CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 407: Bắt được Sâm hoàng đế!

Lúc này ở trên đỉnh núi. “Trần Hoàng Thiên anh nghe xem, âm thanh ở phía dưới náo động lớn như vậy, Sâm hoàng đế sẽ xuất hiện sao?” Cổ An Nhiên hỏi, cả người đều chuẩn bị tinh thần bắt đâu.

Ở trên núi đợi ba ngày, cô ấy không thể bình tĩnh nổi nữa. Nếu đã không thể chờ đợi được để cho Trần Hoàng Thiên bắt được Sâm hoàng đế thì cô ấy cũng có thể xuống núi, sau đó đi tắm nước nóng cho thật thoải mái.

Còn có thể cùng với Trần Hoàng Thiên…

Ha ha!

Nghĩ đến điều này thì cô ấy không khỏi cười ra tiếng. “Đúng vậy!

Trần Hoàng Thiên gật đầu.

Thính giác của anh vô cùng nhạy bén, có thể nghe rõ được những người ở sườn núi đang la hét cái gì. “Nếu như bị những người khác bắt đi thì phải làm sao bây giờ?” Kim Yahi hỏi.

Song Jongseo nói: “Nếu ai bắt được thì sẽ bị cướp, tôi đã bố trí người ở phía dưới đó rồi, nếu ai bắt được Sâm hoàng đế thì chúng ta ở trên này đều sẽ biết được.

Tuy là Trần Hoàng Thiên không tán thành việc cướp đoạt như vậy nhưng mà anh đã bỏ ra mấy trăm nghìn tỷ cho nên anh vẫn phải chấp nhận.

Đương nhiên nếu mình có thể bắt được là điều tốt nhất. Cùng lúc đó ở nhà họ Kim tại Phong Cửu

Đột nhiên có một tiếng thét vang lên. “Không xong rồi ông chủ, có một đám người lạ xông vào!” “Cái gì!”

Sắc mặt của Kim Seonghun thay đổi rõ rệt. “Hình như là nhà Nam Cung đã biết rõ sự việc Minami Miya Suzuki bị giết chết sau đó điều tra được đến đây. Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì hai chân của Kim

Seonghun đều mềm nhũn.

Mấy người Trần Hoàng Thiên đã đi bắt Sâm hoàng đế. Người Nhật Bản lại xông tới, nếu không may thì cả nhà họ Kim đều sẽ bị mấy người Nhật Bản này giết hết.

Ông ta đang cảm thấy vô cùng sợ hãi thì một đám người Nhật Bản kia đi vào trong phòng khách. “Nghe nói vài ngày trước, ở trong nhà họ Kim của các người có xuất hiện trận chiến lớn, còn có người đã bị chém đứt hai tay ở nhà họ Kim, cái người kia bị chém đứt hai tay có phải chính là em trai của tôi Minami Miya Suzuki hay không?”

Một lão giả ăn mặc giống võ sĩ khoảng chừng một trăm tuổi hỏi.

Sau đó lập tức có một người võ sĩ trong đám người Nhật Bản kia phiên dịch

Kim Seonghun hơi do dự một chút sau đó vội vàng gật đầu nói rằng: “Minami Miya Suzuki đã đến nhà của chúng tôi để lúc soát nhân sâm nghìn năm, chúng tôi đều đã ngoan ngoãn giao ra, nhưng kết quả là đột nhiên có một người Lam Hoa đến có thực lực phi thường đã giết chết Minami Miya Suzuki sau đó cướp nhân sâm chạy đi.”

Sau đó người võ sĩ người Nhật Bản kia lại phiên dịch một lần nữa.

Minami Miya Saku biết được tin Minami Miya Suzuki bị giết thì sắc mặt lạnh lùng tới cực điểm, khí lạnh ở trên người của ông ta cũng theo đó mà phóng thích ra, toàn bộ không khí ở nhà họ Kim như hạ xuống mười độ, y như một hầm băng. “Người đã giết em trai của tôi Minami Miya Suzuki tên là gì, ở đâu?”

Kim Seonghun vội vàng ru run trả lời: “Cậu ta tên là Trần Hoàng Thiên, đã rời khỏi Hàn Quốc, đi đến núi Trường Bách để bắt Sâm hoàng đế, ở trong lãnh thổ một nước trên núi Trường Bách bọn họ đã phát hiện ra Sâm hoàng đế, rất nhiều người đều đã lên đó, nếu như ông có thể đi đến đó thì nhất định có thể tìm thấy cậu ta.

Minami Miya Saku lập tức vung tay lên quát: “Xuất phát đến núi Trường Bách, tôi phải bắt Trần Thiện Hoàng lại. Phải khiến cho cậu ta chết không nơi chôn!” “Vâng!”

Một đám người Nhật Bản này lại lập tức rời đi.

Phù!

Kim Seonghun thờ phào nhẹ nhõm một cái.

Cũng chính là vào lúc này, trong sân bay quốc tế ở

Phong Cửu.

Thẩm Thiên Sang cùng với một lão giả uy nghiêm từ trong sân bay đi ra, bấm gọi một dãy số.

Sau khi gọi mấy lần đều không gọi được thì Thẩm Thiên Sang bắt đầu cảm thấy lo lắng, gọi điện thoại cho Chu Kình Thượng. Hỏi: “Số của ông đưa cho tôi không gọi được. Có phải là cháu trai của tôi xảy ra chuyện rồi không?” “Có lẽ là không đâu, hay là ông hãy đi đến nhà họ Kim nhìn xem, Kim Seonghun rất nổi tiếng, ông có thể tìm một chiếc taxi rồi đi đến đó xem thử.” Chu Kình Thượng trả lời.

Bíp bíp.

Tắt điện thoại, Thẩm Thiên Sang thuê xe đi đến nhà họ Kim. “Ông chủ, lại có hai người xông tới nói là muốn tìm

Trần Hoàng Thiên.”

Có người báo cáo.

Kim Seonghun phiền muộn nói: “Nói cho bọn họ biết là Trần Hoàng Thiên là Trần Hoàng Thiên đã đi núi Trường Bách để bắt Sâm hoàng đế rồi.” “Vâng!”

Sau khi Thẩm Thiên Sang biết được Trần Hoàng Thiên đã đi đến núi Trường Bách để bắt Sâm hoàng đế thì bỗng nhiên thở một hơi ra, sau đó bắt đầu khởi hành đi về núi Trường Bách.

Lúc này tại đỉnh núi của núi Trường Bách.

Bỗng nhiên có một thanh âm đột ngột truyền đến. “Đứng lại! Hôm nay tao nhất định phải bắt được mày Vừa nghe thấy thanh âm này thì đám người Trần Hoàng Thiên lập tức đứng lên “Nghe giọng nói này hình như là ở rất gần đây, có phải là Sâm hoàng đế đã chuẩn bị lên đến đỉnh núi rồi không?” Cổ An Nhiên trở nên phấn khích.

Trần Hoàng Thiên cũng kích động gật đầu: “Hình như là như vậy, tất cả mọi người hãy cúi đầu xuống, đừng để cho Sâm hoàng đế bị kinh động

Tất cả mọi người đều quay trở lại cúi đầu ngồi trên xe trượt tuyết.

Khoảng tầm một phút sau. “Đã đến đã đến!”

Mấy người Cổ An Nhiên kích động đứng lên.

Chỉ thấy một cây nhân sâm xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Ngửi thấy mùi của đàn hương, Sâm hoàng để trở nên sôi nổi, tới gần phía đàn hương trong chiếc chậu vàng. “Ha, thật sự là có tác dụng này, Sâm hoàng đế chuẩn bị mắc bẫy.

Cổ An Nhiên không thể nén được kích động mà nói ra. Kết quả là cô ấy vừa nói thì Sâm hoàng đế đã dừng lại.

Xuyt!

Trần Hoàng Thiên ra hiệu cho mọi người im lặng.

Mọi người lập tức im lặng không ai nói câu nào. Vài giây sau, Sâm hoàng đế lại tiếp tục đi về phía trước.

Mắt nhìn thấy Sâm hoàng đế chỉ còn cách chiếc chậu vàng khoảng mười mét, thì Trần Hoàng Thiên cảm thấy rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hội, đã cầm lấy dây thừng để chuẩn bị sẵn sàng.

Cũng vào đúng lúc này có một giọng nói vang lên. “Mày không thể chạy được, nhất định tạo phải bất được mày!”

Chỉ thấy có một võ sĩ bay đến đánh về phía của Sâm hoàng đế, kết quả là lại không bắt được. Khiến cho Sâm hoàng đế hoảng sợ chạy đi thật xa.

Trần Hoàng Thiên quá tức giận nên nói tục, sau đó đưa dây thừng cho Miyazaki cầm, rồi đi tới chỗ của vị võ sĩ kia, dùng một cước đá bay anh ta ra ngoài, lăn xuống khỏi đỉnh núi. “Mày biến đi!”

Trần Hoàng Thiên cảm thấy tức giận, Sâm hoàng đế sắp mắc vào bẫy, kết quả lại bị dọa sợ không biết là đã đi đầu, như vậy thì sao mà anh không tức giận cho được? “Lão hạ, cứ ở đây quan sát kỹ, bây giờ tôi sẽ đi cảnh cáo người khác không được lên đây

Nói xong thì ngay lập tức Trần Hoàng Thiên đi đến một con đường để lên đến đỉnh núi.

Rất nhanh đã có người đi đến. “Tất cả đứng lại hết cho tôi. Nếu mà Sâm hoàng đế bị dọa sợ thì tôi giết hết mấy người!”

Trần Hoàng Thiên trợn mắt đạp xuống một cái. “Muốn chết đến thế sao thằng nhóc, cút ngay cho tôi!” Có một người Hàn Quốc tức giận nói, còn cố ý đẩy Trần Hoàng Thiên một cái. “Cứ tiếp tục làm theo những gì mình muốn!

Trần Hoàng Thiên vung ra một cái tát, khiến cho người Hàn Quốc kia lập tức bon xuống dưới.

Những người khác ở xung quanh đều bị dọa sợ cho nên liền ngoan ngoan,

Đúng lúc này, Sâm hoàng để lại sôi nổi, đi lại gần chỗ đàn hương. “Nhìn kìa! Sâm hoàng đế đến rồi kìa!”

Có người kích động hô lên.

Trần Hoàng Thiên vội vàng quát lên: “Tất cả phải im miệng cho tôi, nếu mà dọa Sâm hoàng đế chạy mất thì đừng trách tôi đẩy hết mấy người xuống núi ngã chết!”

Mọi người lập tức cầm hết miệng lại.

Có người cảm thấy sợ Trần Hoàng Thiên cũng có người không sợ Trần Hoàng Thiên bởi vì phát hiện thấy Sâm hoàng đế nên chuẩn bị ra tay để bắt

Rất nhanh, càng lúc càng có nhiều người đi lên núi.

Cứ một người đi lên thì Trần Hoàng Thiên lại cảnh cáo một lần, nếu mà có người nào không chịu thì anh sẽ đánh bay người đó.

Thời gian dần dần trôi qua, những người khác cũng tự truyền tai nhau với những người đi lên không được nói chuyện, tất cả mọi người đều chờ xem Sâm hoàng đế có bị mắc bẫy hay không.

Không bao lâu sau, với hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Sâm hoàng đế nhảy vào phía dưới của chiếc chậu vàng, nằm ở bên cạnh đàn hương giống như đang rất hưởng thủ hương thơm của đàn hương.

Đúng vào lúc này, Miyazaki dùng sức thật mạnh kéo cái dây thừng xuống.

Bich!

Cành cây bị kéo rung chuyển, chiếc chậu bằng vàng hạ xuống. “Ha ha!”

Tất cả mọi người và Trần Hoàng Thiên đều cười lớn.

Một giây sau!

Trần Hoàng Thiên chạy lại chỗ chiếc chậu bằng vàng giống như một con báo. “Tên nhóc kia đứng yên không được nhúc nhích, Sâm hoàng đế chính là của tôi!”

Có người nổi lên dã tâm muốn cướp đoạt, hét lên một tiếng rồi chạy lại.

Chỉ một thoáng sau, tất cả mọi người đều ùa lên, xông tới chỗ của Trần Hoàng Thiên.

Cũng ngay vào lúc này.

Bùm!

Miyazaki bay xuống dưới, đôi chân tiếp mặt đất, khiến cho hàng chục người rơi khỏi đỉnh núi.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên ngồi xổm ở bên cạnh của Sâm hoàng đế, năm ngón tay liên tục chọc vào chiếc chậu bằng vàng, sau đó anh thò tay vào sờ vài cái liền chạm vào được Sâm hoàng đế, sau đó anh vận lực khiến cho chiếc chậu đồng bị vỡ nát, anh bất thình lình bị Sâm hoàng để chộp lại cắn vào tay. “Ha ha!”

Trần Hoàng Thiên không nén nổi kích động mà nói: “Đã có Sâm hoàng đế rồi, tôi có thể phục hồi cho ba, có ba bên cạnh rồi thì tôi cũng không sợ Ninh Vân không quay trở về bên tôi.”

Anh hạnh phúc tới nỗi nước mắt cũng chảy ra.

Rồi sau đó anh nói: “Zaki mau lại đây buộc sợi dây đỏ vào Sâm hoàng đế cho tôi. “Vâng thưa ông chủ”

Miyazaki chạy đến chỗ của Trần Hoàng Thiên.

Đúng lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Này nhóc con, nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn giao Sâm hoàng đế ra đây, nếu không muốn sống thì tôi cũng không ngại giết người để đoạt đồ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi