CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Dù Phương Thanh Vân đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng phải biết rằng khả năng đứa bé bị khờ khạo sẽ rất lớn, là một người mẹ, cô ấy thật sự rất lo lắng và khó chịu.

Có người mẹ nào lại hy vọng con của mình khờ khạo chú?

Đường nhiên, cô ấy cũng chỉ đang cố gắng có thể để đứa bé không trở nên khờ khạo, nhưng nếu như cô ấy thực hiện không được. Mà sinh ra một đứa bé khờ khạo, thì cô ấy cũng sẽ không vì vậy mà ruồng bỏ nó.

Nếu như ruồng bỏ đứa bé, thì cô ấy sớm đã không cần đứa bé này nữa rồi. “Cô khoan đã lo lắng”

Tôn Hoàng Chánh an ủi nói: “Nhất định là có thể khờ khạo, nhưng có thể nhờ vào sự điều dưỡng của dược liệu mà sự khờ khạo của đứa bé sẽ không hoàn toàn như vậy.” “Đương nhiên, nếu như có thể lấy được cùng một dược liệu, thì có thể chữa khỏi.” Trần Hoàng Thiên vội nói: “Dược liệu gì?”

Là bố của đứa bé, anh và Phương Thanh Vân đều hy vọng rằng đứa bé có thể khỏe mạnh.

Phải biết rằng có được dược liệu thì mới có thể chữa được chứng khờ khạo của đứa bé. Anh vui mừng hơn bất cứ ai. Anh là người từng trải, hiểu rõ nhất một điều rằng đứa bé mà không có được tình thương của bố, không có được tình yêu của mẹ thì sẽ khó khăn dường nào, vì vậy anh phải cố gắng để có thể đem đến cho con mình tất cả tình bố mà anh có thể cho được.

Và để có được dược liệu, để đứa bé được khỏe mạnh, chính là tình bố hàng đầu mà anh muốn dành cho đứa bé. “Quả Mạnh Bà

Tôn Hoàng Chánh nói. “Quả Mạnh Bà?”

Trần Hoàng Thiên cau mày: “Trong Dược Vương Kinh dường như không có loại dược liệu như vậy.

Tôn Hoàng Chánh cười nói: “Loại dược liệu này không phải là dược liệu địa phương, trong Dược Vương Kinh cũng không có ghi chép. Sở dĩ gọi là quả Mạnh Bà, là vì sau khi ăn vào thì có thể khiến người mất đi ký ức khôi phục lại ký ức, và nó cũng có công dụng làm cho kẻ ngốc trở lại bình thường. ” *Tuy nhiên, loại thuốc này được sản xuất ở chậu Mỹ, bên đó nó được gọi là quả cà độc, cực kỳ hiếm có, có thể lấy được hay không thì phải xem vận may rồi. “Tôi biết rồi.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu, lập tức gào to cả cổ họng. “Cậu hai, tỉnh lại chưa?” “Đến đây đến đây!”

Thẩm Thiên Sang bước ra từ trong ký túc xá. “Chào buổi sáng cháu trai, cháu dâu, thông gia, Tôn thần y

Thẩm Thiên Sang đi tới. Vừa cười vừa chào hỏi, sau đó hỏi: “Có chuyện gì vậy cháu trai?”

Trần Hoàng Thiên nói: “Trước đây con của con vì Thanh Vân bị bỏ thuốc, nên đã để lại mầm bệnh, có khả năng lớn là đứa bé sẽ trở thành một đứa khờ khạo, cần phải có một loại cà độc dược thì mới có thể chữa khỏi, nhưng loại cà độc dược này lại được sản xuất từ châu Mỹ, hiệp hội Thiên Minh rở khu vực châu Mỹ có thế lực rất mạnh, có thể giúp con nghe ngóng được không?” “Không thành vấn đề”

Thẩm Thiên Sang nói: “Cậu sẽ gọi điện thoại cho ông ngoại của con, nhờ ông ấy thông báo cho các thành viên của hiệp hội Thiên Minh ở châu Mỹ, chú ý một chút đến quả cà độc, nếu có tin tức cậu sẽ nói cho con biết.

Nói xong, ông ta bước sang một bên để gọi điện. “Đúng rồi Tôn thần y, sao ông bị người của nhà họ

Triệu bắt vậy?”

Sau khi Tôn Hoàng Chánh được cứu vào tối qua, vì kiệt sức nên vừa lên xe thì đã ngủ, Trần Hoàng Thiên cũng không quấy rầy. Bây giờ có cơ hội thì tùy hứng hỏi thử.

Tôn Hoàng Chánh cười nói: “Ông nội cậu đến Tần Lĩnh tìm tôi, nói rằng cháu dâu của ông ta bị hủy hoại khuôn mặt, trên mặt toàn là vết sẹo như bị dao cắt. Đưa cho tôi một tấm chi phiếu ba trăm tỷ, bảo tôi kê cho ông ấy một đơn thuốc chữa trị, thuốc còn chưa kê, thì đã bị người khác đánh ngất xỉu rồi bắt đi rồi. “Cái gì?”

Trần Hoàng Thiên đột nhiên cau mày.

Trần Hiếu Sinh ông ta có con dâu gì đâu, trong số hậu bối của nhà họ Trần ngoại trừ ông ta ra thì không được kết hôn.

Shh!

Anh chợt hít một hơi lạnh.

Chẳng lẽ là….

Trần Hoàng Thiên băn khoăn không biết có phải Dương Ninh Vân không, Phương Thanh Vân cau mày nói: “Chẳng phải chủ tịch nói cơ thể không khỏe, cảm thấy hạn lớn đang đến gần, phải đến tìm Tôn thần y để khám, còn đòi tôi địa chỉ, sao lại có thể biến thành xin thuốc chữa khuôn mặt cho cho cháu dâu rồi?”

Cô ấy không hề biết Dương Ninh Vân bị hủy hoại khuôn mặt. “Tôi không biết chuyện này nữa.

Tôn Hoàng Chánh lắc đầu. Trần Hoàng Thiên nói: “Tôi đến nhà họ Trần một chuyến, để hỏi thăm tình hình”

Gần đến giờ ăn trưa, Trần Hoàng Thiên đến nhà họ

Trần. “Ôi chúa ơi!”

Bảo vệ canh cửa nhìn thấy Trần Hoàng Thiên, thì như thể nhìn thấy quỷ không bằng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, rồi hét lên. “Ông chủ. Trần Hoàng Thiên kia lại đến nhà họ Trần nữa!”

Lần trước Trần Hoàng Thiên đến nhà họ Trần, đòi lấy mạng của nhiều hậu bối, ấn tượng của những nhân viên bảo vệ này về anh rất sâu đậm, cho nên đều rất sợ anh. “Cái gì!”

Các thành viên của nhà họ Trần đang dùng bữa, đều bị dọa đến mức đánh rơi cả đũa

Họ không hề biết chuyện Trần Hiếu Sinh và bác cả bị bắt, càng không biết Trần Hoàng Thiên đã cứu Trần Hiếu Sinh và bác cả. Họ chỉ biết rằng không biết đầu óc Trần Hiếu Sinh có bình thường không, mà tin vào chúa Giêsu chạy đến núi Nga Mi để bái Phật, té đến nỗi cả người bị thương.

Vì thế, sáng nay bọn họ còn bàn luận riêng chuyện ông nội bị ông trời trừng phạt, không lo làm lễ bái cho tốt mà chạy đi bái Phật, chẳng lẽ lại đáng bị té sao? “Sợ cái gì mà sợ? Trần Hoàng Thiên là người thân của các người, chứ đâu phải hổ đâu. Nhìn mỗi người các người sợ đến nỗi biến thành gấu rồi kìa”

Trần Hiếu Sinh khó chịu nói, đặt đũa xuống, rồi nói: “Thắng cả. Đi mời Trần Hoàng Thiên vào đây.” “Vâng thưa bố”

Bác cả kh lưng đi ra.

Trần Hoàng Thiên vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ.

Có phải đầu ông nội bị té đến lẫn rồi không? Trần Hoàng Thiên đã giết chết Trần Hoàng Hạo, rồi cả Trần Đình, còn độc ác hơn cả hổ, sao lại không sợ chút nào?

Mọi người đều rất nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi thêm.

Không lâu sau, bác cả dẫn Trần Hoàng Thiên vào phòng khách. “Trần Hoàng Thiên đến rồi”

Trần Hiếu Sinh cười chào: “Ngồi đi.”

Trần Hoàng Thiên ngồi xuống chiếc sô pha, ném một chiếc túi cho Trần Hiếu Sinh. “Thuốc trị thương.”

Động thái này của anh lại khiến mọi người trong nhà họ Trần đều kinh ngạc.

Trần Hoàng Thiên lại tặng thuốc trị thương cho ông

Trời! Mặt trời mọc ở đằng tây rồi sao? Trần Hiểu Sinh cũng sừng sờ.

Hốc mắt ông ta bỗng chốc đỏ hoe. “Cảm ơn.

Ông ta khóc vì sung sướng, những giọt nước mắt già nua cũng chực trào ra.

Điều này có nghĩa là trong lòng Trần Hoàng Thiên vẫn có người ông nội như ông ta, ông ta không vui mừng thì cũng là giả đò thôi. “Tôi chỉ thuận đường ghé qua đưa cho ông ít thuốc, ông đừng cảm động, tôi đến là có chuyện cần thôi.”

Trần Hoàng Thiên nói. Ánh mắt quét về phía đám người mợ cả và Trần Hoàng Dương.

Đột nhiên, tất cả mọi người rùng mình, lập tức chạy ra khỏi phòng khách.

Rất nhanh sau đó trong phòng khách chỉ còn lại ba người Trần Hoàng Thiên, Trần Hiếu Sinh, bác cả. “Ông đến Tần Lĩnh bỏ nhiều tiền xin thuốc trị vết thương trên mặt, có phải để tìm người thông bảo tìm đến Ninh Vân không?”

Trần Hoàng Thiên hỏi.

Trần Hiếu Sinh không chút giấu giếm, nói như sự thật “Thật sự ông đã điều tra ra được một vài manh mối. Hơn nữa lần theo manh mối này thì tìm thấy một người phụ nữ với đầy vết xước trên mặt, và người phụ nữ này thực sự có phần giống với Dương Ninh Vân. “Có điều vẫn chưa khẳng định được, cũng không biết rốt cuộc có phải là con bé không, nên ông muốn chữa lành vết thương trên khuôn mặt của con bé thì mới có thể xác định có phải Ninh Vân hay không, nếu như đúng thì ông sẽ dẫn con bé về trả lại cho cháu, chẳng phải đã xong rồi.” “Thế nên ông đã hỏi Thanh Vân địa chỉ của Tôn thần y vốn tưởng xin thuốc để chữa cho cô ấy, nhưng không ngờ bị người khác đánh ngất rồi bắt đi.

Trần Hoàng Thiên nhanh chóng nói: “Ở đâu?”

Trần Hiếu Sinh nở nụ cười. “Trước tiên cháu xem thử manh mối mà ông tìm được có đúng không, nếu như cháu nhận ra thì ông sẽ nói cho cháu biết, thực ra ông cũng không thể đoán được rốt cuộc có phải là Dương Ninh Vân không?”

Nói xong, ông ta nhìn bác cả một cái.

Bác cả lập tức đưa một bức ảnh cho Trần Hoàng Thiên xem, và nói: “Đây là bức ảnh có người đã chụp được ở ga xe lửa Kim Thành, khi cậu nhờ người ở Trường Hải tìm kiếm Ninh Vân sau khi cô ấy xảy ra chuyện.

Trần Hoàng Thiên chỉ nhìn lướt qua bức ảnh, rồi bật dây. “Là Ninh Vân, tôi nhớ hôm đó bộ đồ mà Ninh Vân mặc chính là bộ đồ cưới này, hơn nữa dáng người gần như giống với Ninh Vân, cô ấy chưa chết, thật tốt quá!”

Thế là, anh gấp gáp hỏi: “Mau nói cho tôi biết, các người tìm thấy cô ấy ở đâu?”

Trần Hiếu Sinh nói: “Tại Kim Đỉnh ở Nga Mi, ông chỉ vừa thấy con bé thì đã khiến con bé sợ hãi bỏ chạy. “Ông làm nhiều việc xấu như vậy, cô ấy nhìn thấy ông, có thể không sợ ông được sao?”

Trần Hoàng Thiên trợn trắng mắt, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, không quên để lại một câu. “Nếu tôi có thể tìm lại cô ấy, thì tôi sẽ tha thứ cho ông.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi