CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 466: Năm nay là năm gì chứ!

Kết hôn với Dương Thiên Minh hơn hai mươi năm, quen nhau ba mươi năm, trước nay ông ta không hề đánh bà ta, đây là lần đầu tiên, vậy mà không chỉ dùng tay còn lấy ghế đạp bà ta, bà ta cảm thấy ủy khuất muốn chết, tức giận cũng bộc phát lên. Hận không thể giết chết Dương Thiên Minh! “Làm nhiều chuyện không bằng cầm thú như vậy, không nói tới việc không biết hối lỗi, còn dám gọi người đánh chết tôi, vậy trước tiên để tôi đánh chết người phụ nữ ác độc này đã!”

Nói xong.

Dương Thiên Minh lại một cước đạp lên người Lý Tú

Lam.

Ông tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Lúc làm người thực vật, tuy rằng ông không thể nói chuyện nhưng cái gì cũng có thể nghe thấy, Lý Tú Lam cả ngày ở nhà ỉ ôi khóc lóc, mắng Trần Hoàng Thiên cũng mắng luôn cả cháu, còn thường xuyên đập phá đồ đạc.

Làm người thực vật hơn hai năm trời, ông không hề thấy bà ta cho ông ăn một lần, cũng chưa từng một lần giúp ông làm vệ sinh, thậm chí số lần bà ta tới thăm ông cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà mỗi lần tới thăm ông, bà ta đều mắng ông sao không chết luôn đi, sống làm gì để liên lụy tới mọi người, còn phải tiêu tiền mua thuốc cho ông, cùng một loạt từ ngữ cay nghiệt.

Những chuyện này ông có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Nhưng cái không không thể nhẫn nhịn được chính là, bà ta lại vì tiền mà nhiều lần muốn chia rẽ Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân, còn không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, hãm hại Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân.

Thậm chí ông còn cảm thấy, Dương Ninh Vân mất trí nhớ như bây giờ, Lý Tú Lam cũng có trách nhiệm trong đó.

Chuyện khiến ông tức giận nhất chính là, bà ta lại dạy con gái dạy tới không phải người, cầm dao đâm chị, xui người hạ dược Trần Hoàng Thiên và con gái rồi đổ tội cho chị con bé, một loạt chuyện sai trái này, khiến cho cả gia đình tan cửa nát nhà.

Cho nên.

Khi hận ý bộc phát ra, khiến cho một người đàn ông không đánh phụ nữ là Dương Thiên Minh cũng không thể nhịn được mà ra tay, thậm chí mỗi một đòn đều muốn chết người, mỗi một cái ghế nện xuống, đều vô cùng dùng sức.

Có thể thấy được ông có có bao nhiêu hận ý đối với Lý

Tú Lam! “A! Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Lý Tú Lam bị đánh ôm đầu gào khóc, cảm giác xương cốt cũng đã bị gãy mất mấy cái rồi.

Bà ta khẳng định, từ bé tới lớn, đây là lần chịu đòn nguy hiểm nhất của bà!

Mặc dù bị Trần Hoàng Thiên đánh qua vài lần, nhưng cũng không có tàn nhẫn như vậy.

Bà ta thực sự không thể tin được, Dương Thiên Minh so với Trần Hoàng Thiên còn tàn nhẫn hơn!

Thực ra bà ta cũng không biết, Trần Hoàng Thiên có bao nhiêu lần muốn giết chết bà. Nhưng cuối cùng anh đều nhịn xuống.

Bởi vì bà ta là người cho Dương Ninh Vân có sinh mệnh, cũng bởi vì bà ta là mẹ vợ, nên khi bà ta nhiều lần hãm hại anh, anh cũng không thể nhẫn tâm ra tay giết chết bà ta.

Dù sao chuyện đánh mẹ vợ cũng là chuyện thiếu đạo đức, nếu như giết chết mẹ vợ, tới cột sống còn bị người chọc thủng. “Bảo Trân, một bên là cha, một bên là mẹ, anh nên giúp hay tiếp tục đứng xem?”

Triệu Trung Hữu hỏi.

Dương Bảo Trân vội vàng nói: “Mau ngăn ba em lại, em chạy tới cứu mẹ ra khỏi là được. “Được.

Triệu Trung Hữu phân phó: “Đi, cứu mẹ Bảo Trân ra ngoài trước. “Vâng!”

Lập tức có mấy người muốn xông tới. “Tất cả cút hết cho tôi!”

Trần Hoàng Thiên quát.

Anh là con rể, không thể đánh chết mẹ vợ, nhưng cha vợ thì hoàn toàn có thể làm chuyện đó, cho nên anh không cho phép bất cứ kẻ nào tới ngăn cản. “Trần Hoàng Thiên, tôi cảnh cáo anh, đừng tưởng rằng phía sau có người giúp đỡ, liền ở trước mặt Trung Hữu diễu võ dương oai, bây giờ người đó không có ở đây, có tin tôi bảo Trung Hữu ở đây đánh chết anh!”

Dương Bảo Trân tức giận nói. “Có thể cho anh ta thử xem.

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Triệu Trung Hữu tức khắc nổi giận.

Lần trước ở nhà họ Triệu, anh ta bị Trần Hoàng Thiên một cước đánh trúng ngực. Xương cốt đều bị chặt đứt mấy cái, nửa tháng không thể rời khỏi giường, anh ta hận khôn thể đánh chết Trần Hoàng Thiên. Trước mắt người Phật Gia Đường không có ở đây, chính là cơ hội tốt để trả thù. Anh ta không tin Trần Hoàng Thiên bị đánh, người Phật Gia Đường vẫn có thể lái xe tăng tới nhà anh ta trả thù.

Vậy nên anh ta nói: “Cậu Kim, cho cậu đi qua đánh tên nhóc này gãy tay chân!” “Vâng! Cậu chủ!”

Người gọi là cậu Kim kia lập tức điểm một mũi châm, bắn về phía Trần Hoàng Thiên.

Sau đó một quyền hướng tới Trần Hoàng Thiên. “Đừng đánh chết, giữ lại cho anh ta một hơi, trên người anh ta còn có thứ tôi cần.

Triệu Trung Hữu vội vàng nói.

Anh ta còn muốn có được nửa sau của cuốn Chân Võ Tu Luyện Quyết.

Thật không ngờ, anh ta vừa dứt lời thì. “Cút!”

Trần Hoàng Thiên quát một tiếng, một bước tiến lên, một chân đạp chính giữa ngực cậu Kim.

Bop!

Cậu Kim bay ngược ra ngoài, nguwoif đâm phải bàn, ngã xuống mặt đất, phun ra một búng máu tươi. “Cái gì.”

Triệu Trung Hữu sợ tới ngây người!

Thật không thể tin được, cậu Kim đường đường là Thần Cảnh cấp hai nhưng lại bị Trần Hoàng Thiên một cước đá bay. “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ anh ta tu luyện Chân Võ Tu Luyện Quyết mới lợi hại như vậy?”

Anh ta thầm nghĩ.

Trong lòng anh ta lúc này lại càng muốn có được nửa cuốn Chân Võ Tu Luyện Quyết kia.

Nếu vậy tuổi còn trẻ, tu luyện lại lợi hại, nếu anh ta chuyên tâm tu luyện, không chừng trong vài năm liền có thể thành võ tôn? “Trung Hữu. Anh không phải nói cậu Kim rất lợi hại sao, sao lại bị anh ta một chân đá bay?” Dương Bảo Trân hỏi, cô ta biết Trần Hoàng Thiên cũng rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại như vậy. “Cứu tôi! Cứu tôi với!” Không đợi Triệu Trung Hữu mở miệng, Lý Tú Lam đột nhiên khóc thét lên.

Dương Bảo Trân rất sợ hãi.

Nếu còn tiếp tục đánh như vậy, mẹ cô nhất định sẽ bị đánh chết

Vậy nên, cô ta cắn răng, đi tới quỳ xuống. “Cha! Đủ rồi, đừng đánh mẹ nữa, nếu còn đánh nữa mẹ sẽ chết đó!”

Dương Thiên Mạnh lạnh lùng nói: “Tránh ra! Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết con đàn bà thổi tha này!” Nói xong, ông cầm một cái ghế, hung hăng đánh xuống, đem Lý Tú Lam đánh tới hộc máu.

Dương Bảo Trân sợ tới mức không biết phải làm sao, liền lao vào che trên người Lý Tú Lam.

Chiếc ghế mà Dương Thiên Mạnh đang cầm định đập xuống đột ngột dừng lại. “Bảo Trân, con tránh ra cho ba!” “Con không tránh!” Dương Bảo Trân nói: “Con có được ngày hôm nay, tất cả là công lao của mẹ. Con không thể để cha đánh chết mẹ được!” “Con…””

Dương Thiên Mạnh thật muốn đánh cho cô ta mấy cái. Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay.

Ông ném cái ghế đi, thở hồng hộc nói: “Con đã bị người phụ nữ này dạy hư rồi, trở thành một đứa ham vinh hoa phú quý. Khiến con trở về như lúc trước là không thể nữa rồi. Cha chỉ hi vọng con thực lòng xin lỗi chị con và anh rể, nếu sau này con còn dám làm hại chị và anh rể, cha nhất định sẽ đích thân đánh chết con!” Dứt lời, ông nhìn về phía Dương Chấn Kỷ nói: “Cha, cha nói cha ở lại ngôi nhà này rất uất nghẹn, vậy dọn tới ở cùng con thì thế nào? Con báo hiếu cha” “Được được được, đưa cha đi đi, cha không muốn nhìn thấy thằng Chí Văn kia nữa, con đưa cha đi. Dương Chấn Kỷ cầm tay Dương Thiên Mạnh, khóc như một đứa trẻ vậy.

Dương Chí Văn nghe vậy liền thầm mắng: “Ông già vô dụng, tôi còn không nghĩ nhìn tới ông đầu, ông rời khỏi nhà họ Dương tôi còn rất vui vẻ nữa kìa”

Anh ta đang nghĩ ngợi thì Trần Hoàng Thiên đột nhiên đi tới. “Anh muốn làm gì?”

Dương Chí Văn bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, quỳ sạp trên mặt đất, ôm đùi Trần Hoàng Thiên nói: “Trần Hoàng Thiên, chuyện lúc trước đã là quá khứ rồi, để nó qua đi, lúc trước tôi cũng bị anh biến thành kẻ ngốc một thời gian dài, chúng ta xem như huề nhau được không?” “Tôi bảo đảm sau này sẽ không đối đầu với anh nữa, tôi nhìn thấy anh sẽ lập tức trốn thật xa. Hoặc là tôi đem anh giống như ông chủ hầu hạ, đừng đánh tôi được không, tôi không muốn lại trở thành kẻ ngốc đâu, cầu xin anh đó Trần Hoàng Thiên… Hu hu.”

Anh ta bị dọa tới ra cả nước tiểu, anh ta rất sợ Trần Hoàng Thiên lại đem đầu của anh ta đập xuống đất, giết chết anh ta. “Dọn ra khỏi đây,đừng làm ô nhiễm biệt thự Nhất Hào thêm nữa, tối nay tôi sẽ ở lại đây, nếu anh còn không dọn đi, tôi liền đánh chết anh”

Nói xong, anh một chân đá Dương Chí Văn văng a xa, sau đó cùng Dương Thiên Minh, Dương Chấn Kỷ, Dương Ninh Vân cùng nhau rời đi. “Năm nay là năm gì vậy chứ!” Dương Chí Văn tức giận dậm chân

Lúc này Dương Bảo Trân khóc lóc nói: “Trung Hữu, mau đưa mẹ đi bệnh viện đi, bà ấy không nói chuyện được nữa rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi