươngđã chết rồi. “Anh cứ yên tâm đi trước đi, tôi sẽ không để cho anh chết oan đầu, nhất định tôi sẽ báo thù cho anh!”

Phan Tùng Dương nghiến răng ken két, anh vệ sĩ chết không nhắm mắt, Phan Tùng Dương đã lấy tay vuốt mi mắt cho anh ta.

Càu nhàu!

Chu Minh Tâm đợi anh ta uống nốt ngụm nước. “Cậu Phan. Anh có sao không?” Dương Chí Văn hỏi với vẻ thỏ thẻ, e dè. “Cút sang một bên!” Phan Tùng Dươngnổi giận đùng đùng: “Lúc có chuyện thì các anh chạy nhanh hơn ai hết, cậu đây ỉa vào mặt những thằng bạn rác rưởi như các anh” “Xin lỗi cậu Phan!” Chu Minh Tâm cùng với đám người của Dương Chí Viễn cúi đầu xuống một lát rồi giải thích. “Chúng tôi đi ra ngoài báo cảnh sát, nếu ở lại thì chẳng phải cũng không đánh lại hắn sao?” Ngụy Nam Phùng cười khà khà, thực ra bọn họ đã sợ đến mức quên cả báo cảnh sát. “Cứ coi như là các anh thông minh.” Phan Tùng Dương với giọng điệu chậm rãi: “Nhưng không cần đến các anh, tôi đã gọi điện cho ông nội tôi rồi, ông nội tôi cũng rất tức giận, đã sử dụng quan hệ với lực lượng cảnh sát Đông Đô bảo họ đi truy bắt tên khốn đó rồi.” “Hơn nữa, ông nội tôi cũng đi trực thăng và mang theo người đến đây, nói rằng ông muốn tự tay giải quyết tên khốn đó, để đòi lại công bằng cho tôi.” Nói xong, anh nắm chặt tay lại với vẻ đầy căm phẫn, anh thở mạnh một hồi vì cánh tay bị trật khớp của anh bị đau. Mà đám người của Dương Chí Văn không vui vẻ gì. Gia tộc đệ nhất ở Linh Hoa đã nổi giận lên thì chẳng phải giết chết Trần Hoàng Thiên dễ như như bóp chết một con kiến thôi sao?

Thế là một đám ra vẻ nịnh bợ đỡ Phan Tùng Dương dậy. Đúng lúc này, một đội cảnh sát cũng tiến vào trong quán bar. Người dẫn đội là Lâm Minh Tuấn, nhìn thấy người đã chết, anh ta nhưởng lông mày, rồi hỏi: “Hung thủ là ai? Hắn đã đi đâu rồi?”

Dương Chí Văn lập tức trả lời: “Hung thủ là Trần Hoàng Thiên, là người mà Lâm Minh Tuấn quen biết, hắn đã chạy rồi.” “Là anh ta sao?”

Trong chốc lát, mí mắt của Lâm Minh Tuấn bỗng nhắm chặt lại, thầm than trong lòng: “Cái tên xui xẻo này, lại đi đánh chết người của nhà họ Phan, đến nước này thì chẳng ai cứu được anh nữa rồi.” “Anh quen biết anh ta, anh biết anh ta ở đâu không? Anh hãy lập tức đi bắt hắn đi. Ông nội của tôi đang trên đường đến đây, đến lúc đó ông nội tôi sẽ đích thân ra tay xử lí!” Phan Tùng Dương nói với vẻ đầy phẫn nộ, bực tức. “Anh ta đã li hôn với Dương Ninh Vân rồi, làm sao mà tôi biết anh ta ở đầu được?” Lâm Minh Tuấn nói với vẻ không hề vui mừng, sau đó nói một cách chậm rãi: “Cảnh sát chúng tôi sẽ đi truy lùng anh ta, điều này anh không cần phải lo, bây giờ anh hãy mau đến bệnh viện đi.”

Phan Tùng Dương cắn răng thật chặt, sau đó, anh được đám người của Chu Minh Tâm đỡ anh dậy và đưa đến bệnh viện. Nửa tiếng sau, một chiếc máy bay trực thăng đáp xuống ở sân bay trong cục.

Bốn người bước xuống từ trên máy bay, trong đó có một người khoảng bảy mươi tuổi, ông lão đó mặc bộ trang phục rất rộng của thời Đường với dáng vẻ uy nghiêm, một người khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc vest, hai người già luyện công. “Ông Phan ”

Mấy tên cảnh sát rất nhanh chóng đi đến nghênh đón, bắt tay lão Đường Trang.

Lão Đường Trang này chính là Phan Đình Thọ, người đứng đầu nhà họ Phan, dòng họ sừng sỏ nhất ở Hoa

Đông, còn được phong là đệ nhất cao thủ ở Lĩnh Hoa. “Làm cháu đích tôn của ta bị thương, lại còn giết chết vệ sĩ ở bên cháu tích tôn của ta, đã tìm thấy tên khốn đó chưa?”

Sau khi bắt tay xong, Phan Đình Thọ nói với vẻ rất thản nhiên. “Ông Phan, tên Trần Hoàng Thiên đó hôm nau vừa mới li hôn, không ở nhà vợ của anh ta, vì vậy nên vẫn chưa tìm thấy, nhưng có điều đã khám xét và điều tra xe hơi của anh ta rồi, rất nhanh thôi sẽ có manh mối, Anh cảnh sát cầm đầu nói.

Phan Đình Thọ gật đầu, sau đó đi vào trong cục vừa uống trà vừa đợi, người đàn ông mặc vest rời đi và đến bệnh viện thăm Phan Dương.

Không lâu sau. “Cục trưởng, điều tra ra rồi.”

Một anh cảnh sát viên bước đến và nói: “Đã điều tra ra vị trí của Trần Hoàng Thiên thông qua chiếc xe hơi Bentley của anh ta, đó là ở biệt thự Số ã Ngọc Long Hoan.” “Được rồi, những việc tiếp theo cứ để tôi lo là được.” Phan Đình Thọ đứng dậy, chỉ nói một câu rồi mang theo hai ông già rời khỏi đó.

Bệnh viện, khoa chấn thương chỉnh hình. “Ba, sao ba lại ở đây ạ?”

Vừa mới khôi phục được chỗ xương bị treo, Phan Tùng Dươngđau đớn đến mức nhe răng trợn tròn mắt, thấy ba đi vào, anh cố nén đau chào hỏi ba. “Con bị người ta đánh, làm sao ba có thể không đến được.” Phan Đình Thông hỏi với vẻ mặt đầy quan tâm: “Thế nào? Bị thương có nặng không?” “Vẫn ổn, không chết được đâu.” Phan Tùng

Dươngnghiến răng nghiến lợi, nhìn Phan Đình Thông: “Ba à, đã tìm thấy tên khốn đó chưa ạ?” “Mười mấy phút trước, ông nội con gọi điện thoại đến. Nói rằng đã tìm được chỗ mà tên khốn đó đang ở rồi.” Phan Đình Thông trả lời. “Vậy thì tốt quá rồi.”

Phan Tùng Dươngvà đám người của Chu Minh Tâm đều phấn khích, mừng rỡ hẳn lên. “Chẳng phải các anh đã nói rằng, tên tiểu tử đó rất tốt số, có mấy lần cứ tưởng suýt chết, vậy mà lại không chết sao? Vậy là hôm nay tôi có thể nói to rõ ràng với anh rằng, tối nay tên khốn đó sẽ phải chết, tôi sẽ mang đầu anh ta đến cho các anh!”

Phan Tùng Dương nhìn đám người Chu Minh Tâm và Dương Chí Văn mà dự tính thầm trong bụng.

Thật nực cười, ông nội đường đường là Đệ nhất cao thủ ở Lĩnh Hoa, là bậc thầu của Đan Cảnh tầng sáu, trên cả Thanh Khâu này cũng chẳng có mấy ai có thể xứng làm đối thủ, huống chi là cái tên thanh niên mới chỉ hai mấy tuổi này, cho dù là có thể đánh thì trước mặt ông nội cũng chỉ là loại chó gà mà thôi, đến một kích cũng sẽ chẳng chịu nổi! “Chúng tôi tin nhất định ông Phan sẽ có bản lĩnh, trách nhiệm!” Đám người của Chu Minh Tâm nói với vẻ mặt rất phấn khởi.

Đặc biệt là Dương Chí Văn. Anh vô cùng vui mừng, nói: “Đợi đến lúc anh chết một cái, hãy xem tôi chiếm lấy công ty thương mại Hoa Tây như thế nào!”

Biệt thự số 1 Ngọc Long Hoan. “Bác sĩ Tôn, có cách nào để cải thiện võ đạo của tôi lên một chút không?”

Trong phòng khách, Trần Hoàng Thiên đang pha trà, cất lời hỏi.

Từ sau khi làm xong thủ tục li hôn với Dương Ninh Vân, trong đầu anh toàn là những khoảnh khắc ở cục dân chính và hình ảnh Dương Ninh Vân hồn siêu phách lạc rời đi.

Tuy rằng việc luyện võ phải do tu luyện từ bên trong, như là phương pháp ngồi thiền để nang cao võ công. Nhưng thấy hiệu quả đến chậm, nên anh sợ đến khi tiêu diệt thực lực nhà họ Tiêu thì anh và Dương Ninh Vân cũng đã già rồi.

Đương nhiên, anh cũng sợ Dương Tử sẽ tái hôn. Dù sao cũng là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm. “Cũng được, nhưng cũng có khó khăn đó. Tôn Hoàng Chánh nói: “Bây giờ không giống trước kia, dược liệu từ một trăm năm trở lên cực kì hiếm có, giá cả cũng vô cùng đất đỏ” “Ông là thân hình rồng ẩn, có thể dùng dược liệu quý hơn một trăm năm đun lên rồi tắm, sẽ làm cho huyền khí trong cơ thể bùng phát, kết hợp với cả phương pháp mà sư phụ anh đã dạy anh, thì võ công sẽ nâng cao hơn nhiều đấy

Nói đến đây, ông lấy ra một quyển sách đã ố vàng đưa cho Trần Hoàng Thiên và nói: “Quyển Cương Dược Kinh này là do vương tôn Tư Mạc của nhà họ Tôn chúng tôi biên soạn từ thời còn sơ khai, y thuật của tôi, cũng đều là do học từ trong quyển Vương Dược Kinh này.” “Tôi cũng nên trở về rồi, anh hãy giữ quyền Vương Dược Kinh lại, nghiên cứu Vương Dược Kinh, sau đó khi bị thương ở đâu thì có thể tự chữa trị.

Trần Hoàng Thiên nhận lấy Vương Dược Kinh. Khoé miệng khẽ nở một nụ cười đầy cay đắng, chua xót. Sư phụ đã lên trời đổi kiếp rồi, Phương Thanh Vân đã bị bắt đi, Dương Ninh Vân thì bị chính anh bắt li hôn, bác sĩ Tôn cũng muốn trở về núi Thâm. Mọi người xung quanh đều lần lượt lần lượt bỏ đi, anh lại trở về giống với ba năm trước, khi anh rời khỏi nhà họ

Trần. Anh trở thành người cô đơn rồi. “Bác sĩ Tôn, cảm ơn ông mấy ngày nay đã vì tôn chạy đến đảo ngược xuôi, khổ cực, ông thì không thích tiền, tôi cũng không biết nên cảm tạ ông như thế nào, thôi thì cho tôi cúi đầu tạ ơn ông.”

Trần Hoàng Thiên đứng dậy. Cúi người chín mươi độ lạy cảm tạ. “Được rồi, không có gì.” Tôn Hoàng Chánh cười và nói: “Tôi và sư phụ của anh đã bạn chí cốt mười mấy chục năm rồi, có chút này thôi không đáng là bao” “Còn nữa, Ông vỗ vai Trần Hoàng Thiên và nói một cách chân tình: “Phải nếm trải khổ đau thì mới đúng là con người trên đời này, đừng vì một chút thất bại mà nổi giận. Phải lấy thất bại làm động lực mạnh mẽ thúc đẩy bản thân, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày, anh sẽ đứng trên đỉnh cao và nhìn xuống những người đã từng lừa anh, làm nhục anh, xem thường anh và giẫm đạp lên anh.” “Bác sĩ Tôn nói như thế thì tôi nhất định sẽ hiểu và ghi nhớ.” Khoé miệng của Trần Hoàng Thiên khẽ nhếch lên mỉm cười. “Vậy thì tốt rồi.” Tôn Hoàng Chánh cười rất vui mừng: “Ngày mai tôi còn phải gấp rút lên đường, tôi nghỉ ngơi trước đây, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy trở thành một người hoàn toàn mới, vượt qua mọi chông gai, thử thách, và đón lấy tương lai mà mình mong ước.”

Nói xong, ông kh lưng đi lên lầu. Bùm!

Đúng lúc đó, một tiếng nổ rất lớn vang lên.

Rất nhanh chóng, chủ Lưu chạy vào trong nhà. “Cậu ba, có ba người lớn tuổi, đã phá cửa sắt xông vào, xem ra có thể đoán là có chuyện không lành xảy ra rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi