CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 411: Kiểm thánh làm dữ

Đông Bắc Vương tức giận đến tột cùng! Đồng thời cũng phát hiện bản thân thật bất cẩn!

Ông ta làm sao cũng không ngờ được, Thần Cảnh cấp bốn của thằng nhóc này lại mạnh hơn rất nhiều so với những cao thủ Thần Cảnh cấp bốn bình thường.

Càng không ngờ được là thằng nhóc này lại có thể thả rồng!

Đây là điều mà ông ta không ngờ đến! “Tao muốn mày phải chết!”

Ông ta cảm thấy bản thân tức giận đến mức sắp bùng nổ rồi, ngay lập tức dừng lại ở giữa không trung, vận hành sức lực của toàn thân. Sau đó chưởng một phát về Trần Hoàng Thiên, người đã đâm một nhát kiếm vào bụng ông ta. “E rằng ông đã mất đi khả năng đó rồi.

Trần Hoàng Thiên bình thản nói rồi chưởng lên trên. Đoàng!

Một tiếng lớn vang lên, đất trời rung chuyển.

Trần Hoàng Thiên và Đông Bắc Vương đều bật lùi về phía sau, quang kiểm ngay lập tức được rút ra khỏi bụng Đông Bắc Vương, máu bản ra tứ tung.

Ngay sau đó thì Trần Hoàng Thiên đã dừng bước lại.

Đông Bắc Vương bởi vì bị thương nên không dừng lại được, ngã rầm xuống đất và phun một ngụm máu già ra.

Ngay lúc này, Trần Hoàng Thiên bổ nhào xuống. Một chân giảm lên ngực của Đông Bắc Vương.

Mọi người đều sửng sốt

Tất cả mọi người đều chết lặng!

Đông Bắc Vương bị một người trẻ tuổi giẫm ở dưới chân?

Nhiều người cũng không dám chấp nhận sự thật này! Đặc biệt là người của nhà họ Trương, chỉ cảm thấy tam quan đều sắp vỡ tung ra. “Chuyện này không thể nào! Chuyện này chắc chắn không thể nào!”

Trương Bưu lắc đầu nguầy nguậy hét lên: “Sức mạnh của ông nội tôi đứng thứ tư trong nước, làm sao có thể thua một chàng trai trẻ hai mươi tuổi hơn chứ, chuyện này chắc chắn là mơ, nhất định là như vậy!” . Truyện Đông Phương

Anh ta không dám tin đây là sự thật, bèn nhìn sang Trương Bần: “Em tát anh đi. Anh muốn xác định đây là một giấc mơ!”

Trương Bần vốn cũng sững sờ tại chỗ, cảm thấy đây là một giấc mơ, nghe Trương Bưu nói thế thì anh ta liền tát vào mặt của Trương Bưu, hỏi: “Anh, là mơ phải không?”

Trương Bưu có thể cảm thấy đau.

Tuy nhiên!

Theo như những gì mình thấy thì ông nội đã Hoàng Thiên giảm đạp ở dưới chân. Trân “Em đánh không đủ mạnh, tát anh mạnh thêm nữa đi, để anh thoát ra khỏi cơn mơ!”

Trương Bưu cảm thấy bản thân vẫn chưa ra khỏi cơn

Trương Bưu chuẩn bị ra tay.

Một giọng nói vang lên. “Cho mày một dao thì mày sẽ biết đây là thật hay là mo. mo.”

Rõ ràng là Miyazaki, tụ khí thành đạo và chém vào vai của Trương Bưu. Lưỡi dao ngập sau mười phận. “Á!”

Tiếng hét thảm thiết xuyên thấu tim gan ngay lập tức vang vọng khắp núi Trường Bách. “Anh hai, lần này thì sao? Là thật hay là mơ?” Trương

Bân hỏi.

Trương Bưu nhìn chằm chăm, kinh hãi nói: “Là thật đấy, không phải là mơ! Ông nội thua rồi! Ông nội bị bạn học của em giảm ở dưới chân rồi!” “Cái gì?”

Cả Trương Bân và toàn bộ võ sĩ Lam Hoa đến võ sĩ

Hàn Quốc đều kinh ngạc hét lên. Người trẻ tuổi này cũng thật đáng sợ rồi! “Thảo nào anh ta không lo ngại gì, hoá ra là sức mạnh của anh ta dũng mãnh như vậy đấy!”

Có người đã nói ra lời cảm khái như vậy.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên cúi xuống nhìn Đông Bắc Vương và bình thản nói: “Còn cản đường tôi rồi cướp Sâm hoàng đế của tôi nữa không?”

Đông Bắc Vương cười thảm: “Cậu cho rằng dáng vẻ hiện giờ của tôi, tôi còn có khả năng cản đường cậu và cướp Sâm hoàng đế của cậu nữa sao?” “Vậy thì tôi nể mặt người cháu Trương Bân của ông mà tha cho ông một mạng.

Nói xong, Trần Hoàng Thiên nâng chân lên. Phù!

Đông Bắc Vương và cả những người nhà họ Trương.

Đều thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, một trận tiếng hỗn loạn truyền đến. “Tránh ra tránh ra!”

Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy có một đám người mặc áo võ sĩ. Đang chạy về phía đỉnh núi.

Thoạt nhìn! “Không xong rồi!”

Miyazaki lập tức kinh ngạc thốt lên và chạy về phía Trần Hoàng Thiên, sợ hãi nói: “Ông chủ. Minami Miya Sakur đến rồi, cậu mau nhảy núi trốn thoát đi, tôi sẽ đỡ lại một hồi cho cậu, nếu không thì không kịp đâu!”

Sau khi ông ta vừa dứt lời, thì có một tiếng chế nhạo vang lên: “Miyazaki, làm chó làm đến rất trung thành đó. Nhưng ông cho rằng nó có thể thoát ra khỏi tầm mắt của tôi sao?”

Bất thình lình có một lão giả Nhật Bản bỗng nhiên ngự trị trên khoảng không của đỉnh núi, cúi xuống nhìn Trần Hoàng Thiên và Miyazaki. Trong mắt tràn đầy sự giễu cợt và tức giận. “Trời ạ! Đó là Minami Miya Saku, kiểm thánh Nhật Bản!”

Không biết ai đã kêu lên.

Ngay lập tức gây nên sự náo động. “Cái gì! Đây là cao thủ bậc nhất của Nhật Bản, Minami

Miya Saku sao?” “Vậy thằng nhóc này tiêu đời rồi, Minami Miya Saku có sức mạnh của Thần Cảnh cấp bảy, và kiếm thuật cũng đã đạt đến đỉnh cao. Hầu như là bất khả chiến bại với cùng một cảnh giới, tuyệt đối đủ sức mạnh để đánh bại thắng nhóc này!” “Vừa rồi Đông Bắc Vương bất cẩn quá, bị đánh lén nên mới bị đánh bại, nếu không thì thằng nhóc này hoàn toàn không phải là đối thủ của Đông Bắc Vương, bây giờ kiếm thánh Nhật Bản ra tay, thằng nhóc này thua chắc!”

Tất cả các loại bình luận sôi nổi. Hầu hết đều là các võ sĩ Hàn Quốc đang thảo luận với nhau. Bởi vì Sâm hoàng đế sắp rơi vào tay của võ sĩ Nhật

Bản, nhưng hễ là người Lam Hoa có lương thâm thì không thể vui nổi.

Trương Bưu được xem là người ghét Trần Hoàng Thiên nhất khi ở đây, nhưng vào lúc này, anh ta cũng không hả hê. “Lúc tôi lên núi thì nghe nói Sâm hoàng đế bị bắt rồi, vậy bây giờ Sâm hoàng đế đang ở trong tay của ai?”

Minami Miya Saku cũng không vội trả thù, mà là đưa mắt nhìn xung quanh và hỏi. “Ở trong túi sau lưng của cậu ta!”

Những võ sĩ Hàn Quốc chỉ lấy Trần Hoàng Thiên

Ánh mắt của Minami Miya Saku lại rơi vào trên người Trần Hoàng Thiên một lần nữa, tựa cười như không nói: “Đại sư Trần, tự giác một chút. Đưa Sâm hoàng để cho tôi, có lẽ tôi có thể cho cậu một cái toàn thấy, nếu không thì với việc cậu giết chết em trai của tôi, Minami Miya Suzuki. Tôi đảm bảo sẽ chém cậu ra thành tâm khúc, khiến cho cậu chết không có chỗ chôn!” “Cái gì!”

Nghe thấy lời nói của Minami Miya Saku, tất cả mọi người đều sửng sốt. “Thằng nhóc này chính là Đại sư Trần, người gần đây khá nổi tiếng ở Lam Hoa sao?” “Không thể nào, Đại sư Trần vừa mới tiến vào Thần Cảnh ở Phổ Giang vào khoảng thời gian trước, hiện giờ vẫn chưa được hai tháng, làm sao có thể từ Thần Cảnh cấp một lên đến Thần Cảnh cấp bốn chứ?”

Hầu như tất cả mọi người đều không dám tin Trần Hoàng Thiên chính là Đại sư Trần.

Phải biết rằng, ngay cả một võ sĩ thiên phủ xuất sắc, nhưng từ Thần Cảnh cấp một lên Thần Cảnh cấp bốn, không mất mười năm thời gian là không thể đạt được.

Vì vậy họ không tin Đại sư Trần có thể từ Thần Cảnh cấp một lên Thần Cảnh cấp bốn chỉ trong hai tháng. “Zaki, ông đã chặn hậu cho tôi hai lần rồi, lần này để tôi chặn hậu. Ông đưa An Nhiên và những người khác rời khỏi đây đi.” Trần Hoàng Thiên nói.

Vốn định đưa Sâm hoàng đế cho Miyazaki đem đi để ông ta hồi sinh Dương Thiên Mạnh.

Nhưng sợ họ đem theo Sâm hoàng đế thì không thể sống sót trở về.

Vì vậy chỉ có thể đem theo bên mình. Thu hút Minami Miya Saku. “Ông chủ, tôi.” “Mau đưa An Nhiên và những người khác rời khỏi đây là mệnh lệnh!”

Trần Hoàng Thiên quát lớn.

Miyazaki rất do dự.

Ông ta biết được lần này bỏ đi. E rằng sẽ không thể gặp lại ông chủ lần nữa. “Mau chạy đi!”

Trần Hoàng Thiên hét lớn. “Vâng, ông chủ!”

Miyazaki lau nước mắt và chạy về phía Cổ An Nhiên. Soạt

Minami Miya Saku liền rút kiếm katana ra. “Tên phản bội của Đế Quốc, đừng hòng muốn sống sót rời khỏi!”

Khi vừa dứt lời thì Minami Miya Saku chém một nhát về phía Miyazaki.

Trần Hoàng Thiên nhanh tay lẹ mắt, bắn vọt qua và chặn ngang thanh kiếm.

Keng!

Bắt được nhát kiểm này nhưng cánh tay bị rung đến tế liệt.

Còn Miyazaki, nhân cơ hội từ bên dưới lướt qua, một tay xách Cổ An Nhiên và một tay xách Kim Yahi, bay xuống núi. “Tên ngốc này!”

Minami Miya Saku mặt mày tức giận, vung kiếm chém về phía cổ của Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên sửng sốt, liền ngả người về phía sau, một luồng kiểm khi xẹt ngang phía trên mũi của anh, đánh vào ngọn núi ở đầu bên kia của Hồ Tiên và cắt đứt cả ngọn núi. “Không hổ danh là kiếm thánh, thật kinh khủng!”

Bao gồm cả Đông Bắc Vương, nhiều người cũng kinh ngạc thốt lên như vậy.

Và lúc này, Minami Miya Saku thuận thế đá ra một cú.

Trần Hoàng Thiên vừa mới đứng dậy thì bị Minami Miya Saku đá vào lồng ngực và phun ra sương máu, bay ngược về phía sau và bõm một tiếng rơi xuống Hồ Tiên.

Lúc này, Miyazaki đã bay đến chân núi. “Buông tôi ra! Zaki ông buông tôi ra! Cho dù chết, tôi cũng phải chết cùng với Trần Hoàng Thiên. Ông đừng bắt tôi đi, ông thả tôi ra đi!”

Cổ An Nhiên vừa vùng vẫy vừa la hét. “Hả?”

Vừa đúng có hai người muốn lên núi, nghe thấy vậy thì một người trung niên lập tức hét lên: “Này, người đẹp, Trần Hoàng Thiên mà cô nói, có phải đến từ Đông Đô không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi