CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Anh…!”

Dương Ninh Vân bị đả kích đến đen mặt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô không thể tin được trên đời lại có một người khiến người khác ghê tởm như vậy.

“Tôi nói không đúng sao?”

Cao Hạo cười đắc ý, chỉ tay về phía bạn gái anh ta: “Túi xách LV sáu trăm triệu của Tiểu Thanh, tôi mua, chiếc nhẫn đính kim cương chín trăm triệu một viên, tôi mua, bây giờ tôi định mua cho cô ấy một chiếc đồng hồ Chanel giá một, hai tỷ để mang đây.”

Nói đến đây, anh ta nhìn Dương Ninh Vân cười chế nhạo: “Cô nhìn lại cô đi, xách một cái túi hỏng, tay thì đến một chiếc nhẫn cũng không có, quần áo từ trên xuống dưới chắc chưa đến ba mươi triệu. Thằng chồng chuyển phát nhanh vô dụng của cô có thể mua đồ cho cô như tôi mua cho bạn gái sao?”

Trương Thanh che miệng cười một tiếng, giọng nói chanh chua: “Hạo, anh chê cười một tên chuyển phát nhanh thối làm gì, anh ta có bán máu, bán thận, bán tinh cũng không mua nổi một cái đồng hồ Chanel đâu.”

” Ha ha ha! Đúng vậy! Đúng vậy!”

Cao Hạo cười nắc nẻ, giống như không chọc tức chết Dương Ninh Vân thì không cam tâm.

Quả nhiên, Dương Ninh Vân bị anh ta chọc đến tức run cả lồng ngực, cắn chặt môi, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, bộ dạng giống như sắp nổi khùng.

“Bà xã đừng giận”, Trần Hoàng Thiên nói an ủi, nhìn về phía Cao Hạo nói thản nhiên: “Có chút tiền, đừng quá đắc ý, tôi đúng là người chuyển phát nhanh, nhưng so sánh tiền thì tôi cũng không thua anh.”

Dứt lời, anh dắt Dương Ninh Vân đi đến cửa hàng Chanel.

“Hắc!”

Cao Hạo chống hai tay vào hông, vẻ mặt khó hiểu.

“Tên chuyển phát nhanh thối này bị điên rồi, dám nói so tiền thì không thua anh, nó đã từng nhìn thấy sáu trăm triệu như thế nào chưa?”

Trương Thiến cười diêm dúa nói: “Hạo, đừng bị một tên sĩ diện hão chọc tức, lương chuyển phát nhanh một tháng cùng lắm là được mười lăm triệu, một năm được một trăm tám mươi triệu, anh ta không ăn không uống ba mươi năm cũng chưa kiếm được sáu trăm triệu, cũng dám to mồm, nếu thật sự muốn so tiền thì lấy mạng ra để so với anh.”

“Nói hay lắm!”

Cao Hạo gật đầu, ôm eo Trương Thanh vênh váo đi vào nói: “Anh quyết định mua cho em một trong những chiếc đồng hồ nữ đắt nhất ở đây, cho Dương Ninh Vân có mắt như mù hâm mộ chết đi!”

“Được được!”

Trương Thanh rất cao hứng.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đang xem đồng hồ trước tủ trưng bày, phải nói rằng đồng hồ Chanel rất đắt, rẻ nhất cũng là ba mươi triệu, năm mươi triệu, ba trăm, năm trăm triệu đều có, Dương Ninh Vân nhìn mà đau đầu.

Mặc dù nhà họ Dương cũng được xem là nhà giàu hạng hai nhưng cũng chỉ mới giàu lên mấy năm này, tiền kiếm được hàng năm của công ty đều dùng để đầu tư vào việc phát triển công ty nên lợi nhuận cũng không có bao nhiêu, hàng năm cùng lắm chỉ được hai ba tỷ.

Mấy năm trước, vì mẹ cô không hợp với dì lớn và thím nhỏ, ngày nào cũng cãi nhau, trong cơn tức giận, ba đã đưa cả gia đình cô dọn ra ngoài, ông dùng toàn bộ tiền có được để mua một căn biệt thự nhỏ, còn ứng trước ba tỷ lợi nhuận mới đủ mua.

Hai năm trước, ba của cô bị tai nạn xe, tốn rất nhiều tiền để giữ lại mạng sống, công ty không cho chi trả nên tiền tiết kiệm cũng dần tiêu hết, còn phải ứng của công ty mấy trăm triệu.

Mặc dù hai năm nay lợi nhuận được chút tiền. Chi cho tiền thuốc men một chút, trong nhà tốn một chút để chi tiêu, thực tế là trong nhà cũng không có nhiều tiền tiết kiệm,

Cô đi làm ở công ty, lương mỗi tháng được ba mươi triệu, đừng nói đến mua đồng hồ Chanel, chỉ mười mấy triệu mua túi xách thôi, cô cũng phải miễn cưỡng mới mua được.

Bởi vì ba thành người thực vật, mẹ không đi làm, em gái muốn học, Trần Hoàng Thiên kiếm không được bao nhiêu tiền, cô tự xem mình là trụ cột trong gia đình, sao dám tiêu xài bậy bạ, cô phải tiết kiệm tất cả tiền để đề phòng cho những trường hợp khẩn cấp.

Cho nên nhìn thấy giá của những chiếc đồng hồ này, không choáng váng mới là lạ, dù là vì mặt mũi mua một cái cũng đau lòng chết mất.

“Bà xã, em thấy chiếc đồng hồ này như thế nào?” Lúc này Trần Hoàng Thiên chỉ một chiếc đồng hồ màu hồng hỏi.

“Đẹp thì có đẹp, nhưng một tỷ không trăm tám mươi triệu, quá đắt.” Dương Ninh Vân biết Trần Hoàng Thiên mua được, nhưng tiêu số tiền bằng ấy cho một cái đồng hồ đeo tay, thật sự cô cảm thấy không đáng.

“Ha ha!”

Trần Hoàng Thiên đang định nói không đắt, đột nhiên vang lên một tiếng cười.

“Một tỷ cũng chê đắt, Dương Ninh Vân, cô sống cũng quá cực khổ rồi?”

Sau khi chế giễu Dương Ninh Vân, Cao Hạo lại khinh bỉ Trần Hoàng Thiên: “Không phải mày nói so sánh về tiền thì không thua tao sao? Vậy mày mua cho Dương Ninh Vân một cái đồng hồ hơn năm tỷ đi, mua cái một tỷ cũng không biết xấu hổ so sánh tiền cùng với tao, mày xứng à?”

“Mua rẻ hơn thì không có tiền? Không có tiền chạy xe Rolls Royce nên mới lái Mercedes-Benz à?” Trần Hoàng Thiên hỏi ngược lại.

Anh cảm thấy cái một tỷ này đẹp hơn mấy cái mấy tỷ kia nên mới hỏi Dương Ninh Vân có thích hay không, mua đắt mà không đẹp thì sẽ mất đi ý nghĩa khi tiêu tiền.

Cao Hạo bị anh hỏi như vậy, lập tức nghẹn lời.

Trương Thanh ngược lại lại khịt mũi coi thường nói: “Ai không biết hai người vì sĩ diện lại cứ ở đây, chọn đúng cái đồng hồ một tỷ, một lát nữa chắc chắn sẽ nói mẫu xấu quá, sau đó ra vẻ bỏ đi, loại chó sĩ diện như vậy ở cửa hàng sang trọng có rất nhiều.”

“Đúng! Em nói rất đúng Thanh!” Cao Hạo lập tức lại chế nhạo Trần Hoàng Thiên một lần nữa: “Mày chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh thối, sao có thể mua một chiếc đồng hồ một tỷ được!”

“Nghèo thì không có tội, nhưng con mẹ nó mày nghèo mà còn sĩ diện giả làm người giàu thì là tội lớn, để hôm nay tao cho mày biết như thế nào mới thật sự là người giàu.”

Nói đến đây, anh ta nhìn về phía nữ nhân viên bán hàng trong tủ kính nói huênh hoang: “Mang chiếc đồng hồ đắt nhất tại cửa hàng này ra đây, tôi mua!”

Nói xong anh ta lấy thẻ ngân hàng ra, đập lên trên quầy thủy tinh.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy thẻ vàng liền biết đây là đại gia, nhanh chóng để Cao Hạo chờ một lát, sau đó chạy vào một căn phòng.

Không lâu sau, cô ta cầm một cái hộp đồng hồ xinh đẹp đi ra, mở nắp ra, trước mắt mọi người là một chiếc đồng hồ tuyệt đẹp mặt tròn có đính kim cương, thậm chí dây đeo màu vàng kim cũng được đính kim cương tinh xảo.

“Thật là đẹp!” Đôi mắt của Trương Thanh lập tức lóe lên ánh sáng.

Đến cả khuôn mặt của Dương Ninh Vân cũng có chút động.

Cô cũng cảm thấy chiếc đồng hồ này thật sự rất đẹp, nhưng thật tiếc là số mệnh của cô không được đeo chiếc đồng hồ đẹp như vậy.

Bởi vì cô cảm thấy giá của chiếc đồng hồ này sẽ không dưới ba tỷ!

“Bao nhiêu tiền? Quẹt thẻ!” Cao Hạo đắc ý nhìn Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên, cao ngạo nói.

Sắc mặt Dương Ninh Vân lập tức khó coi, cô biết Cao Hạo đang khoe khoang với cô, nhưng cô chỉ có thể nén giận, ai bảo cô không có tiền còn anh ta thì có?

“Thưa ngài, đây là một chiếc đồng hồ nữ phiên bản giới hạn được Chanel phát hành cách đây không lâu, chỉ có chín mươi chín chiếc, tại thành phố Đông Đô chỉ có duy nhất một chiếc này. Giá bán là năm tỷ sáu trăm bốn mươi triệu đồng, ngài có chắc chắn muốn mua nó không ạ?” Nhân viên nói

“Cái gì?”

Nụ cười của Cao Hạo cứng lại, không dám tin hỏi: “Hơn năm tỷ rưỡi?”

Dựa vào kiến thức của anh ta về đồng hồ Chanel, cũng không tính là đắt, cùng lắm là một, hai tỷ. Không nghĩ tới có phiên bản giới hạn, giá lên tới hơn năm tỷ rưỡi.

Đây chính là thu nhập một năm của anh ta đó!

Quan trọng là tất cả tiền của anh ta đều đã đầu tư vào thị trường chứng khoán, trong thẻ chỉ có tầm ba tỷ tiền mặt, không đủ để thanh toán khoản tiền lớn này.

“Đúng vậy thưa ngài, nếu như ngài cảm thấy phiên bản có hạn này đắt, tôi có thể cất lại” Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.

“Không, không đắt chút nào.” Cao Hạo cười nói: “Chỉ có hơn năm tỷ, đắt ở đâu được.”

Giả bộ nãy giờ, anh ta không muốn mất mặt nên nháy mắt ra hiệu với Trương Thanh nói: “Anh quên mang chiếc thẻ kim cương kia theo, bên trong thẻ vàng này chỉ có ba tỷ sáu trăm triệu, em trả giúp anh gần hai tỷ, khi về anh sẽ chuyển trả lại cho em.”

Trương Thanh nhướn mày.

Anh ta làm gì có thẻ kim cương!

Mà Trần Hoàng Thiên lại cười: “Ban đêm thì chuyển tiền cũng là chuyển trực tuyến, khi về có thể chuyển mà bây giờ không thể chuyển gần hai tỷ đến thẻ vàng kia cho đủ hơn năm tỷ sao?

Đừng nói với tôi rằng anh không mang theo điện thoại di động, cái túi kia rất ôm, hiện cả hình chữ nhật lên, là điện thoại đúng không?”

“Con mẹ nó mày…” Cao Hạo thật muốn đánh Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên cười nhạo: “Không đủ tiền thì cứ nói thẳng, tìm nhiều lý do như vậy làm gì? Còn phải vay tiền để sĩ diện, có mất mặt hay không?

“Con mẹ nó mày thì có tiền, mày ngon thì mua tao xem nào!” Cao Hạo nổi nóng nói: “Cái loại chuyển phát nhanh thối như mày nghèo rớt mồng tơi, có tư cách gì mà nói tao đang sĩ diện?”

“Đúng rồi!” Trương Thanh cũng khó chịu nói: “Chí ít trong thẻ Cao Hạo còn có hơn ba tỷ, cái loại nghèo rớt mồng tơi như anh chắc trong thẻ cùng lắm là ba mươi sáu triệu hả?”

“Đừng quá đáng!” Dương Ninh Vân không khỏi tức giận nói.

“Bà xã, đừng tức giận.” Trần Hoàng Thiên nói một câu an ủi rồi quay ra Cao Hạo nói: “Anh không mua nổi đúng không? Vậy thì tôi mua.”

“Con mẹ nó nếu mày mua được, tao gọi mày là ba!” Cao Hạo cười lạnh.

“Nhớ kỹ đây là anh nói.” Trần Hoàng Thiên nói, lấy điện thoại di động ra, mở ví ZaloPay, bấm vào mục thanh toán, đặt điện thoại lên bàn thủy tinh, thản nhiên nói: “Đưa mã QR cho tôi quét.”

“Giả bộ cái gì chứ, ZaloPay có thể có bao nhiêu tiền.” Cao Hạo khinh thường cười một tiếng, đưa đầu lại gần nhìn.

Một giây sau!

“Con mẹ nó!”

Anh ta giật mình buông tục một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi