CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 409: Không sợ chết thì hãy tới đây!

Tiếng nói vừa dứt.

Đông Bắc vương Trương Kỳ Vĩ đột nhiên giơ cao tay phải lên, vận chân khí ở trong cơ thể lên.

Bùm!

Một con dao la de sắc nhọn, giống như nấm mọc lên, từ trong tay của ông ta duỗi ra dài đến hơn hai mét.

Khi ánh mặt trời chiếu vào thì thanh kiếm la de này lóe ra những tia sáng chói mắt.

Nhưng mà

Rõ ràng đó chỉ là một cây kiếm la de mà thôi nhưng mà Choi Ji Jang, Han Jing Shu và Lee JaeJong, cả ba người bọn họ đều cảm thấy con dao này giống như đang kề sát ở cổ của mình, khiến cho cả người bọn họ run lên bần bật.

Một giây sau!

Lee JaeJong là người đầu tiên không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác nguy cơ tử vong khủng khiếp như thế này được nữa, bỗng nhiên ông ta phốc một cái quỳ xuống dưới, vội vàng nói: “Đông Bắc vương, đây là ông đã hiểu lầm rồi, tôi không dám có ý kiến gì cả, bây giờ tôi sẽ lập tức lui sang một bên, có cho tôi cả nghìn cả vạn lá gan thì cũng không dám đoạt lấy Sâm hoàng đế Dứt lời thì ông ta lại té sang một bên đứng. “Đông Bắc Vương, Sâm hoàng đế của của ông, tôi cũng không dám đoạt lấy. “Đông Bắc vương, tôi nghĩ mình cũng nên lui sang một bên, xin ông thu kiếm lại!”

Choi Ji Jang và Han Jing Shu cũng vội vàng lui sang một bên, ngoan ngoãn mà cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh, tất cả đều bị khí thể của Đông Bắc Vương đè xuống đến nỗi không dậy nổi. “Như vậy thì còn tạm được!” Đông Bắc vương hài lòng mà cất cây kiếm của mình lại.

Sau đó ông ta xoay chuyển ánh mắt nhìn lên trên người của Trần Hoàng Thiên, ông ta nhẹ nhàng nói: “Nhóc con, hãy đưa Sâm hoàng đế cho tôi, đó mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất vào lúc này, nếu không thì cậu cũng không còn có cách nào sống sót để đi ra khỏi núi Trường Bách này đâu.”

Sau khi lời nói của ông ta nói xong thì nhìn xuống thấy Trần Hoàng Thiên đã buộc chặt Sâm hoàng đế lại bằng sợi dây màu đỏ, nhìn thấy Sâm hoàng đế không thể chạy trốn được nữa thì anh lộ ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

Buộc Sâm hoàng đế cũng cần phải chú ý, mỗi lần cuốn lại thì nhất định phải buộc thật chắc, nếu không khi nó dãy dụa rất dễ lỏng ra, mà một khi Sâm hoàng để có thể trốn thoát thì việc bắt được nó một lần nữa là vô cùng khó khăn. “Lấy cái túi lại đây cho tôi.

Trần Hoàng Thiên vẫn không có đáp lại lời của Đông Bắc vương mà nhìn về phía Song Jongseo ở cách đó không xa. “Vâng!”

Song Jongseo cầm chiếc túi ném tới đó.

Trần Hoàng Thiên tiếp được chiếc túi thì lấy ra một cái hộp rất tinh xảo, sau đó đặt Sâm hoàng đế vào bên trong đó, sau đó cất chiếc hộp vào trong cái túi, đeo lên sau lung.

Một đồ vật quý giá như vậy dùng để cứu sống ba vợ, làm sao mà Trần Hoàng Thiên lại dám để cho người khác đụng vào, nhất định phải đeo ở sau lưng mình thì mới cảm thấy yên tâm.

Sau khi làm tốt những việc này thì anh mới nhìn về phía của Đông Bắc vương: “Cũng không cần nhọc đến Đông Bắc vương, tự mình tôi cũng có thể mang theo được rồi mạnh khỏe rời khỏi núi Trường Bách được.” “Là cậu ta!”

Trương Bản và Trương Bưu hầu như đồng thời cùng một lúc kinh hô lên.

Vừa rồi lúc mà Trần Hoàng Thiên cúi đầu trêu ghẹo Sâm hoàng đế nên hai người họ không có nhận ra Trần Hoàng Thiên, đến bây giờ khi anh ngẩng đầu lên thì bọn họ mới nhận ra. “Có chuyện gì vậy? Hai người biết biết sao? Đông Bắc Vương hỏi.

Trương Bưu vượt lên trước trả lời: “Ông nội, mấy ngày hôm trước khi cháu ở sườn núi đi tìm Sâm hoàng đế thì bị chính người này đánh bay

Nói đến đây, anh ta chạy đến trước mặt cửa Trần Hoàng Thiên diễu võ dương oai mà nói: “Mấy ngày hôm trước người của cậu đã đánh bay chúng tôi, tôi đã dẫn theo hơn mười người nhà họ Trương đến để tính sổ nhưng mà không ngờ cậu lại chạy trốn mất” “Vậy mà hôm nay ở đây lại để cho tôi bắt được, vốn ban đầu đã muốn xử lý các người, bây giờ cậu đã bắt được Sâm hoàng đế nếu như chịu giao ra đây thì chúng tôi sẽ không so đo về chuyện kia nữa, nếu không chỉ bằng chuyện mấy người các cậu dám đánh cháu trai của Đông Bắc vương thì ông nội của tôi là Đông Bắc vương tuyệt đối sẽ không tha cho mấy người, sẽ khiến mấy người chết không toàn thây!”

Trương Bân kéo thân hình của mình chạy đến chỗ của Trần Hoàng Thiên, tận tình mà khuyên nhủ anh: “Trần Hoàng Thiên, ông nội của tôi khét tiếng ở ba tỉnh Đông Bắc là tàn ác, trên tay dính máu của không dưới nghìn mạng người, một khi ông ấy muốn cái gì thì sẽ không từ thủ đoạn để đoạt được. “Vốn ban đầu tôi không muốn bảo cậu giao Sâm hoàng đế ra dù sao thì đây cũng là do cậu bắt được nhưng mà tôi cũng chỉ là một đứa con riêng, có thể ở trong nhà họ Trương thì đã là rất tốt rồi, căn bản cũng không có tiếng nói gì cho nên không thể giúp được cậu “Cho nên cậu vẫn nên giao Sâm hoàng đế ra cho ông của tôi, chỉ cần cậu ra một cái giá thì nhất định ông ấy sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu, đừng nên để cho ông ấy nổi lên ý niệm muốn giết người, hậu quả chắc chắn cậu sẽ không thể tưởng nổi.”

Ngồi cùng bàn học với Trương Bần ba năm, là người như thế nào thì anh biết rất rõ.

Ngồi cùng với anh ta, Trần Hoàng Thiên biết rõ anh ta là người dễ bị bắt nạt, là một người không có ý đồ xấu, sẽ không dùng những lời ngon ngọt để lừa dối người khác.

Cho nên anh biết rất rõ, Trương Bần sợ anh không giao ra Sâm hoàng đế thì sẽ bị Đông Bắc vương giết chết. “Trương Bần, tấm lòng tốt của cậu tốt rất hiểu, nhưng mà Sâm hoàng để thì tôi nhất định sẽ không giao ra cho bất kỳ người nào, bởi vì việc ba vợ của tôi có thể hồi sinh hay không đều là nhờ vào nó, đối với tôi ba vợ có ơn nặng như núi, vì vậy cho dù tôi có phải mất mạng thì cũng phải mang được Sâm hoàng đế về để giúp ba vợ tỉnh lại, cho nên cậu cũng không cần phải tiếp tục khuyên tôi nữa Trần Hoàng Thiên nói.

Trương Bẫn nghe thấy vậy thì cũng có thể hiểu được cho hoàn cảnh của Trần Hoàng Thiên.

Vì vậy anh ta liền quay về phía Đông Bắc vương cầu khẩn nói: “Ông nội, Trần Hoàng Thiên chính là bạn cùng lớp của cháu, cha vợ của cậu ấy đã chết cần phải dùng Sâm hoàng đế để hồi sinh lại, ông có thể “Mày cầm miệng cho tao!”

Không đợi Trương Bần nói ra thì Trương Bưu đã quát lên: “Ăn cây táo, rào cây sung, thay người ngoài nói chuyện, nhà họ Trương nuôi mày để mày làm như thế à?” “Lập tức cút ngay khỏi đây cho tôi, dám làm gián đoạn việc ông nội bắt Sâm hoàng đế, mày có tin là tạo sẽ đánh mày cho đến khi mày tàn phế không!” “Anh hai, em…

Trương Bần đang muốn nói cái gì thì Trương Bưu đã vọt tới trước dùng một cước đạp vào Trương Bản khiến anh ta bay ra chỗ khác, sau đó vươn tay đến chỗ Trần Hoàng Thiên, sau đó rất kiêu ngạo mà nói ra: “Hay mang Sâm hoàng đế giao ra đây cho tôi, nếu không thì tôi

Anh ta còn chưa nói hết thì Trần Hoàng Thiên đã dùng tay nắm lấy cổ tay của anh ta. “Tôi ghét nhất là những người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như anh!”

Nói dứt lời thì Trần Hoàng Thiên tiện tay vặn một cái. “A…”

Tay của Trương Bân lập tức bị bẻ gãy, anh ta kêu giống như một con heo đang bị người giết. “Thằng nhãi ranh, tại sao mày lại dám bẻ gãy tay của cháu đích tôn của tao ngay ở trước mặt tao như vậy?”

Đông Bắc vương tức giận không thể kiềm chế được. “Chưa giết anh ta thì đã là cho ông rất nhiều mặt mũi rồi.”

Trần Hoàng Thiên nói xong thì hất tay một cái khiến cho Trương Bưu bị đánh bay ra ngoài.

Bùm một tiếng, Trương Bưu đã bị đánh bay vào một cái hồ lớn. “Đáng chết! Đáng chết!”

Cả lồng ngực của Đông bắc vương cũng đều muốn tức điên lên, ông ta quát: “Lên hết cho tôi, phải chặt đầu của thằng nhóc này xuống cho tôi!” “Vâng!”

Ngay lập tức, hơn mười võ giả của nhà họ Trương lập tức hùng hổ xông lên. “Ông nội! Không nên làm như vậy đâu!” Trương Bản vội vàng đứng dậy nói.

Nhìn thấy những người võ giả của nhà họ Trương ngày càng tới gần chỗ của Trần Hoàng Thiên hơn thì Trương Bản vội vàng kéo cánh tay của Trần Hoàng Thiên tận tình khuyên nhủ: “Trần Hoàng Thiên, ông nội của tôi đã nổi lên ý định muốn giết người, cậu nên nhanh chóng đưa Sâm hoàng đế cho ông nội của tôi, có như vậy thì mới có cơ hội bảo vệ mạng sống của mình. Nếu không thì nhất định cậu sẽ phải chết đấy!”

Không chỉ có anh ta.

Mà tất cả mọi người ở xung quanh là những võ giả người Hàn Quốc hay vĩ giả người Lam Hoa đều nghĩ như vậy.

Trần Hoàng Thiên cười cười: “Trước hết thì cậu cũng nên lùi sang một bên, ai chết thì cũng chưa biết rõ đầu Lời kia vừa thốt ra thì lập tức khiến mọi người đều xôn xao bàn tán. “Thằng nhóc này thật sự muốn chết sao!” “Dám làm càn như vậy ở trước mặt của Đông Bắc Vương, chắc chắn cậu ta sẽ phải nhận lấy cái chết!” “Thật sự là chưa từng thấy qua xã hội này mà, cho rằng ôm chân của Song Jongseo là không cần phải kiêng nể gì mà, cho dù có hàng nghìn hàng vận Song Jongseo thì khi nhìn thấy Đông Bắc Vương cũng phải giống như con chó mà nằm sấp xuống mà thôi.”

Dưới những tiếng nghị luận bàn tán xôn xao kia thì Miyazaki vận khí tạo thành cây đao, sau đó quát: “Không sợ chết thì hãy tới đây, nhìn xem tôi có giết hết được mấy người không!”

Chỉ một thoáng sau.

Mười võ giả mạnh của nhà họ Trương mạnh mẽ dừng bước chân lại.

Một giây sau.

Bọn họ như gặp phải quỷ mà lùi lại phía sau. “Chết tiệt!”

Đám người Hàn Quốc và người Lam Hoa ở xung quanh đều trợn tròn mắt.

Trương Bần thì càng cảm thấy sợ hãi mà kêu lên.

Thật sự không ai ngờ rằng ở bên cạnh của Trần Hoàng Thiên lại có một võ tồn Thần Cảnh cấp bal “Nguy hiểm thật, may là vừa rồi không có xảy ra vụ chém giết nào nếu không thì cũng không biết bản thân mình chết ra sao.

Tất cả võ giả Hàn Quốc và võ giả Lam Hoa đều toát ra mồ hôi lạnh đầy đầu, vữa nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi.

Vào thời điểm lúc này, Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt mở miệng: “Đông Bắc Vương, để đi xuống núi, đừng có ý ngăn cản tôi xuống núi, cứ như vậy mà rời đi ông thấy thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi