CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Sự nhiệt tình của Hoàng Thiên Tuấn khiến cho Dương Chí Văn sợ ngây người!

“Trời ơi! Ông Hoàng từ khi nào mà lại khách sáo như thế?”

Trong lòng anh ta khiếp sợ không thôi.

Phải biết rằng Hoàng Thiên Tuấn là một ác nhân, lời đồn rằng tính ông ta cực kì tàn độc, thấy ai khó chịu là xử đẹp luôn, bình thường cũng là bộ dáng cao cao tại thường, cực kì thượng đẳng, trong mắt không chứa ai, chỉ có người khác đối với ông ta khách sáo chứ chưa có ai khiến ông ta phải cúi đầu như thế cả.

Nhưng bây giờ ông ta lại khiêm nhường với anh ta thế này, mời anh ta vào phòng làm việc, không phải là đang ở Vạn Hưng thì anh ta cũng không dám tin đây là ác nhân trong lời đồn – Hoàng Thiên Tuấn!

Thái độ này của ông ta thật là đáng sợ!

“Chẳng lẽ… Ông chủ mới của Hoàng Gia có cách quản lý mới? Cao tầng của công ty sau này sẽ không còn người cậy mạnh nữa?” Trong lòng anh ta suy nghĩ.

“Phó giám đốc Dương còn ngẩn ngơ gì thế, mau vào trong thôi.” Thấy Dương Chí Văn vẫn đang đứng hình ở đó gương mặt kinh ngạc tràn đầy sợ hãi, Hoàng Thiên Tuấn cười giục.

“À dạ dạ!”

Dương Chí Văn lấy lại tinh thần gật đầu liên tục, nhanh chóng chạy theo phía sau Hoàng Thiên Tuấn, cùng ông ta vào trong phòng làm việc sang trọng.

“Phó giám đốc Dương mời ngồi.” Hoàng Thiên Tuấn mang một bộ trà cụ ra mời anh ta ngồi xuống dùng sau đó bắt đầu đun nước pha.

“Ông Hoàng chu đáo quá.” Dương Chí Văn được chiều mà sợ hãi. Ngồi đối diện ông ta khiến anh ta ngứa mồm mà hỏi: “Sao ông Hoàng lại tự thân dạy lễ nghi thế này?”

“Ha ha.”

Hoàng Thiên Tuấn cười xởi lởi nói: “Chủ tịch chúng tôi mới đi tuần tra kiểm ban, cảm thấy không hài lòng với thái độ của nhân viên phục vụ cho nên chúng tôi phải dạy lại, tôi không dám bỏ qua, cho nên tự thân ra trận.”

“À, ra vậy!” Chí Văn hiểu ra hì hì cười nói: “Chủ tịch mới của Hoàng Gia đúng là chú trọng mặt phục vụ này, tôi tin là chủ tịch mới là lãnh đạo tài giỏi tự mình quản lý Hoàng Gia chắc chắn sẽ làm ăn khấm khá, nhanh chóng phất lên!”

“Ha Ha!”

Thiên Tuấn cười, trong lòng nghĩ: “Xem ra tên ngốc này cũng không biết chủ tịch bọn họ là chồng của tổng giám đốc.”

Ông ta cũng không tiện nói ra nhưng mà Dương Chí Văn là phó giám đốc nên ông ta cũng không dám làm gì mất lòng, thái độ cực kì tốt, cho Chí Văn tý màu rồi lại tiếp tục pha trà.

Mấy ly trà nóng trôi xuống bụng, đốt một điếu thuốc, lúc này Hoàng Thiên Tuấn mới hỏi: “Không biết phó giám đốc Dương tới đây là muốn hợp tác về vấn đề gì?”

Chí Văn tủm tỉm nói: “Hoàng Gia là công ty điện ảnh giải trí, có nhiều hạng mục cần cốt thép không phải sao? Vừa lúc tập đoàn Dương thị chúng tôi có rất nhiều hàng tồn kho muốn nói về việc tiền nong cung ứng cốt thép.”

“Có lẽ phó giám đốc Dương tìm nhầm người rồi.” Thiên Tuấn vuốt tay: “Tôi chỉ là chủ quản một chi nhánh mà thôi, việc này anh phải tới tổng bộ bàn bạc kí hợp đồng thì mới được, việc này bên tôi không giải quyết được đâu.”

“Việc này tôi biết.” Chí Văn cười nói: “Tôi tới tìm ông Hoàng là hy vọng ông giúp đỡ chúng tôi nói với bên trụ sở chính một tiếng, nếu hợp đồng được kí kết thì chúng tôi sẽ trả cho ông ba mươi tỷ tiền thù lao.”

Nói xong Dương Chí Văn giơ lên ba ngón tay.

Hầy!

Thiên Tuấn thở dài, không thể hiểu nối, tổng giám đốc Dương thị là bà chủ, theo lý thì giá vật liệu cốt thép không phải là Dương thị bao sẵn rồi à? Phó giám đốc lon ton chạy tới chỗ ông ta bảo cho ông ta ba mươi tỷ ký hợp đồng là thế nào?

Ông ta không hiểu.

Thấy Thiên Tuấn không phản ứng gì Chí Văn lại nói thêm: “Ông Hoàng, mấy ngày trước ở Vạn Hưng ông bị cái tên ngu ngốc Hoàng Thiên kia đuổi ra, khiến ông mất hết mặt mũi.”

“Nhưng mà không sao, chỉ cần ông Hoàng đồng ý giúp tập đoàn chúng tôi thì tôi đảm bảo với ông khiến cho cái tên ngu xuẩn kia không còn nhà để về!”

“Ông không biết chứ thằng đó là trẻ mồ côi ở rể nhà chúng tôi, chỉ cần bắt anh ta ly dị là có thể đuổi nó ra khỏi nhà, lúc đó nó thành chó nhà có tang, ông Hoàng đây cũng có thể thoải mái trong lòng.”

“Ông xem điều kiện thế lại thêm ba mươi tỷ, ông có đồng ý giúp chúng tôi không?”

“À! Ha ha ha ha!” Hoàng Thiên Tuấn đột nhiên cười phớ lớ rất to.

Chí Vân thấy biểu cảm của ông ta trong lòng vui mừng, vội vàng hỏi: “Ông Hoàng đồng ý rồi chứ?”

“Đồng ý cái đệt mẹ mày!”

Thiên Tuấn cầm nắp ấm ném một phát.

“A!”

Chí Vân hét to, vội vàng ôm trán, anh ta có thể cảm nhận được trán bị sưng to như quả trứng gà hơn nữa còn dính nhớp, có vẻ đã chảy máu rồi.

“Ông Hoàng, ông ông ông…” Chí Vân không tin nổi, vừa rồi thái độ của Thiên Tuấn tốt như nào mà nói lật mặt là lật luôn còn ra tay đánh ác như thế!

“Cút cho tôi!”

Thiên Tuấn chỉ về phía cửa phòng làm việc.

Chí Văn không từ bỏ ý định, nếu cứ thế trở về sẽ bị Ninh Vân cười nhạo vì thế hỏi tiếp: “Ông Hoàng à, ông không xem xét lại yêu cầu tôi đưa ra sao? Ông không muốn trả thù tên ngu xuẩn kia à?”

“Tức chết tao!”

Thiên Tuấn không nhịn nổi mà cầm gạt tàn thuốc ném một cái.

“Mẹ nó!”

Vừa đúng lúc nhìn vào cửa kính xe thì anh ta phát hiện mặt mình đầy máu, trên trán nổi lên một cục sưng to như trứng gà, sau lưng đau không chịu nổi khiến anh ta phải gào thét, nhưng mà hai chân không dám dừng lại phi như một làn khói ra khỏi hội sở Hoàng Gia.

“Đệch mợ nó chứ! Mình chọc phải ai thế này!”

Anh ta tức giận đập tay lái rồi phi xe tới bệnh viện.

Buổi chiều, phòng làm việc của tập đoàn Dương thị.

“Ha ha! Há há há há há! Ôi cái đệt mợ! Cười chết tôi mất thôi!”

Ninh Vân thấy Chí Văn kí hợp đồng không thành công mà còn sưng một cục to như trứng gà mọc trên trán trở về, cô cười ngã ngửa, bụng bị cười phát đau.

Người này lúc đi thì có vẻ xăm xăm được việc lắm khiến cô hoài nghi rằng Chí Văn có thể kí được hợp đồng, nhưng ngàn lần không ngờ rằng không kí được hợp đồng thì thôi còn bị đánh cho tơi bời nữa chứ.

“Cô cười cái gì mà cười!”

“Được rồi Ninh Vân, đừng vui vẻ như thế.” Chấn Kỳ không nhìn nổi lạnh lùng nói, trong mắt ông ta thì anh ta quan trọng hơn cô cháu gái này.

Ông lên tiếng rồi Ninh Vân mới nhịn cười nhưng mà nghẹn hồng cả mặt.

“Chí Vân con nói nghe xem, sao ông Hoàng lại đánh con?” Chấn Kỳ hỏi.

“Hừ!” Chí Văn thở phì phò nói: “Còn không phải do cái thằng Hoàng Thiên ngu si kia làm mất lòng ông Hoàng hay sao, ông Hoàng lúc thấy con không nói hai lời cầm nắp chén đánh con luôn, còn cầm cả gạt tàn thuốc đánh con nữa, nhưng mà may chỉ đập phải lưng thôi, nếu trúng đầu thì có khi con đang nằm ở nhà xác rồi!”

Anh ta dĩ nhiên không thể nói là mình khiến cho Thiên Tuấn tức giận, như vậy sẽ khiến ông nội cảm thấy anh ta không làm được việc gì cho nên đổ tội lên đầu Hoàng Thiên.

“Đúng là đứa ngu đáng chết!”

Dương Chấn Kỳ tức giận đập bàn.

“Ông nội, coi như lúc đầu Hoàng Thiên không đuổi ông Hoàng ra khỏi Vạn Hưng thì công ty chúng ta cũng không thể lấy được hợp đồng, cần gì phải trách Hoàng Thiên?”

Ninh Vân không vui nói: “Hoàng Thiên lúc đó làm vậy không phải vì mặt mũi nhà họ Dương sao? Mặc dù hành động hơi cực đoan nhưng mà rất có mặt mũi cho nhà họ Dương, những ngày qua vì chuyện kia không phải có rất nhiều khách hàng tới tập đoàn chúng ta sao.”

“Một lần mua mấy chục tấn hàng, có thể kiếm đâu ra tiề? Phải hợp tác cùng Hoàng Gia Entertainment thì mới kiếm được tiền, nếu không phải do cái đứa ngu xuẩn này gây chuyện với ông Hoàng thì làm sao tập đoàn Dương thị chúng ta không kí được hợp đồng?” Chí Văn thở hổn hển trách tội Dương Ninh Vân.

Sau đó nói với Dương Chấn Kỳ: “Ông nội, chuyện này do cái đứa ngu xuẩn kia dẫn tới, cởi chuông phải do người buộc chuông, để cho Ninh Vân đi xin lỗi ông Hoàng rồi nói tới chuyện hợp tác, nếu còn không được nữa thì khỏi nói đi.”

Anh ta bị đánh sẽ rất khó chịu, Thiên Tuấn vì việc kia mà luôn trong tầm ngắm của cảnh sát, chuyện mà Ninh Vân muốn anh ta đi chắc chắn sẽ bị đánh rơi răng luôn.

Cho nên là, anh ta nhất định phải để Ninh Vân đi!

“Chí Văn, anh muốn hại tôi đúng không?” Dương Ninh Vân không vui nói.

“Cô sợ gì?” Chí Văn cười lạnh: “Ông Hoàng là người có máu mặt sẽ không đánh phụ nữ, nói xin lỗi người ta có khi còn được ông ta yêu thích, cô không dám đi còn gọi gì là tổng giám đốc?!”

“Anh..!” Dương Ninh Vân biết anh ta đang kích cô.

“Ninh Vân, Chí Văn nói đúng.” Dương Chấn Kỳ nói: “Cháu đi xin lỗi ông Hoàng đi, loại người có địa vị như ông ta đánh phụ nữ bị truyền ra ngoài rất mất thể diện, cho nên cháu không cần sợ, coi như không kí được hợp đồng thì giải trừ ân oán với ông Hoàng là việc tốt.”

Dương Ninh Vân không nói!

Cô tận mắt nhìn thấy Hoàng Thiên Tuấn một phát súng bắn hạ Lưu Đức Bảo, trong lòng cô ám ảnh việc này nên cảm thấy đi gặp ông ta làm cô sợ hãi.

Hơn nữa, lúc nói chuyện hợp đồng thì đi tìm Thiên Tuấn mà nói chứ tìm anh ta làm gì trời.

Đang lúc cô đang do dự thì điện thoại ting một tiếng.

Trần Hoàng Thiên gửi tin nhắn tới, nội dung là: ‘Dương Chí Văn nếu giựt dây em đi tìm Hoàng Thiên Tuấn bàn hợp đồng thì em cứ đi không cần sợ đâu, tin anh.’

Thấy tin nhắn này, Dương Ninh Vân lựa chọn tin tưởng Trần Hoàng Thiên, cô nghiến răng nói: “Tôi đi! Vậy thì tôi đi!”

Dứt lời, cô ấy rời khỏi phòng làm việc luôn.

“Há há!”

Dương Chí Văn trong lòng đắc ý: “Lúc này mà đi gặp Hoàng Thiên Tuấn thì không bị đánh cũng sẽ khiến cho cái tên bỏ đi đó đầu xanh mướt như thảo nguyên xanh sữa mát lành thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi