Nghe thấy lời của Trần Hoàng Thiên, Dương Chí Văn sợ hãi, có thể nói là dùng hết sức bình sinh để chạy ra ngoài, nếu anh ta rơi vào tay của Trần Hoàng Thiên, thì có thể đến tám, chín phần là không còn mạng để quay về.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ là một người bình thường, vừa chạy đến cửa phòng khách đã bị Zaki túm được quần áo bắt lại.
Mặc dù vậy, hai chân của Dương Chí Văn vẫn đang đạp nhanh, giống như chạy trên máy chạy bộ, chạy điên cuồng nhưng vẫn ở yên tại chỗ.
Lúc này, Miyazaki vung tay, Dương Chí Văn bị ném xuống trước mặt Trần Hoàng Thiên. “Trần Hoàng Thiên tha mạng, đừng giết tôi, từ hôm nay trở đi tôi sẽ làm chó cho anh, anh kêu tôi cắn ai tôi sẽ cắn người đó, anh đừng giết tôi!”
Dương Chí Văn ôm lấy hai chân Trần Hoàng Thiên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa. “Làm chó cho tôi cũng không xứng đâu!”
Trần Hoàng Thiên tức giận nói, đá Dương Chí Văn bay ra xa, đập vào tường, rơi xuống đất, máu và răng phun ra. “A!”
Trần Khả Di bị dọa đến mức trốn vào sau lưng Trần Long Vũ, kinh hãi kêu lên.
Cô sợ Trần Hoàng Thiên cũng làm vậy với cô và anh
CÔ. Lúc này, tầm mắt của Trần Hoàng Thiên dừng lại trên người Trần Long Vũ. “Anh… anh muốn làm gì?” Trần Long Vũ lui về phía sau, vô cùng bối rối.
Trần Hoàng Thiên bình tĩnh nói: “Niệm tình trong người anh có dòng máu nhà họ Trần, hôm nay tôi tạm thời tha cho hai anh em cậu, dẫn người của cậu cút đi ngay lập tức, lần sau còn dám đến chơi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí. “Hơn nữa, anh nhớ lấy cho tôi, nơi này là Lam Hoa, bất kể anh là người của gia tộc nào, dám ở địa bàn này đối địch với tôi thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu.” “Cút đi”
Nghe Trần Hoàng Thiên nói, Trần Long Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. “Không hẹn gặp lại”
Trần Long Vũ nắm tay thành đấm, dắt Trần Khả Di đi ra ngoài.
Thời khắc này anh ta mới hiểu, phép vua còn thua lệ làng. Suy cho cùng gia tộc Rothschild có mạnh hơn đi nữa, thì trận đấu này với Trần Hoàng Thiên, anh ta cũng thua chắc! “Ông chủ, dẫn tôi với, cầu xin cậu dẫn tôi theo với” Dương Chí Văn bị đè đến nỗi không đứng dậy được, vươn tay cầu cứu Trần cảnh Long. “Cút!”
Trần Long Vũ phun ra một chữ, không thèm nhìn anh ta lấy một cái, dẫn Trần Khả Di đi khỏi đó. “Ông chủ, đừng mặc kệ tôi, ông chủ cứu tôi với… Dương Chí Văn khóc lóc không ngừng.
Nhưng!
Trần Long Vũ không hề nhìn đến anh ta, dẫn người lập tức rời đi.
Dương Chí Văn tuyệt vọng, quỳ trên mặt đất, khóc lóc kêu lên với Dương Thiên Mạnh: “Chú hai, niệm tình chúng ta là người một nhà cầu xin chú kêu Trần Hoàng Thiên đừng giết tôi, ba tôi chỉ có một đứa con là tôi, nếu tôi chết đi rồi, thì nhà tôi sẽ tuyệt hậu mất chú hai!”
Dương Thiên Mạnh tức giận nói: “Khi cậu hại Trần Hoàng Thiên và Ninh Vân, sao không nghĩ đến tôi là chú hai của cậu? Khi cậu lên kế hoạch hại chết tôi, sao không nghĩ đến tôi là chủ hai của cậu? Bây giờ cậu lại gọi tôi là chú hai, cậu không cảm thấy muộn rồi sao?”
Trần Hoàng Thiên nghe vậy nhìn về phía Dương Thiên Mạnh: “Tai nạn xe hơi của ba cũng là do cậu ta lên kế hoạch sao?”
Uh!
Dương Thiên Mạnh thở dài.
Ông biết nếu nói ra, Trần Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ giết Dương Chí Văn.
Nhưng ông và Dương Thiên Dũng suy cho cùng cũng là anh em ruột với ông, khi nhà họ Dương nghèo khó, khi ấy ông còn rất nhỏ, Dương Chấn Kỷ đã ra ngoài liều mạng. Dương Thiên Dũng khi đó rất tốt với em mình, tự bỏ học giúp mẹ làm việc để cho ông và em trai được đi học.
Nghĩ đến những chuyện quả khứ, ông không nỡ lòng khiến anh cả bị tuyệt hậu, cuối cùng nói: “Trần Hoàng Thiên, giữ lại cái mạng chó cho cậu ta đi, chỉ cần không chết, muốn xử lý cậu ta sao cũng được. Tránh để tôi không có cách nào đối diện với ba cậu ta, dù sao hiện thực máu mủ cũng không thể thay đổi được.
Trần Hoàng Thiên có thể hiểu được cho Dương Thiên Mạnh.
Vì vậy liền bẩm một chuỗi số: “Minh Tuyên, gọi vài người đến nhà họ Trần, đẫn Dương Chí Văn đến châu Phi, ném vào mỏ vàng của ông ngoại cho anh ta đào.
Hiệp hội Thiên Minh có hàng chục mỏ vàng ở châu Phi, có thể để Dương Chí Văn đào đến chết. Như vậy còn kích thích hơn giết anh ta. “Đừng, đừng, tôi không đến châu Phi, đem tôi đến Mỹ cũng được, đừng dẫn tôi đến châu Phi, tôi không muốn cùng đào với người da đen..”
Dương Chí Văn tuyệt vọng đến mức muốn chết.
Với điều kiện khắc nghiệt ở đó, nếu bị bệnh, lại thêm điều kiện y tế kém chẳng phải sẽ chết sao?
Còn nữa, nơi đó có người da đen. Anh ta là đàn ông đương nhiên có nhu cầu, đặc biệt là một năm nay, anh ta ngày đêm ở cùng phụ nữ, nếu đi đến đó, nghĩ đến cùng người da đen…
Anh ta thật muốn chết đi. “Không muốn đến châu Phi đào vàng, vậy thì xuống địa ngục. Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Dương Chí Văn nhất thời im miệng.
Thời khắc này, nội tạng anh ta đã bị phá hủy.
Sớm biết thì sao ban đầu còn làm! Lúc đó.
Đám người Trần Long Vũ trở lại phòng tổng thống trong khách sạn. hỏi. “Anh, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây!” Trần Khả Di
Trần Long Vũ nói: “Trần Hoàng Thiên tha cho chúng ta, có thể thấy lòng dạ anh ta cũng không hẹp hòi. Có thể hiện tại anh ta vẫn tức anh vụ hai tập đoàn, đợi vài ngày nữa anh ta nguôi giận, anh sẽ mang quà đến nhà họ Trần, nói chuyện đàng hoàng với anh ta, để cho các ngân hàng lớn lấy lại được tiền mà anh ta vay của ngân hàng. Như vậy thì, chúng ta sẽ không khiến gia tộc Rothschild phải chịu thiệt hai.” “Nếu anh ta không đồng ý thì sao?” Trần Khả Di hỏi.
Trần Long Vũ gật đầu: “Có lẽ sẽ như vậy, từ việc anh ta không giết chúng ta, có thể thấy, anh ta là một người khá biết ăn nói.”
Lời anh ta vừa dứt.
Một tiếng ầm lớn vang lên.
Cánh cửa phòng tổng thống đột nhiên mở ra, một người đeo mặt nạ bước vào. “Anh là ai?”
Trần Long Vũ hỏi.
Người đeo mặt nạ bình tĩnh nói: “Là người lấy mạng các người.”
Nói rồi, người đeo mặt nạ nhào lên, tay như móng vuốt chim ưng lao về phía Trần Long Vũ. “Giết anh ta! Giết anh ta cho tôi!”
Trần Long Vũ hô lên,
Vệ sĩ của anh ta lập tức xông vào.
Bang bang bang!
Một vài tiếng ồn vang lên, bảy tám tên vệ sĩ đã bị hạ gục. “Chuyện này.”
Trần Long Vũ kinh ngạc, sợ hãi hỏi: “Là ai phái anh đến giết chúng tôi?”
Người đeo mặt nạ nói: “Anh khiến chủ của tôi không vui, không thể giết anh ngoài sáng, thì đành âm thầm giết anh thôi”
Dương Cảnh Long chấn động: “Là Trần Hoàng Thiên phải anh đến?” “Không sai. Người đeo mặt nạ tiến từng bước đến chỗ Trần Long Vũ: “Ai kêu anh động vào ông chủ của tôi, xuống địa ngục đi!”
Dứt lời, người đeo mặt nạ đi đến trước mặt Trần Long Vũ, một tay bóp cổ anh ta.
Rắc!
Trần Long Vũ trong nháy mắt đã gãy cổ. “Anh!”
Trần Khả Di hoảng sợ kêu lên.
Lúc này, một ông già cắn răng đứng dậy, mau chóng nắm lấy tay của Trần Khả Di, ném cô ta từ sàn nhà qua phía cửa sổ.
BỘp!
Cửa sổ xuyên suốt từ trần nhà đến sàn bị đập vỡ, ông già và Trần Khả Di mau chóng nhảy khỏi khách sạn, lái một chiếc xe chạy trốn. “Hu hu…”
Trong xe, Trần Khả Di đang khóc. “Anh đã chết, anh tôi chết rồi, Trần Hoàng Thiên là một tên hèn hạ vô liêm sỉ, không dám giết chúng tôi ở nhà họ Trần, lại lén phải người đi giết chúng tôi, giết anh trai của tôi. Tôi phải nói với ba, tôi muốn cả nhà anh ta phải đền mạng cho anh trai tôi”
Nói rồi, cô quay số điện thoại. “Khả Di, anh con đã xử lý xong chuyện kia chưa, không dám gọi cho ba sao?” Trần Viễn Khải hỏi. “Hu hu.” Trần Khả Di khóc lớn, mắng: “Ba, anh chết rồi, bị Trần Hoàng Thiên phải người đến giết chết rồi, Anier dẫn con bỏ trốn mới có thể tránh được, ba nhất định phải báo thù cho anh! “Gì cơ!”
Trần Viễn Khải kinh hãi: “Anh con, chết rồi?” “Đúng vậy ba, vừa mới bị người ta bóp gãy cổ, hu hu.”
Ước chừng trầm mặc khoảng một phút, Trần Viễn Khải bị thương nói: “Tìm một nơi trốn vào, chờ ba dẫn người đến nghiền nát nhà họ Trần.