CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Lúc này, Dương Chí Văn đã gọi đến số điện thoại của Vương Minh.

“Không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sao, tôi không giúp anh vay ba trăm tỷ được, sao còn gọi điện thoại cho tôi?” Bên đầu dây điện thoại kia, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Vương Minh vang lên.

“Không phải đâu, anh Vương, chuyện là như thế này.” Dương Chí Văn giải thích: “Ông nội tôi nói, không phải vay ba trăm tỷ, mà là tập đoàn Vinh Hằng cho chúng tôi mượn ba trăm tỷ, cũng phải đồng ý tiền ăn hỏi một trăm năm mươi tỷ. Tôi sẽ bảo thím hai kéo Ninh Vân ly hôn, chờ lễ ăn hỏi của anh Vương đến, là có thể cưới Ninh Vân về nhà rồi.”

“Thật sao?” Vương Minh cảm thấy khá là ngoài ý muốn.

“Nói dối anh thì tôi làm chó!”

“Được, tôi sẽ đi tìm ba tôi ngay, và lập một hợp đồng cho vay đến công ty của các anh.”

“Đừng, chúng ta đang ở nhà Ninh Vân, anh Vương mang hợp đồng đến nhà Ninh Vân là được, tôi phải cho tên vô dụng kia mở mang tầm mắt. Không có tên đó, thì chúng ta vẫn có thể mượn được ba trăm tỷ!” Dương Chí Văn đắc thắng liếc Trần Hoàng Thiên.

“Được, chờ tôi!”

Tút tút…

Vương Minh cúp điện thoại.

“Anh Vương nói sao rồi?” Nhìn Dương Chí Văn cất điện thoại di động, Lý Tú Lam khẩn trương hỏi.

Dương Chí Văn cười hả hê: “Anh Vương nói, anh ấy sẽ ngay lập tức mang hợp đồng cho vay đến, ký xong hợp đồng sẽ vay được khoản tiền, cũng không thiếu tiền ăn hỏi của nhà thím.”

“Tuyệt quá!”

Lý Tú Lam vui mừng không gì sánh được, lúc này bà thuyết phục Dương Ninh Vân: “Tí nữa ký hợp đồng, con nên nghe lời mẹ, đi theo mẹ làm thủ tục ly dị, gả vào nhà giàu rất tốt nha, được ở trong khu biệt thự cao cấp, có xe hơi sang trọng, còn thoải mái tiêu tiền, so sánh với việc gả cho tên vô dụng này tốt hơn gấp tỷ nữa!”

Dương Ninh Vân tức đến nổ phổi, xông đến quát Trần Hoàng Thiên: “Không phải anh nói bài này sẽ không thua sao? Kết quả ra sao? Thua đến rối tinh rối mù, em cũng mất tất cả!”

“Hay là anh không muốn nhà này nữa, cố ý muốn đẩy em ra ngoài?”

“Nếu như cố ý thì chúng ta ly hôn đi, em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”

Hai mắt cô đỏ bừng, siết chặt nắm tay, khóc lên vì tức giận, rất có ý mong muốn đánh chết Trần Hoàng Thiên.

“Vương Minh không thể lấy ra được ba trăm tỷ, cho nên anh sẽ không thua, trước tiên em đừng có gấp, cứ chờ đợi kết quả rồi xem, hãy tin tưởng anh.” Trần Hoàng Thiên dịu dàng nói.

“Ha ha ha ha!”

Dương Chí Văn cười nghiêng ngả: “Một thằng nghèo kiết xác như mày, cho rằng ba trăm tỷ là rất nhiều phải không? Tao cho mày biết, ba trăm tỷ ở trong mắt mày là con số trên trời, nhưng ở trong mắt anh Vương thì chẳng khác nào ba trăm nghìn cả.”

“Còn ở đó mà bảo anh Vương không thể lấy ra được ba trăm tỷ, mày cho rằng anh Vương là loại người nghèo tả tơi như mày sao!”

“Nếu anh ta không thể lấy ra được thì sao?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Nếu như anh Vương không lấy ra được, tao cmn gọi mày bằng ba!” Dương Chí Văn chế nhạo.

“Được.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Tôi nhớ kỹ lời của anh nói.”

Nửa tiếng sau, Vương Minh cầm theo hai bản hợp đồng đi tới nhà Dương Ninh Vân.

“Anh Vương, tới đây nào, mời ngồi!”

Thấy Vương Minh tới, Lý Tú Lam còn kích động hơn cả fangirl khi gặp được thần tượng, liên tục chạy tới đón, lôi kéo cánh tay Vương Minh, miệng thì tươi cười lải nhải.

“Anh Vương đúng là một người đẹp trai lịch sự, đây mới là con rể lý tưởng nhất trong lòng tôi, cũng không giống như tên vô dụng kia, nhìn thấy anh ta là tôi đau cả đầu.”

Bà nói, cũng không quên nhìn Trần Hoàng Thiên bằng ánh mắt anh nên tự hiểu bản thân ở đâu.

Trần Hoàng Thiên cũng không tức giận, bởi vì anh đã quen với việc nghe Lý Tú Lam tâng bốc Vương Minh từ lâu rồi, có thể nói lỗ tai cũng đóng thành kén.

“Ha ha, dì Lam, đừng đau đầu, chờ khi Ninh Vân ly hôn với anh ta, cháu sẽ mang lễ ăn hỏi đến, như vậy tâm trạng dì Lam sẽ ngày ngày vui vẻ rồi.” Vương Minh cười nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, thật mong chờ ngày đó mau tới!” Lý Tú Lam cười toe toét, kéo cánh tay Vương Minh hết cỡ, chờ đến khi anh ta ngồi xuống ghế sô pha thì bà mới thả tay ra.

“Anh Vương, đã mang theo hợp đồng tới rồi, hiệu suất thật là nhanh!” Dương Chí Văn giơ ngón tay cái nói.

“Chuyện liên quan đến Ninh Vân, tôi nào dám lơ là chứ.” Vương Minh đặt bản hợp đồng lên trên bàn, lúc này mới nhận ra mặt Dương Chí Văn sưng phù như đầu heo. Lúc này anh ta nhướn mày, hỏi: “Sao khuôn mặt anh biến thành như vậy?”

“Nhắc tới cái này, tôi lại tức điên lên!” Dương Chí Văn thở phì phò chỉ vào Trần Hoàng Thiên: “Chính là tên vô dụng này, có được thẻ vàng cho khách vip thì đuôi cũng vểnh lên trời. Dám nói một đống điều kiện hà khắc với ông nội, tôi không hài lòng với anh ta cho nên bị thành như vậy, thật là tức chết tôi rồi!”

“Đúng là quá đáng mà!” Vương Minh giả vờ tức giận thay: “Trước khi chưa ly hôn với Ninh Vân, dù gì thì anh cũng là anh vợ của anh ta, ngay cả anh vợ cũng dám tát, đây còn là con người sao?”

“Rất không giống con người!” Dương Chí Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Vương, chờ anh thành em rể của tôi, nên rửa mối hận này giúp tôi!”

“Yên tâm đi, một cuộc điện thoại gọi mấy chục người tới giúp anh cũng được.” Vương Minh vỗ ngực nói.

“Ha ha! Thế thì lúc đó tôi sẽ dẫn theo mấy chục người, tát cho anh ta tàn phế, ai bảo anh ta dám tát tôi chứ!” Dương Chí Văn đắc ý nói, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, ra vẻ ta đây: “Nghe thấy không, một cuộc gọi của anh Vương có thể đưa cho tao mấy chục người, mày có sợ không?”

“Nếu như mày sợ, thì bây giờ mau quỳ xuống dập đầu ba cái với tao, để cho tao đánh trả, thì tao sẽ không so đo với mày nữa, bằng không đến lúc đó tao cam đoan sẽ đánh mày xuống địa phủ!”

“Đừng đi quá xa!” Không đợi Trần Hoàng Thiên mở miệng, Dương Ninh Vân quát lên.

“Lúc anh ta đánh anh, sao em không nói anh ta quá đáng!” Dương Chí Văn khó chịu đáp.

“Ninh Vân sắp thành vợ tôi, anh đừng có nói năng quá khích với cô ấy.” Vương Minh trừng mắt liếc Dương Chí Viễn.

“Ninh Vân, con nhìn xem, anh Vương rất thương con.” Lý Tú Lam xen vào.

Dương Ninh Vân nghiêng đầu sang một bên, hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm Trần Hoàng Thiên.

Cô hận Trần Hoàng Thiên đánh bộ bài tốt vậy mà để thua, để mất cô vào tay một người đàn ông mà cô rất chán ghét.

“Chồng đau lòng cho vợ là đúng.” Vương Minh hả hê liếc nhìn Trần Hoàng Thiên, sau đó nói với Dương Chấn Kỳ: “Ông Dương, ông mau xem hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì dứt khoát ký tên đóng dấu, sau đó cháu sẽ thông báo với phòng tài vụ chuyển cho ông ba trăm tỷ.”

Dương Chấn Kỳ nói đi nói lại được được, rồi cầm hợp đồng lên xem.

Ngoại trừ lãi suất bốn phần trăm khiến ông cụ thấy nhức nhối, thì những cái khác không có gì đáng ngại.

Chỉ có điều đây là chuyện cho vay làm ăn, lãi suất bốn phần trăm cũng không phải là đặc biệt cao, có những chỗ lãi suất đến năm đến sáu phần trăm. Chỉ có điều so với khoản vay không lãi suất của Trần Hoàng Thiên, vay ba trăm tỷ này, mỗi tháng kiếm được mười hai tỷ, một năm kiếm được một trăm bốn mươi bốn tỷ.

“Đây là tiền lãi mà anh ta dùng để cưới Ninh Vân à!”

Dương Chấn Kỳ thầm nghĩ.

Tiền ăn hỏi tốn một trăm năm mươi tỷ, tiền lãi thu về một trăm bốn mươi bốn tỷ, tương đương với việc chỉ phải bỏ ra sáu tỷ để cưới Dương Ninh Vân.

Đến lúc đó vừa lấy được của hồi môn, vừa lấy được tiền.

“Nhà họ Vương không hổ là người làm ăn!”

Ông cụ nghĩ kiểu gì cũng thấy mình bị thiệt.

Nhưng so với Trần Hoàng Thiên, ông cụ vẫn thích cháu rể Vương Minh hơn. Vì vậy một chút mất mát thì mất mát, về sau trở thành thông gia với nhà họ Vương, vẫn có thể kiếm về được.

Kết quả là, ông cụ dứt khoát ký tên lên hợp đồng, đúng lúc cũng mang theo con dấu, nhanh chóng đóng dấu phần của mình, còn phần còn lại để cho Vương Minh.

“Cháu sẽ báo với ba bảo người chuyển tiền đến cho ông.”

Vương Minh rất gọn gàng lấy điện thoại di động ra

Dương Chí Văn nghe vậy vô cùng mừng rỡ, tự đắc nói với Trần Hoàng Thiên: “Đồ bỏ đi chết tiệt, không phải mày nói anh Vương không thể lấy ra được ba trăm tỷ sao, hiện tại ngây người rồi phải không?”

“Cái gì, anh ta bảo tôi không thể lấy ra được ba trăm tỷ sao?” Vương Minh đang muốn gọi điện thoại cho ba, nghe được lời này của Dương Chí Văn, anh ta lập tức quay ngoắt nhìn Trần Hoàng Thiên.

“Đúng đó anh Vương.” Dương Chí Văn cười nói: “Cái tên đần độn này cho rằng ba trăm tỷ là rất nhiều, nói anh Vương không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy cho nhà họ Dương mượn, lúc đó sẽ khiến tôi vui quá hóa buồn.”

“Ha ha!”

Vương Minh ôm bụng cười to: “Anh tưởng tôi là loài bò sát sống dưới đáy xã hội như anh sao, có thể trong mắt anh thì ba trăm tỷ là rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức anh không dám tưởng tượng, nhưng ở trong mắt tôi, nó không khác ba trăm nghìn là bao, anh cảm thấy tôi không thể cho nhà họ Dương vay ba trăm tỷ sao, đúng là chuyện nực cười!”

“Tôi nói anh không cầm ra được, là không cầm ra được.” Giọng nói của Trần Hoàng Thiên vẫn rất chắc chắn.

“Ha ha!”

Lời vừa nói ra, một tràng cười lớn.

Ngay cả Dương Ninh Vân cũng không nhịn được đấm Trần Hoàng Thiên một cái, phát điên lên: “Tài sản tập đoàn Vinh Hằng có giá trị vài nghìn tỷ, tài chính hùng hậu, ba trăm tỷ ra còn kém tiền lãi kiếm được từ một đơn hàng, sao có thể không cầm ra được ba trăm tỷ chứ!”

“Hãy tin anh, anh ta tuyệt đối không lấy ra được.” Trần Hoàng Thiên rất chắc chắn nói.

Hai mắt Dương Ninh Vân trợn trắng lên, không còn muốn nói chuyện với Trần Hoàng Thiên nữa, nói chuyện với loại người chưa từng làm ăn này sẽ thấy rất mệt mỏi.

“Vậy anh chờ xem, hôm nay tôi sẽ để tên nghèo kiết xác như anh nhìn, chỉ một cú điện thoại của tôi, có thể làm cho tài khoản tập đoàn nhà họ Dương có nhiều hơn ba trăm tỷ”

Vương Minh nói xong, trực tiếp gọi vào số của ba anh ta.

Rất nhanh, đầu dây bên kia nhấc máy.

“Ba, đã ký xong hợp đồng rồi, có thể thu xếp phòng tài vụ chuyển tiền rồi.” Hai chân Vương Minh vắt chéo nhau, vừa đắc ý nhìn Trần Hoàng Thiên, vừa rất ra vẻ nói.

Nhưng không ngờ, đáp lại anh ta là một loạt lời mắng chửi.

“Chuyển tiền cái rắm, vừa mới gọi cho ngân hàng Hoa Kỳ, Kiến Hành, Giao Hành… Toàn bộ đều gọi điện thoại đến, bảo chúng ta trả số tiền đã nợ trước đây, nếu không… Phải mang đồ vật thế chấp ra bán đấu giá, khoản vay hơn hai nghìn tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu mới kiếm được nhiều tiền như vậy đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi