CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Bùm!

Dương Ninh Vân vẻ mặt bàng hoàng như bị điện giật. Cô không muốn tin những gì Hoàng Đức Thắng nói là sự thật.

Nhưng…

Lại không thể không tin những gì Hoàng Đức Thắng nói là sự thật.

Đó là bởi vì Hoàng Đức Thắng và Trần Hoàng Thiên có mối quan hệ thân thiết, ông ta còn từng nhận là đệ tử của Trần Hoàng Thiên, và Trần Hoàng Thiên đã nhiều lần nói trước mặt cô rằng Hàn Tử Minh là một kẻ đạo đức giả và muốn cô tránh xa Hàn Tử Minh.

Nhưng cô không nghĩ rằng Hàn Tử Minh là một kẻ đạo đức giả, mà là một quý ông. Anh ta đã nhiều lần cứu cô và những gì anh đã làm, theo ý kiến của cô, Hàn Tử Minh không phải như lời Trần Hoàng Thiên nói, cho nên cô không tránh xa Hàn Tử Minh.

Vì vậy, Trần Hoàng Thiên ôm mối hận và sai Hoàng Đức Thắng giết Hàn Tử Minh.

Tất cả điều này là rất tự nhiên và có thể hiểu được, VÌ vậy cô ấy không thể không tin vào nó. “Anh Hàn, thả ông ta đi.”

Dương Ninh Vân đột nhiên lên tiếng. “Được.”

Hàn Tử Minh gật đầu nói: “Vì Ninh Vân nên tôi tha cho ông, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”

Nói xong, anh ta bỏ chân ra. “Cảm ơn anh Hàn và cô Dương!”

Hoàng Đức Thắng quỳ lạy và cảm ơn như thể được ân xá. “Trở về nói cho anh ta biết, nếu muốn lần đầu tiên của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến tôi, tôi sẽ cho anh ta, đừng làm loại chuyện này nữa, đừng ép tôi phải hận anh ta, anh Hàn có ơn với tôi.Dương Ninh Vân nói.

Cô không biết tại sao, Trần Hoàng Thiên lại trở nên tàn nhẫn như vậy. Nếu không có Hàn Tử Minh, cô đã chết từ lâu rồi, sao Trần Hoàng Thiên có thể thuê người giết Hàn Tử Minh được chứ? “Tôi nhất định sẽ chuyển lời ”

Hoàng Đức Thắng gật đầu như giã tỏi, rồi bỏ đi như chạy trốn. “Ninh Vân, con điên rồi, lương tâm của Trần Hoàng Thiên thật tồi tệ, con còn muốn cho nó lần đầu tiên, con có xứng với cậu Hàn không? Cậu ấy đối với con tốt như vậy, chẳng nhẽ con muốn anh ấy dùng lại đồ của Trần Hoàng Thiên sao?”

Lý Tú Lam oán hận, và sợ rằng nếu Dương Ninh Vân cho Trần Hoàng Thiên lần đầu tiên, Hàn Tử Minh sẽ không cần Dương Ninh Vân nữa, vậy thì bà ta không thể kiếm được khoản tiền lớn này nữa. “Dù sao thì Trần Hoàng Thiên đã từng lấy mạng sống để cứu con, thậm chí không tiếc cả nghìn tỷ để cứu con. Anh ấy đã từng đối xử tốt với con không thua bất cứ ai, bất kể anh ấy trở thành loại người gì, chỉ cần anh ấy muốn, con đều sẽ cho anh ấy, nếu không con sẽ nợ anh ấy quá nhiều!” Dương Ninh Vân phản ứng. Nếu không phải vì có Hàn Tử Minh, Lý Tủ Lam thật sự “Con…” muốn tát cho Dương Ninh Vân một cái. “Cuộc sống của con là do ba con ban tặng. Nếu không có ba thì sẽ không có tất cả mọi thứ sau này. Dù nó đã từng làm gì cho con, bỏ ra bao nhiêu tiền vì con, con đều không nợ nó, không cần cho nó lần đầu tiên của con!” “Con không cần mẹ quan tâm!” Dương Ninh Vân tức giận nói.

Khi Lý Tủ Lam còn định nói gì đó, Hàn Tử Minh đã giảng hòa: “Được rồi, dì Lam, đừng quản Ninh Vân nữa. Cô ấy muốn cho ai là quyền tự do của cô ấy. Chỉ cần cô ấy bằng lòng lấy tôi, cho dù có phải là người đầu tiên hay không, tôi sẽ không khinh thường cô ấy và đối xử với cô ấy như mọi khi.”

Dương Ninh Vân lập tức sững sờ, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Tử Minh. “Nhìn xem, cậu Hàn rộng lượng như vậy, của Trần Hoàng Thiên có thể so sánh được không?” Lý Tú Lam nói.

Hàn Tử Minh khoác vai cô trìu mến nói: “Ninh Vân, nếu em còn yêu anh ta, anh sẽ không ép buộc em. Nếu em thất vọng về anh ta, và đồng ý gả cho anh, anh sẽ yêu em cả đời và không bao giờ phản bội em.”

Phụ nữ là rất dễ rung động, và những lời nói của Hàn Tử Minh đã khiến Dương Ninh Vân rung động trong lòng.

Sau một hồi im lặng, cô nói: “Tôi vẫn còn một chút hy vọng đối với anh ấy. Nếu những gì anh ấy làm tiếp theo phá hủy mọi hy vọng của tôi đối với anh ấy, nếu anh không chán ghét tôi, thì tôi sẽ… cưới anh.”

Lúc này, Hoàng Đức Thắng mượn điện thoại của một nhân viên khách sạn, chạy vào một phòng riêng không có người sử dụng, ông ta muốn gọi cho Trần Hoàng Thiên, nhưng ông ta không nhớ số điện thoại của Trần Hoàng Thiên là gì.

Sau đó ông ta bấm số của một đệ tử, vội vàng nói: “Mau đem camera giám sát võ quán gửi đi, gửi cho Tổng giám đốc Hoàng của Hội sở Hoàng gia Entertainment. Nói cho anh ấy biết, giao cho… Trước khi ông ta nói xong, cánh cửa của phòng riêng

Âm! đã bị đá tung ra.

Cạch!

Thấy đó là người của Hàn Tử Minh, Hoàng Đức Thắng run tay và làm rơi điện thoại xuống đất.

Một ông già bước tới, cầm điện thoại lên, áp vào tai. “Sư phụ, giao camera giám sát cho ông Hoàng, bảo ông Hoàng giao cho ai?”

Ông già nghe đến đây sắc mặt đột nhiên thay đổi, cúp máy, ném điện thoại đi. Ông ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau khi được kết nối, nhẹ giọng nói vài câu: “Giết chết người trong Võ quán Hoàng Quyền, lấy camera giám sát đi” “Cái gì!”

Hoàng Đức Thắng sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ta quỳ xuống kêu to: “Đừng tàn sát đệ tử của ta, đừng…

Cạch!

Ông ta chưa kịp nói xong thì bị gãy cổ.

Rồi ông già khiêng xác ông ta, nhảy xuống từ cửa sổ tầng mười mấy của tòa nhà, hạ cánh bên cạnh một chiếc ô tô trong bãi đậu xe, và ném thi thể của Hoàng Đức Thắng vào thùng xe, sai người mang thi thể của Hoàng Đức Thắng đến Võ quán Hoàng Quyền.

Tại thời điểm này, Võ quán Hoàng Quyền. “Sư phụ cũng thật là, nói một nửa rồi tắt Một đệ tử gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu. máy.”

Đột nhiên, anh ta bị sốc. “Sư phụ có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nghĩ vậy, anh ta lập tức chạy vào phòng giám sát, lấy đi đoạn băng giám sát võ quán. Anh ta đang chuẩn bị rời khỏi phòng giám sát, một tiếng hét đột nhiên vang lên. “Giết hết, không giữ lại một ai!”

Nghe vậy, người đệ tử đột nhiên run rẩy, chạy ra cửa, mở một kẽ hở và nhìn ra ngoài. “Ôi trời ơi!”

Nhưng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang chém giết người trong võ quán, anh ta vô cùng sợ hãi, nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên, Nhậm Tường Vân và Miyazaki đã lên máy bay đến Ninh Châu.

Miyazaki ngồi bên cửa sổ và Trần Hoàng Thiên ngồi giữa. Nhậm Tường Vân ngồi gần lối đi.

Trần Hoàng Thiên tâm sự trùng trùng, dựa vào chỗ ngồi, nhắm mắt thiền định.

Nhậm Tường Vân không làm phiền anh, vừa cầm máy tính bảng vừa xem phim truyền hình. Cô ấy mặc một chiếc quần jean bó sát, một cặp đùi trắng nõn và thẳng tắp lộ ra, dáng người cô nhỏ nhắn và rất nóng bỏng, khuôn mặt ưa nhìn, một người đàn ông trẻ tuổi ở bên lối đi không thể không nuốt nước bọt.

Anh ta mỉm cười và bắt đầu nói: “Người đẹp, tôi có thể xin số điện thoại của em được không?”

Nhậm Tường Vân nhìn lên thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn cô với nụ cười xấu xa, cười nói: “Muốn nuôi tôi sao?”

Chàng thanh niên cười: “Tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi, nếu em đồng ý để tôi nuôi, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không từ chối”.

Nhậm Tường Vân đột nhiên đảo mắt và thốt lên: “Cút!”

Nụ cười của người thanh niên đột nhiên cứng đờ, bất giác hỏi: “Dám nói chuyện với tôi như thế này?”

Nhậm Tường Vân không khách khí đáp lại: “Tôi đã có bạn trai rồi. Nếu anh ép buộc tôi, cẩn thận bạn trai của tôi ném anh xuống máy bay đấy!”

Cậu thanh niên nghe xong lập tức khó chịu. “Con đĩ chết tiệt!”

Anh ta tất Nhậm Tường Vân một cái tát.

Chát

Nhậm Tường Vân bị tất bất ngờ, đột nhiên trở nên tức giận. “Mẹ kiếp, xem tôi đánh chết anh!”

Cô đánh rơi chiếc máy tính bảng, nằm lấy tay người thanh niên và văn mạnh.

Cach

Cánh tay của người thanh niên bị gãy, và anh ta hét lên một tiếng.

Ngay sau đó!

Chát chát chát

Nhậm Tường Vân thẳng tay tát vào mặt cậu thanh

Đúng lúc này, một tiếng hét tức giận vang lên. “Đồ ngu ngốc, đồ khốn kiếp, dám đánh khác của nhà họ Hồ chết tiệt! niên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi