Chương 506: Kế sách chém Phạm Hầu Khải!
Chưởng môn Phạm tập trung nhìn vào. Đúng như dự đoán!
Trần Hoàng Thiên đang làm châm cứu cho bản thân, ngưng tụ ra một cây lại một cây kim châm, hướng cánh tay bên phải châm vào mãnh như hổ.
Thấy thế, ông ta một giây cũng không dám trì hoãn thêm nữa.
Bởi vì ông ta biết, nếu như để Trần Hoàng Thiên làm tiếp tục, ngộ nhỡ để anh khắc chế được độc tính, như vậy muốn giết chết anh cũng không phải dễ dàng.
Vừa nãy ông ta cùng với Trần Hoàng Thiên đấu qua một chưởng, đã biết rõ thực lực của Trần Hoàng Thiên. Nếu như không thừa dịp anh bệnh muốn lấy mạng của anh. Rất khó đánh thắng được.
Kết quả là.
Ông ta lúc này tập trung khí thành kiếm, hướng Trần Hoàng Thiên mà chém qua.
Phạm Hầu Khải bây giờ cũng tu luyện Chân Võ Tu Luyện Quyết, nắm giữ Chân Võ kiếm pháp, cho nên cũng từ tụ khí thành đạo trước kia, biến thành tu khí thành kiếm.
Dưới tình huống bình thường, võ giả đều là tụ khí thành “Nhóc con, nạp mạng đi” đao, cực ít người tụ khí thành kiếm. Phạm Hầu Khải thi triển ra Chân Võ Tu Luyện Quyết thứ tư, chém ra một đạo kiếm khí sáng chói, giống như vật cắt kim loại lớn, hướng Trần Hoàng Thiên mà chém đến.
Thấy thế.
Trần Hoàng Thiên củng cố khắc chế độc tính trên cánh tay.
Trong quá trình khắc chế độc tính ngắn ngủi, độc tính tạm thời được ngăn chặn. Sẽ không bị lan tràn nhanh chóng.
Vì thế.
Anh rất nhanh đã tụ khí thành kiếm, đỡ kiếm khí đang bắn về phía mình.
Beng!
Một kiếm đập vỡ kiếm khí.
Do đại chiêu của kiếm khí được phóng thích, cho nên sức lực vô cùng mạnh mẽ, Trần Hoàng Thiên bị thổi bay bảy tám bước. “Phóng ra nọc độc! Phóng ra nọc độc cho tôi!”
Hàn Tử Minh sợ Phạm Hầu Khải không giết được Trần Hoàng Thiên, bị Trần Hoàng Thiên đánh cho trốn chạy, hãng giọng hét lên.
Ngay tức khắc.
Người của nhóm Tử Thần, ngay lập tức chĩa súng nước vào phía trên và bắn nọc độc.
Phạm Hầu Khải do miễn dịch với cuộc chiến. Cho nên không chịu ảnh hưởng của nọc độc, bởi vậy sẽ không gây nguy hiểm đến Phạm Hầu Khải,
Nhưng nhìn thấy nọc độc được phóng ra, Trần Hoàng Thiên một giây cũng không dám trì hoãn, lập tức năm lấy một quyển pháp quyết, phóng ra gió to, hướng phía dưới mà thổi đi, thổi tất cả nọc độc đã phun bên dưới.
Nhưng cũng bởi vậy mà phân tán sự chú ý, Phạm Hầu Khải bị một kiếm chém trúng vào hông, máu nhất thời nhuộm đỏ áo quần của ông ta.
Thấy thế, sứ thần bên trái đã giao bé Cẩm Niên cho công chúa Olena, bảo cô ấy lùi xa một chút, sau đó hô lên nói: “Các anh em, giết cho tôi, giảm bớt áp lực cho Phật Gia!”
Olena cũng hét lên nói: “Các dũng sĩ, cùng với dũng sĩ Trần Hoàng Thiên cùng nhau, lần nữa kề vai chiến đấu. Tranh thủ đem nhóm Tử Thần diệt đị!” “Vâng!”
Rất nhanh. “Giết!”
Phật Gia Đường cùng dũng sĩ Hãn Phú, tổng cộng mười lăm nghìn người, thúc ngựa giơ roi mà giết.
Wilson nhất thời luống cuống, hằng giọng hét: “Hàn các chủ, mau giúp chúng tôi đối phó với người Phật Gia Đường, nhân mã của bọn họ nhiều lắm, thực lực mạnh hơn so với chúng tôi, nếu như không phải là anh, chúng tôi sớm đã chạy trốn rồi, cũng sẽ không ở đây tìm cái chết, anh nếu như không giúp chúng tôi, chúng tôi thực sự sẽ bị giết chết!”
Hàn Tử Minh sắc mặt đều đen rồi.
Anh ta vốn dĩ muốn lừa gạt Trần Hoàng Thiên, lợi dụng con của Trần Hoàng Thiên, khiến Trần Hoàng Thiên Không dám manh động, sau đó hạ độc với Trần Hoàng Thiên, đem Trần Hoàng Thiên thủ tiêu, lại cùng nhóm Tử Thần liên thủ tiêu diệt Phật Gia Đường.
Kết quả Trần Hoàng Thiên có thể khắc chế độc tính, hại anh ta sơ suất bị đả thương, bây giờ là bị thương càng thêm bị thương, đều khó khăn để phát huy xuất thần thực lực của Thần Cảnh cấp năm.
Mà Phật Gia Đường bên đó. Nào phải chỉ có hơn một hai cao thủ của Thần Cảnh cấp năm? ít nhất là có bốn năm cao thủ của Thần Cảnh Ngũ Trọng! “Xem ra nơi đây không nên ở lại lâu, tôi phải mau chóng rút lui, nếu không sa mạc mờ mịt này, vô cùng có khả năng sẽ trở thành nơi chôn thân của tôi!”
Với ý niệm trong đầu này. Hàn Tử Minh len lén trốn đi. “Hàn các chủ, anh đừng chạy! Đừng chạy!” Nhưng nhìn thấy Hàn Tử Minh bắt đầu chuồn đi, Sắc mặt công tước Wilson giờ đã đen kịt.
Phạm Hầu Khải bị Trần Hoàng Thiên ngăn chặn, Hàn Tử Minh chạy trốn. Chỉ dựa vào hơn năm nghìn người nhóm Tử Thần bọn họ, làm sao đánh qua Phật Gia Đường và hơn mười lăm nghìn dũng sĩ Ba Tư được?
Hơn nữa, nọc độc dùng được còn lại không nhiều, đánh như này chẳng phải toàn đoàn đều bị diệt sao? “Lui! Mau rút lui!”
Nhìn thấy Phật Gia Đường và dũng sĩ Ba Tư đã xong đến trận doanh của bọn họ, công tước Wilson hằng giọng hét lên, lập tức cưỡi ngựa rút lui.
Nhóm người Tử Thần đoàn trận cước đại loạn, khiến cho sức lực chiến đấu vốn có của nhóm Tử Thần không phải rất mạnh, bị băm nát chặt chém, từng người bị chém chết dưới đất. • “Đuổi theo cho tôi! Gặp một người giết một người, đánh đến khi bọn họ không còn dũng khí ngóc đầu lên nữa mới thôi!”
Sứ thần hô nói.
Phật Gia Đường và dũng sĩ Hãn Phú một bên đuổi một bên giết, đem đến cho nhóm Tử Thần thương vong rất lớn. Mà Trần Hoàng Thiên, và Phạm Hầu Khải lúc này đây cũng đang chiến đấu với khí thế ngất trời.
Đang đang đang!
Hai người bay trên không đánh đến rối bời. “Thật không ngờ chỉ trong một năm ngắn ngủi mà thực lực của tiểu tử cậu lại tăng cao nhanh như vậy, quả nhiên là đã xem thường cậu rồi!”
Phạm Hầu Khải kinh hãi không thôi.
Nhớ lại khi ở nước Mỹ, Trần Hoàng Thiên như một con chó bình thường bị ông ta dẫm nát trên mặt đất không thể động đậy được.
Thời gian trôi qua một năm.
Trần Hoàng Thiên trúng độc, còn trúng một kiếm của ông ta. Thế nhưng lại còn có thể cùng ông ta đánh đến không phân biệt được cao thấp.
Quả thực làm cho ông ta cảm thấy kinh hãi! “Nếu như không phải tôi bị trúng độc thì ông đã chết rồi!”
Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Thông qua giao thủ, máu nhanh chóng lưu thông, khiến cho độc tính bị khác chế, cũng bắt đầu lan ra rồi.
Anh có thể cảm nhận rất rõ, sức lực của tay phải càng ngày càng yếu, dần dần không chịu nổi sự công kích mãnh liệt của Phạm Hầu Khải. “Ha ha ha!”
Phạm Hầu Khải thoải mái cười to: “Thứ tôi muốn chính là hiệu quả này, vẫn may là cậu trúng độc. Nếu không thực sự khó giết được cậu, có điều không sao cả, đợi độc tính của cậu xâm nhập vào toàn thân, có khi cậu sẽ chết!”
Dứt lời. Ông ta hướng Trần Hoàng Thiên mà mãnh liệt tấn công. “Không thể tiếp tục như thế này nữa, nếu tiếp tục như thế này, chắc chắn sẽ phải chết!”
Trần Hoàng Thiên nghĩ trong lòng.
Dự định cho Phạm Hầu Khải một nhát chết luôn.
Nhưng mà.
Căn bản là tìm không được cơ hội.
Còn bị Phạm Hầu Khải đánh lùi bước.
Đột nhiên anh nhanh trí khẽ động, ha ha cười lớn lên: “Ha ha, sư phụ, người đến rồi, mau giúp con tiêu diệt Phạm Hầu Khải đi!”
Lời vừa nói ra, Phạm Hầu Khải trong lòng căng thẳng, thấy phía trước không có, sợ bị đánh lén từ phía sau, ông ta liền trốn đi. Sau đó lại nhìn về phía sau.
Làm gì có ai.
Mà Trần Hoàng Thiên nhìn thấy cơ hội đến rồi, lúc này thân hình nhoáng lên một cái, rất nhanh đi tới trước mặt
Phạm Hầu Khải, một kiếm chém xuống. “Tìm cái chết!”
Phạm Hầu Khải phát hiện bị lừa, nhất thời giận dữ, sử dụng kiếm ngăn cản.
Đang!
Hai thanh kiếm giao nhau va chạm cùng một chỗ.
Tay Phải của Trần Hoàng Thiên lập tức vận đủ khí lực, một chưởng đánh về hướng Phạm Hầu Khải.
Grào…
Thanh âm của rồng vang lên.
Long ảnh ngang trời hiện ra, hướng Phạm Hầu Khải mà đánh đến. “Không hay rồi!”
Phạm Hầu Khải đột nhiên kinh hãi, muốn tránh né, nhưng do khoảng cách quá gần, căn bản không kịp né tránh, bị long ảnh đụng trúng ngực, hét thảm một tiếng bay thẳng ra ngoài.
Trần Hoàng Thiên lúc này thi triển ra Chân Võ Tu
Luyện quyết thứ tư. “Trảm!”
Một kiếm chém hướng Phạm Hầu Khải đang bay ngược ra ngoài.
Bá!
Một đạo kiếm khí sáng chói bắn nhanh ra ngoài, chém về phía Phạm Hầu Khải đang bay ngược.
Bởi vì do quán tính, Phạm Hầu Khải nhất thời hàm không được, bị kiểm khí trảm ở giữa. Trong nháy mắt cắt thành hai nửa, máu vắng tung tóe cả trời.
Chưởng môn của Huyết Ảnh Môn Phạm Hầu Khải, chết rồi!
Phù!
Trần Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm. giải trừ.
Phạm Hầu Khải vừa chết, nguy cơ của anh cũng được “Hả hả hả! Quả tốt rồi. Một đối thủ lợi hại nhất của quân địch bị giết chết rồi, bé con, cha của con lợi hại thật đấy!”
Công chúa Olena kinh hỉ nói, cưỡi ngựa ôm bé Cẩm Niên hướng Trần Hoàng Thiên mà đến gần.
Trần Hoàng Thiên tán đi kiếm quang hạ xuống đất. Khi muốn lần nữa áp chế độc tính, đã không kịp rồi, độc tính bắt đầu xâm nhập, sắc mặt của anh dần dần biến đen, phụt ra một ngụm máu đen.
Olena sợ ngay cả người. “Tiểu Phật Gia, anh thế nào rồi?”
Cô ấy đến trước mặt của Trần Hoàng Thiên, nhìn mặt Trần Hoàng Thiên đen như than, liền biết Trần Hoàng Thiên trúng độc rồi, lập tức hô: “Thị vệ, mau đến đây, đưa Tiểu Phật Gia về Lam Hoa!”