CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Khi Trần Viễn Khải nói ra câu này, Lý Nam Cương liền bị dọa sợ đến mức phải vội vàng kêu lên: “Chờ một chút, chờ một chút đã!”

Anh ta kêu một tiếng này, vốn dĩ người của Trần Viễn Khải đang định ra tay thì đều dừng lại nhìn về phía Trần Viễn Khải. “Anh còn lời gì muốn nói gì nữa?” Trần Viễn Khải tức giận quát lên.

Lý Nam Cương tự hào nói: “Xét về tài chính thì đúng thật là nhà họ Lý của tôi không bằng nhà Rothschild của ông, nhưng về thực lực thì nhà Rothschild của ông có thể không bằng nhà họ Lý của tôi đâu.” “Tôi nói cho ông biết, ông nội của tôi là Lý Tùng Châu đại trưởng lão của phái Thiên Sơn, có biết Phái Thiên Sơn là gì không? Không biết cũng không sao cả, tôi có thể nói cho ông biết, ông nghe chi kỹ đây” “Phái Thiên Sơn, là một trong trong tám môn phải lớn ở Lam Hoa có thực lực mạnh nhất hiện nay, nếu như ông dám giết tôi, vậy thì không chỉ là chọc vào nhà họ Lý ở Triều Hải tôi, mà là chọc vào phái Thiên Sơn!” “Đến lúc đó, phái Thiên Sơn tới tìm ông tính sổ, thì ông sẽ không còn mạng để trở về gia tộc Rothschild của ông đâu!” “Cho nên, ông phải rời đi cho tôi ngay lập tức, tốt nhất hãy trở về gia tộc Rothschild của ông đi, đừng có so đo về cái chết của con trai ông với tôi nữa, nếu không thì có khi bản thân ông cũng chết ở nơi đất khách quê người đấy!”

Nghe những gì Lý Nam Cương nói, Trần Hoàng Thiên biết nhà họ Lý ở Triều Hải này hóa ra là có quan hệ như vậy với phái Thiên Sơn, chẳng trách anh ta lại dám vì tài sản của nhà họ Triệu mà giết Trần Long Vũ rồi đổ tội cho anh, chả trách xung quanh anh ta lại có nhiều cao thủ như vậy. “Phái Thiên Sơn đúng thật là một trong tám môn phái lớn mạnh nhất ở Lam Hoa sao?” Trần Viễn Khải nghiêm túc nhìn Trần Hoàng Thiên rồi hỏi.

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Phái Nga Mi, Long Hổ Tông, chưởng môn của hai môn phái này, sau khi trúng độc của nhóm Thiên Sát thì hôn mê chưa tỉnh lại, đến nay vẫn chưa giải được độc trong người.” “Chưởng môn phái Võ Đang cũng bị trúng độc của nhóm Thiên Sát, nhưng chặt đứt cánh tay kịp thời nên không trúng độc, nhưng lại bị mất một cánh tay, tổn hại rất lớn đến thực lực. “Trước đây phái Thiên Sơn từng xếp sau ba môn phái này, nhưng bây giờ những người đứng đầu ba môn phái Nga Mi, Long Hổ Tông, Võ Đang, đều đã xảy ra chuyện, vì vậy mà phái Thiên Sơn nhanh chóng vươn lên dẫn đầu, thực lực tổng hợp xếp hàng đầu.”

Sau khi Trần Viễn Khải nghe thấy điều này, ông ta nói với vẻ khinh bỉ: “Tôi nghĩ môn phái Thiên Sơn là môn phái đứng đầu trong số tám môn phái lớn ở Lam Hoa từ thời cổ đại tới nay, không ngờ lại là nhân cơ hội người ta gặp nạn mà được đứng đầu, thực tế chỉ là môn phái thứ tư trong số tám môn phái lớn mà thôi, cũng chưa chắc gia tộc Rothschild tôi sẽ sợ anh” “Vì khối tài sản trăm nghìn tỷ mà tàn nhẫn giết chết con trai của tôi, cho dù núi dựa đằng sau lưng cậu có vững tới như nào, thì tôi cũng muốn cậu nhất định phải chết!” “Lên cho tôi, cứ việc giết đi!” “Vâng, ông chủ!”

Một nhóm người nước ngoài do Trần Viễn Khải dẫn theo vội vàng xông lên giết ngay lập tức. Lý Nam Cương vô cùng kinh hãi kêu một tiếng: “Lão

Ngô, còn cả anh, anh, anh, đều lên hết cho tôi, giết hết bọn họ đi!”

Lão Ngô cũng là một tên dũng cảm, đối mặt với một đám người nước ngoài, ông ta không thể nhìn ra sức mạnh chung của những người nước ngoài này, nên không biết mình có đánh được lại hay không, nhưng ông ta có thực lực, không hề sợ hãi chút nào, liền dẫn đầu xông lên giết.

Mà Lý Nam Cương ngay lập tức gọi hai vệ sĩ rồi chạy vào căn phòng tổng thống.

Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam bị dọa cho hoảng sợ nên đã chạy vào theo sau. “Mau giết đi, đừng để cho tên khốn kiếp kia chạy mất!” Trần Viễn Khải hét lên.

Ông ta vừa dứt lời, nắm đấm của lão Ngô liền đấm thẳng với nắm đấm của một người nước ngoài lớn tuổi. Râm!

Lão Ngô đột nhiên lui bảy tám bước, nhưng người nước ngoài kia vẫn đứng bất động như núi. ừng ực!

Lão Ngô kinh ngạc đến mức nuốt luôn cả lưỡi.

Mẹ nó đây là một cao thủ Thần Cảnh cấp tám đấy! “Mau rút lui!” Vừa nghĩ như vậy, ông ta lập tức chạy ngay vào phòng tổng thống của Lý Nam Cương. “Vào trong giết cho tôi, không cho một ai trong bọn họ chạy đi hết!”

Trần Viễn Khải vội vàng hét lên.

Rầm rầm rầm

Năm sáu thuộc hạ của Lý Nam Cương đã bị thuộc hạ của Trần Viễn Khải giết hết sạch.

Sau đó, một nhóm người lao vào phòng tổng thống.

Ngay khi bước vào, liền thấy lão Ngô nhảy ra khỏi cửa sổ, không còn ai bên trong. “Nhảy xuống, đuổi theo!” Trần Viễn Khải gân cổ hét lên.

Ngoại trừ hai người ở lại bảo vệ an toàn cho ông ta, những người còn lại đều nhảy ra khỏi cửa sổ. Đám người Trần Hoàng Thiên lập tức chạy đến bên cửa sổ và nhìn xuống.

Chỉ thấy Lý Nam Cương, Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam vội vã lên một chiếc xe, khi lão Ngô chuẩn bị lên xe thì một nhóm người nước ngoài đuổi theo.

Lý Nam Cương bị dọa cho sợ hãi, vội la lên: “Lái xe nhanh đi, đừng quan tâm đến ai hết, còn không lái xe thì sẽ chết chắc!”

Râm!

Tài xế lái xe đạp hết sức lên chân ga, chiếc xe Bentley phóng nhanh ra ngoài. Lão Ngô bị bỏ lại phía sau, những người nước ngoài đã đuổi tới, lão Ngô bỏ chạy được nên đã đánh nhau với một nhóm người nước ngoài, sau đó, ông ta mới nhận ra rằng mình chỉ giống như một con gà con chó trước những người nước ngoài này, căn bản không đủ sức lực mà chống trả.

Ngay sau đó, lão Ngô đã bị đánh ngã xuống đất, ngực bị giẫm lên, giống như một con chó chết vậy.

Thấy vậy, Trần Viễn Khải lập tức bấm một dãy số: “Lập tức thông báo cho cảnh sát, chặn tất cả các đường cao tốc lại, biển số xe của Triều Hải, năm con hai, để ý kỹ chiếc xe này, đừng để anh ta đi ra khỏi thành phố, báo hướng đi của chiếc xe này cho tôi biết bất cứ lúc nào”

Sau khi dặn dò xong, ông ta liền cúp máy rồi rời khỏi phòng tổng thống.

Vốn dĩ Trần Hoàng Thiên cũng muốn thông báo phong tỏa, bắt lấy Lý Nam Cương, nhưng thấy Trần Viễn Khải đã gọi điện rồi thì anh cũng không gọi nữa, tài chính của Rothschild rất nhiều, quan hệ cũng rộng, phong tỏa đường cao tốc để bắt một người thì không có gì khó khăn cả.

Thế là anh cũng đi theo xuống lầu. Chẳng mấy chốc, nhóm người đã đi xuống tầng. “Ông chủ, thực lực của lão già này cũng có chút mạnh, có lẽ là cậu chủ đã bị ông ta giết chết.” Một người nước ngoài nói. “Chính là ông ta làm”

Sắc mặt Trần Viễn Khải đột nhiên trở nên căm hận “Dám bẻ gãy cổ con trai tôi, tôi sẽ giẫm nát cái đầu chó của ông!”

Nói rồi, ông ta liền hung hăng giẫm lên đầu lão Ngô, sau một trận dẫm đạo, lão Ngô đã bị giẫm nát đầu mà chết.

Bên trong xe Bentley. “Đều tại cô, đều tại cô, nếu như không nhắc tới Trần Long Vũ thì tôi cũng sẽ không bị nhóm ngó tới, cũng sẽ không bị nghe lén, bọn họ sẽ không biết Trần Long Vũ là do tôi cho người đi giết, cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này, con mẹ nó tôi thật sự muốn đánh chết cô!”

Lý Nam Cương hét vào mặt Dương Bảo Trân với vẻ mặt hung dữ.

Dương Bảo Trân tái mặt vì sợ hãi, cơ thể không ngừng phát run.

Bop!

Lý Tú Lam cho Dương Bảo Trân một cái tát, tức giận nói: “Sau này có thể không nói chuyện thì mày câm mồm cho tao, đỡ phải nói vớ vẩn rồi hại người, làm cho tao kinh hồn bạt vía, dọa cho lá gan tao cũng sắp vỡ luôn rồi!” “Hu hu…”

Dương Bảo Trân tủi thân bật khóc thảm thiết. “Câm miệng!” Lý Nam Cương quát lên một tiếng, gọi vào một dãy số.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Nam Cương, đã lấy được tài sản của nhà họ Triệu chưa?”.“Lấy được cái con khỉ ấy!” Lý Nam Cương cũng sắp khóc đến nơi: “Đồ chó chết Trần Hoàng Thiên kia giả vờ chết, anh ta gắn máy nghe lén lên người đứa con nhà họ Triệu, nghe được việc con giết Trần Long Vũ rồi, hiện tại con đang bị đuổi giết, có lẽ lão Ngô đã chết rồi, rất có thể là bọn họ sẽ lợi dụng quan hệ để chặn đường cao tốc, giám sát xe của con. “Bố, bố mau thông báo cho ông nội đi, để phái Thiên Sơn nhất định phải dùng quan hệ để ngăn cản phong tỏađường cao tốc, cũng không được để cho bọn họ biết con đi đâu, một khi để bị bắt thì con chết chac!” “Bổ sẽ lập tức thông báo cho ông nội của con!” Tút tút…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi