CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Được, được!”

Dương Ninh Vân liên tục gật đầu đồng ý, ngồi xổm xuống ngay bên cạnh lò thuốc. Cô không dùng củi để đốt, nhưng cũng không biết đốt thế nào.

Thực tế không biết phải làm sao để kiểm soát độ nóng, đành chăm chú theo dõi ngọn lửa phía dưới lò, dùng điện thoại quay lại, sợ sẽ quên mất sức nóng của ngọn lửa tới đâu.

Cứ chăm chú nhìn, cô lại lo lắng đến an toàn của Trần Hoàng Thiên. Nghĩ tới tất cả những chuyện mà em gái đã làm, không kìm được nước mắt tuôn rơi.

Cô sợ nhất là Dương Bảo Trân phá đi đứa nhỏ của Trần Hoàng Thiên, cuối cùng một đêm khó chợp mắt, tới hôm sau liền đi tìm Dương Bảo Trân, không tiếc một khoản tiền lớn cho Dương Bảo Trân, để cô ta đừng làm như vậy.

Nhưng đến cuối cùng cô ta vẫn làm như vậy. Cô có chút cảm giác chính mình bị lừa gạt, bị tổn thương.

Ngây ngốc một hồi, khóc một lát, mới đột nhiên nhận ra mình mất tập trung, ngọn lửa yếu đi một chút, khiến cô sợ tới mức vội vàng cho thêm củi.

Cuối cùng cho thêm vài thanh củi, cháy được một lát, lửa lại quá to, dọa cô sợ không biết phải làm sao, trực tiếp duỗi tay nắm lấy thanh củi còn đang cháy, khiến mu bàn tay bị ngọn lửa nóng làm đỏ bừng. Cô cũng không để ý tới vết thương, điều chỉnh lại ngọn lửa.

Khi ngọn lửa lại như cũ, nhìn mu bàn tay của chính mình bị bỏng đỏ lên, chỗ đau bỏng rát, cô liền nức nở khóc. “Mình thật vô dụng, việc gì cũng không giúp được cho Trần Hoàng Thiên, muốn giúp anh ấy bảo vệ đứa nhỏ mà cũng không bảo vệ được, muốn giúp anh ấy trút giận mà cũng không có khả năng, đến một ngọn lửa cũng khống chế không tốt. Thuốc bị luyện hỏng rồi, Trần Hoàng Thiên liệu có trách mình hay không?” “Hu hu…”

Trong chốc lát, bao nỗi lo vây quanh, cô chỉ cảm thấy bầu trời như sụp xuống đè lên mình, khiến cô không thể thở nổi.

Lúc này, nhà họ Trần. “Thế nào rồi Trần Hoàng Hạo, đã nói với Trần Hoàng Thiên hay chưa?” Thấy Trần Hoàng Hạo và Dương Bảo Trân về tới đại sảnh, Tiêu Hùng nhịn không nổi hỏi một câu.

Trần Hoàng Hạo hơi cúi đầu, cười: “Tôi gửi cho nó đoạn phim Phương Thanh Vân ngồi gào khóc giữa vũng máu rồi, còn gửi cho nó một đoạn ghi âm, nói Phương Thanh Vân sảy thai rồi. Bảo nó tới nhà họ Trần, tôi sẽ nói cho nó biết kẻ nào là hung thủ. “Nó phản ứng thế nào?” Dương Chí Văn tò mò hỏi.

Trần Hoàng Hạo nhún vai, nói: “Một chút phản ứng cũng không thấy. Cũng không biết nó đã xem chưa. Gọi điện thoại nó cũng không nghe máy. “Có khi nào bị thổ huyết chết rồi?” Dương Chí Văn thấp giọng hỏi. “Thực sự thổ huyết chết, vậy quá tốt rồi.” Tiêu Hùng nói. “Ha ha!”

Mọi người đều cười lớn đầy xấu xa.

Trần Hiếu Sinh nghe vậy sắc mặt u ám, ông ta cũng không biết tại sao chính mình lại không vui nổi, có lẽ bởi đứa trẻ bị mất là huyết mạch nhà họ Trần, cũng có lẽ là uy quyền của chính ông ta bị thử thách.

Giờ đây đảm con cháu nhà họ Trần cùng với con cháu nhà họ Tiêu qua lại thân thiết. Chuyện gì cũng bỏ qua ông ta, trực tiếp nghe theo ý của nhà họ Tiêu mà xử lý. Ông ta có chút cảm thấy chính mình bị xem nhẹ. “Lão gia lão gia, cô Vương Ngọc Nghiên nhà họ Vương dẫn bác sĩ tới rồi, đang ở ngoài cửa, ồn ào nói muốn cứu Phương Thanh Vân. Có để cho cô ấy vào không a?” Lưu Bằng chạy vào hỏi. “Để cô ấy vào đi.” Trần Hiếu Sinh nghĩ cũng không nghĩ mà nói. “Đừng để cô ta vào” Ông Tiêu nói: “Trực tiếp bảo cô ta đi đi”

Trong lòng Trần Hiếu Sinh rất không thoải mái, nhưng vẫn cười nói: “Thông gia, thế này không tốt sao? Dẫu sao cô chủ nhà họ Vương, dòng tộc đứng đầu thủ đô. Thanh Vân và cô ấy là bạn tốt, lỡ như Thanh Vân có chuyện bất trắc, nhà họ Vương gây khó dễ cho nhà họ Trần chúng tôi, đối với nhà họ Trần rất bất lợi.” “Hơn nữa đứa trẻ cũng mất rồi. Nếu như Phương Thanh Vân cũng chết, còn có gì để khống chế Trần Hoàng Thiên?”

Ông Tiêu ngẫm nghĩ thấy có lý, liền không xen vào nữa. “Để cô ấy vào đi.” Trần Hiếu Sinh khoát khoát tay. Lưu Bằng vâng lời nói dạ, ra khỏi phòng khách, mở cửa để Vương Ngọc Nghiên vào, đồng thời dẫn cô ấy đến chỗ của Phương Thanh Vân. “Thanh Vân!”

Khi nhìn thấy Phương Thanh Vân ngã giữa vũng máu, máu trên cổ tay không ngừng chảy ra, Vương Ngọc Nghiên choáng váng, vội vã hét lên: “Bác sĩ! Mau cứu người! Mau!” Dứt lời, cô đỡ Phương Thanh Vân từ mặt đất lên, đặt ở trên giường. “Ngọc Nghiên, sao cậu lại tới đây?” Phương Thanh Vận mất nhiều máu, vô cùng yếu ớt hỏi.

Vương Ngọc Nghiên tức giận: “Là tự cậu cắt cổ tay, hay là người nhà họ Trần làm?” “Là mình.” Phương Thanh Vân nặn ra một nụ cười khổ sở: “Không có ai cứu con của mình, mình sợ con ở bên kia một mình sẽ khóc, không có ai quan tâm nó, mình muốn đi cùng với con.”

Nói tới đây, nước mắt cô lặn dài.

Vương Ngọc Nghiên nghe tới đây cũng rơm rớm nước mắt, cắn răng nói: “Con mất rồi vẫn có thể lại cùng với Trần Hoàng Thiên sinh một đứa, nhất định đừng buông xuôi, Điều chỉnh tâm trạng thật tốt, đừng quá đau lòng.

Nói xong, cô bảo bác sĩ mau cầm máu, sau đó tới nhà vệ sinh lấy một chậu nước ẩm, giúp Phương Thanh Vân lau sạch vết máu ở hai chân và trên người.

Không lâu sau.

Két!

Tiếng xe phanh gấp vang lên như xé rách không gian, một chiếc MercedesBenz mạnh mẽ dừng trước cửa lớn nhà họ Trần.

Một giây sau!

Một bóng dáng từ trên chiếc MercedesBenz lao xuống, sắc mặt anh lạnh lẽo, hung hăng xông vào cửa lớn nhà họ Trần. “Đứng lại!” “Đứng lại!” “Đứng lại!”

Bên trong cửa lớn nhà họ Trần, một nhóm bảo vệ ở cửa thấy có người xông vào, từng người cầm gậy chỉ tới, hét lớn. “Mẹ nó chứ!”

Trần Hoàng Thiên đã bị tức giận bao trùm tâm trí, một cước đạp lên cổng sắt.

Bùm!

Một âm thanh lớn vang lên, cổng sắt bị đá ra. “Mẹ nó, đáng chết!”

Đây là những bảo vệ mới từ khi cổng lớn nhà họ Trần bị nổ, đều không biết Trần Hoàng Thiên, từng người từng người xông lên phía trước, mang theo xúc động muốn đánh chết Trần Hoàng Thiên mà chỉ thấy bị Trần Hoàng Thiên một cước đá bay.

Một tiếng nổ lớn, một lực đánh dữ dội từ nơi anh đạp lên đánh ra, khiến mười mấy người bảo vệ đều bị đánh chết. “Xảy ra chuyện gì?”

Trong phòng khách nhà họ Trần, nghe thấy tiếng nổ lớn, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Ngay sau đó.

Ầm ầm ầm!!!

Tiếng súng dồn dập vang lên. “Không tốt! Có lẽ là Trần Hoàng Thiên dẫn người đánh vào trong rồi!”

Sắc mặt Trần Hiếu Sinh bỗng trở nên nghiêm trọng. “Sợ cái gì!” Ông cụ Tiêu vung tay một cái, quát: “Ra ngoài xem xem!”

Dứt lời, ông ta dẫn đầu bước ra ngoài, những người khác cũng rụt rè theo sau.

Rất nhanh, một đám người ra khỏi phòng khách. Ra tới bên ngoài liền nhìn thấy mười mấy cái xác nằm bên trong cửa lớn nhà họ Trần. Một bóng người chìm trong màn đêm, giảm lên những cái xác này bước tới. “Là Trần Hoàng Thiên!”

Dương Chí Văn và Trần Hoàng Hạo trong nháy mắt liền nhận ra. “Mẹ nó!”

Trần Hoàng Hạo liền hét lớn: “Trần Hoàng Thiên, con mẹ nó mày muốn chết có phải không? Con của Phương Thanh Vân không phải do tao hại chết, mày chạy tới nhà họ Trần giết người làm cái gì!”

Lời của hắn vừa nói ra.

Trần Hoàng Thiên tiên tay ngắt một phiến lá, búng tay một cái

Vù vù!

Một bóng đen bắn tới, lao về phía Trần Hoàng Hạo.

Một giây sau! “Mau tránh ra!”

Ông Tiêu đẩy Trần Hoàng Hạo một cái, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ thấy bóng đen kia đánh lên bả vai Trần Hoàng Hạo, làm máu thấm ra ngoài, sau đó rơi xuống đất.

Ngay sau đó! “A!!!”

Trần Hoàng Thiên thảm thiết hét lên một tiếng tê tâm liệt phế. “Thứ gì vậy?”

Ông Tiêu nhíu mày, quay đầu lại nhìn, nhặt lên phiến lá thấm máu tươi rơi trên mặt đất, con người đột nhiên co rút, kinh ngạc kêu lên. “Trời ạ! Lá bay cũng có thể giết người, trình độ tu luyện võ đạo của tiểu tử này đã tiến vào Đan Cảnh rồi!” “Cái gì!”

Người nhà họ Trần, cùng với đám con cháu nhà họ Tiêu, tất cả đều choáng váng, trong mắt đầy kinh ngạc, bàng hoàng, chấn động. Vẻ mặt đầy khó tin và phức tạp.

Trần Hoàng Thiên đã vào Đan Cảnh rồi?

Thế này cũng quá mạnh rồi! “Trẻ thế này đã vào Đan Cảnh, nghiền nát cả đám con cháu nhà họ Tiêu và nhà họ Vương, không thể ngờ thiên phủ võ đạo của tiểu súc sinh này lại tốt đến vậy. Sớm biết như vậy, khi đó mình không nên đuổi nó ra khỏi nhà họ Trần.

Nghĩ tới đây, Trần Hiếu Sinh hối hận không kịp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi