CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 512: Hai người họ hàng kiêu ngạo tới thăm!

Nói ra những lời này, giọng nói Trần Hoàng Thiên đã trở nên nghẹn ngào.

Hơn một năm nay, không lúc nào là anh không nghĩ tới cô, đôi lúc sẽ đứng ngây ngốc trước cửa, chính là đứng rất lâu rất lâu.

Chi hi vọng trong lòng Dương Ninh Vân vẫn còn có anh sẽ trở về tìm anh.

Nhưng mà…

Một ngày lại một ngày qua đi, một tháng lại một tháng qua. Đã hơn một năm qua đi, cũng không thấy cô trở về.

Mà hôm nay, cuối cùng cô cũng đã trở về.

Cô gái anh ngày đêm mong nhớ đã trở lại.

Mặc kệ trong lòng cô có nhớ anh hay không, mặc kệ cô có nguyện ý ở lại với anh như lúc trước hay không, xuất phát từ sự nhớ thương cô, anh chính là muốn ôm cô, vĩnh viễn đều ôm chặt cô như vậy, không để cô rời đi.

Dương Ninh Vân không phản kháng, cũng không có ôm lại anh. Cứ yên tình để anh ôm như vậy.

Vì cô biết, thời gian không còn nhiều. Nếu anh muốn ôm vậy thì cứ để anh ôm, chờ ngày đó tới, anh cũng sẽ không hối tiếc, cô cũng giống anh sẽ không tiếc nuối.

Không biết qua bao lâu, Trần Hoàng Thiên mới buông Dương Ninh Vân ra. Lúc này anh mới chú ý thấy trên mặt cô đều là dấu vết ứ bầm tím, vậy nên anh vuốt ve má cô, đau lòng nói: “Là tên súc sinh Hàn Tử Minh đánh em sao?”

Dương Ninh Vân gật đầu, cô không muốn Trần Hoàng Thiên vì cô mà gây chiến với phái Võ Đang và Long Hổ. Rốt cuộc thì chưởng môn hai phái, đúng thật là bị nàng hại tới thảm!

Cô có thể hiểu được tâm tư đệ tử hai phái này. “Tên súc sinh đó đúng là không phải người mà, trách anh đã bỏ lỡ nhiều cơ hội giết được anh ta, nếu không anh ta sớm đã chết rồi, cũng không mang đến nhiều tổn thương cho em như vậy”

Trần Hoàng Thiên đau khổ tự trách nói.

Anh vừa nói như vậy, Dương ninh vân đã tự trách khóc nấc lên. “Phải trách em mới đúng, lúc đó đính hôn, nếu không phải tại em lấy cái chết uy hiếp, anh đã sớm giết được hắn ta rồi. Cũng sẽ không gây ra một loạt chuyện sau này, em mới chính là đầu sỏ gây ra tất cả.

Thấy lời nói tự trách của Trần Hoàng Thiên, gợi lại ký ức đau khổ trong cô, vội vàng an ủi cô.

Mới biết được cô không cách nào thoát ra khỏi rào cản trong lòng mình.

Tất nhiên….

Dương Ninh Vân nhớ lại chuyện cũ, anh cũng không thấy kinh ngạc chút nào, vì anh không nói đã để Mạc Ngôn sư thải tặng cô hai quả Mạnh Bà, Dương Ninh Vân ăn xong tất nhiên sẽ nhớ lại chuyện lúc trước.

Về việc cô có giả ở mất trí nhớ hay không, đối với anh đã không còn quan trọng nữa rồi, “Em chưa ăn cơm sao?”

Trần Hoàng Thiên đột nhiên cười hỏi.

Dương Ninh Vân lắc đầu. “Đi thôi, anh nấu mì cho tiểu sư phụ ăn, tiểu sư phụ thích ăn rau, anh sẽ bỏ thêm rau, tiểu sư phụ không thích ăn rau mùi, anh sẽ không bỏ rau mùi, tiểu sư phụ ở Thục Hãn lâu như vậy. Nhất định sẽ ăn cay, anh sẽ nấu cay hơn một chút.

Trần Hoàng Thiên cười nói.

Dương Ninh Vân bị anh chọc cười, học theo nhà Phật hành lễ: “Vậy làm phiền thí chủ rồi.” “Không phiền không phiền. Mỗi ngày đều có thể nấu ăn cho tiểu sư phụ tôi thật sự không thấy phiền chút nào.”

Trần Hoàng Thiên nói, cùng làm hành lễ. “Đa tạ thí chủ.

Dương Ninh Vân cuối cùng cũng có thể cười nói, mặc dù trên mặt đều là vết bầm tím. Mặc dù trên đầu trọc lóc, nhưng cười rộ lên, nháy mắt liền xóa đi lạnh lẽo trong lòng Trần Hoàng Thiên.

Nửa tiếng sau.

Trần Hoàng Thiên bưng tô mì đặt lên mặt bàn.

Dương Ninh Vân ăn thử.

Không nhịn được cảm khái: “Đã lâu rồi không ăn qua mì anh nấu” “Ăn ngon sao?” Trần Hoàng Thiên cười hoi. Dương Ninh Vân gật đầu như gà mổ thóc.

Nhìn một màn này, Dương Thiên Mạnh lộ ra nét tươi cười, ông rất hy vọng con gái mình và Trần Hoàng Thiên, mỗi ngày đều hòa thuận như vậy, vừa nói vừa cười, lại sinh thêm một đứa bé, vậy thì đời này ông không còn gì tiếc nuối nữa rồi.

Một lúc sau.

Trần Hoàng Phong vô cùng lo lắng chạy vào. “Anh ba anh ba. Không hay rồi, tên nhóc Dương Chí Văn mang theo một đám người nước ngoài tới nhà chúng ta, hình như là muốn gây sự”

Vốn dĩ đang vui vẻ. Nghe được tin Dương Chí Văn tới, Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân, Dương Thiên Mạnh và nhiều người, tâm trạng nháy mắt thay đổi. “Tên khốn này, có thể hay không mang người của nhóm Thiên Sát tới, báo thù cho những người ngoại quốc đã bị giết ở đại nội không?”

Dương Thiên Mạnh lo lắng hỏi.

Nếu đúng như ông vừa nói, trái tim của mấy người Dương Ninh Vân, Phương Thanh Vân cũng trở nên căng thẳng. “Mọi người đừng sợ, tôi đi gặp anh ta xem thử.

Việc Trần Hoàng Thiên trúng độc ảnh hưởng tới tu vi, tạm thời không bị truyền ra ngoài. Nhưng làm chủ nhà, anh không được tránh né, càng không thể vì sợ hãi mà tránh né. “Ha ha!”

Trần Hoàng Thiên vừa nói xong, tiếng cười của Dương Chí Văn đã vang lên. “Trần Hoàng Thiên, anh thật không tồi, không cần phải sợ. Dương Chí Văn tôi tới không phải để giết anh, không cần sợ hãi, tôi là người vô cùng ô cùng tốt. Mới không giống tên ác độc Hàn Tử Minh đâu.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Dương Chí Văn, mang theo một đôi nam nữ con lai, cùng với bảy tám người nước ngoài đi vào đại sảnh nhà họ Trần.

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng cười nói: “Tây trang giày da, nhưng hình dạng lại là chó, có che giấu cũng không che được sự thật anh là tên súc sinh đâu. “Ha ha!”

Dương Chí Văn cũng không tức giận, giới thiệu anh em

Trần Long Vũ. “Cậu chủ, người này chính là chủ nhà họ Trần hiện tại tên Trần Hoàng Thiên, bên cạnh anh ta chính là em gái tôi Dương Ninh Vân, là ni cô, đầu cạo trọc, nhìn qua rất khó coi, khi không phải ni cô thì rất xinh đẹp, còn đây là bác hai của tôi Dương Thiên Mạnh, đây là tiểu tam của Trần Hoàng Thiên tên Phương Thanh Vân. Vợ chính ni cô còn chưa sinh được cho anh ta đứa bé nào, tiểu tam liền đi trước sinh cho anh ta hai đứa con trai..”

Phì!

Trần Khả Di bị Dương Chí Văn chọc không nhịn được cười phì ra.

Trần Long Vũ cũng cảm thấy buồn cười.

Trần Hoàng Thiên biết Dương Chí Văn nổi tiếng chanh chua, cũng biết anh ta tới không có ý gì tốt đẹp. Cho nên không so đo với anh ta, mà đánh gãy màn giới thiệu của anh ta, nhàn nhạt nói: “Đừng có ở đó với đám chó gấu gấu gọi bầy. Có việc thì nói không thì cút đi, nhà họ Trần tôi không chào đón loại súc sinh này.

Dương Chí Văn he he cười: “Cậu chủ, cậu xem tổ chất của anh ta, có phải rất kém hay không?” “Đúng là rất kém cỏi!”

Trần Khả Di gật đầu nói: “Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tin, tôi lại có một người anh trai họ không có tố chất như vậy, thật đúng là một sự sỉ nhục với nhà họ Trần mà!”

Trần Hoàng Thiên nhíu mày lại.

Người nhà họ Trần tất cả đều nhìn nhau.

Trong lòng đều nổi lên nghi vấn. “Đây là con lai, sao lại gọi Trần Hoàng Thiên là anh trai?”

Trần Hoàng Thiên đảo mắt: “Bác cả, bác hai, chú năm… Mọi người ai từng có diễm phúc cùng người nước ngoài, sinh con lai?” “Nếu là ba anh cùng người nước ngoài sinh ra, vậy phải gọi anh là anh trai mới đúng, lại gọi anh là anh trai họ nhất định là do chú bác của anh cùng người nước ngoài sinh ra. “Nói đi, có phải anh cùng người nước ngoài sinh ra không?”

Mấy cô thím, tức khắc liền nhéo lỗ tai chú bác hỏi. “Thật sự không có!”

Nhóm chú bác Trần Hoàng Thiên vẻ mặt vô tội nói.

Lúc này, Trần Long Vũ nói: “Anh em chúng tôi, không phải cùng một dòng máu của Trần Hán Sinh, mà là dòng máu của em trai thứ ba của Trần Hán Sinh là Trần Hiếu Niên” “Cái gì! Cậu cậu cậu… Là dòng máu của Trần Hiếu Niên?”

Bác cả lập tức như nhìn thấy quỷ hét lớn.

Người nhà họ Trần khó hiểu nhìn bác cả. “Anh cả, Trần Hiếu Niên là ai vậy, sao chúng ta lại chưa từng nghe nói qua, anh biết sao?” Bác hai hỏi.

Bác cả gật đầu nói: “Trần Hiếu Niên là em thứ ba của ông nội, năm đó ông nội cùng Trần Hiếu Niên đi biển ra Đông Doanh, gặp sóng to gió lớn, Trần Hiếu Niên vô ý rơi xuống biển chết, khi đó tôi mới 6 tuổi, cậu còn đang mặc quần thủng đáy nên không biết, sau khi an táng Trần Hiếu Niên xong xuôi nhà họ Trần cũng không ai nhắc lại nữa. “Ai ngờ, bây giờ còn từ đây nhảy ra huyết mạch của Trần Hiếu Niên, thật giống gặp quỷ mà.

Bác cả đặc biệt kinh ngạc. Những người khác nghe xong cũng khiếp sợ không thôi.

Lúc này, Trần Long Vũ tức giận nói: “Cha ông là cái rắm gì chứ, năm đó ông cố giao nhà họ Trần cho ông nội tôi, bố ông không chịu, mới đẩy ông nội tôi rơi xuống biển trong lúc ra khơi, chứ không phải sóng to gió lớn xô ông nội tôi xuống biển!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi