“Cái gì!”
Trần Hoàng Thiên kinh ngạc!
Vốn đĩ anh đã không yên tâm khi Dương Ninh Vân quay lại núi Nga Mi rồi, anh muốn đi cùng cô nhưng không ngờ Trần Long Vũ lại bị giết, vì xử lí chuyện Trần Long Vũ bị giết, anh cũng hết cách, chỉ có thể lựa chọn ở lại thủ đô.
Sau khi tìm ra thủ phạm thật sự, vé máy bay anh cũng mua rồi, chuẩn bị sáng sớm mai sẽ tới núi Nga Mi, nhưng không ngờ tối qua Trần Viễn Khải lại bị bắt, Trần Khả Di khổ sở cầu xin anh cứu Trần Viễn Khải.
Anh có thể không cứu sao?
Dù sao Trần Viễn Khải cũng là cháu trai nhà họ Trần, con trai duy nhất của Trần Hiếu Niên, năm đó Trần Hiếu Sinh đã đẩy Trần Hiếu Niên xuống biển, vốn dĩ anh đã nợ Trần Hiếu Niên một lần rồi.
Vì để trả lại món nợ này, gia tộc Rothschild mới không ngừng gây mâu thuẫn với nhà họ Trần, anh chỉ có thể cố gắng đi cứu, dù sao cũng không làm lỡ dở bao nhiêu thời gian cả, cùng lắm là nửa tiếng mà thôi.
Trên đường tới Triều Hải, anh đã mua vé máy bay đi
Nga Mí vào buổi chiều.
Nhưng ngàn vạn lần đều không ngờ tới, bởi vì rút chút thời gian đi cứu Trần Viễn Khải, Dương Ninh Vân ở bên kia lại xảy ra chuyện.
Nếu như không tới cứu Trần Viễn Khải, lúc này chắc anh đã tới núi Nga Mi rồi! “Có thể kéo dài thời gian một chút không?” Trần Hoành Thiên lo lắng nói.
Thanh Tâm lo tới khóc luôn: “Thanh Trần đã bị khống chế rồi, bọn họ dùng dây thừng trói Thanh Trần lại, ở lò thiêu nói là đợi có đủ củi rồi thì lập tức thiêu chết Thanh Trần” “Thí chủ Trần, anh mau nghĩ cách cứu Thanh Trần đi!” Trần Hoàng Thiên nghe vậy, trái tim như muốn nổ ra, anh vội vàng nói: “Phái Nga Mi các người không thể ngăn cản bọn họ chút, đợi tôi tới được hay sao?”
Thanh Tâm nói: “Tôi cũng muốn cứu Thanh Trần, nhưng bây giờ phải Nga Mi có rất nhiều trưởng lão và đệ tử đều vì bị trúng độc mà hận Thanh Trần, nói cô ấy là cô gái không may mắn, rất nhiều người tán thành thiêu đốt cô ấy!” “Người muốn cứu cô ấy chỉ là con số nhỏ, đa số đều muốn thiêu chết cô ấy, chúng tôi muốn cũng không cứu nổi.”
Trần Hoàng Thiên hận tới nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói: “Không thể nể tình trước đó tôi đã cứu sư thái ở Mỹ mà tha cho Ninh Vân sao? Nếu như lần trước không phải tôi cứu thì sư thái đã chết ở Mỹ rồi!”
Thanh Tâm khóc nói: “Tôi nói rồi nhưng không có tác dụng, đệ tử phái Nga Mi đều không can thiệp vào việc thiêu chết Thanh Trần, nhưng đệ tử của Võ Đang và Long Hổ lại nói, anh chỉ cứu trưởng lão của bọn họ, còn Thanh Trần lại hại chưởng môn của bọn họ, họ sẽ không bởi vì anh đã cứu trưởng lão bọn họ mà tha cho Thanh Trần đâu”
Trần Hoàng Thiên lo lắng sắp chết rồi.
Giờ anh giống như kiến đi trên chảo nóng vậy, cứ xoay mòng mòng tại chỗ. Nước xa không cứu được lửa gần, nhất thời anh cũng không biết nên làm thế nào!
Nhưng rất nhanh sau đó, anh liền nói: “Cô nói với đệ tử của Võ Đang và Long Hổ, là tôi kêu Ninh Vân giúp tôi cứu người nhà nên cô ấy mới để sư thái Mạc Ngôn và hai người chưởng môn tới thủ đô, cuối cùng mới khiến bọn họ trúng độc, tôi mới là kẻ đứng đằng sau, kêu bọn họ đợi tôi qua đó rồi cùng thiêu luôn, xem bọn họ có đồng ý hay không?
Thanh Tâm gật đầu đồng ý, sau đó chạy ra cung Hùng Bảo, hét về phía đệ tử của Võ Đang và Long Hổ: “Chồng cũ của Thanh Trần nói, là anh ta kêu Thanh Trần đưa sư phụ của tôi và chưởng môn của các người đi thủ đô cứu người nhà anh ta, anh ta nói phải đợi anh ta tới cùng thiêu, bây giờ anh ta lập tức tới ngay, các người có thể đợi anh ta tới rồi thiêu được không?”
Lời này vừa nói ra, đệ tử của Long Hổ và Võ Đang bàn luận sôi nổi.
Dương Ninh Vân lo lắng: “Nếu muốn thiêu thì thiêu tôi này, đừng thiêu anh ấy, anh ấy căn bản không biết gì hết, là tự tôi nghĩ, không liên quan gì đến anh ấy, các người muốn thiêu thì ra tay nhanh đi, đừng đợi anh ấy đến”
Cô vừa nói như vậy, có đệ tử Võ Đang tiếp lời: “Cô ta không muốn để chồng cũ qua thì chúng ta cứ lừa chồng cũ cô ta tới, tới lúc đó tiễn hai người bọn họ cùng lên đường!” “Tôi đồng ý!” “Tôi cũng đồng ý!”
Đệ tử của hai phái lần lượt giơ tay.
Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Bọn họ đã đồng ý đợi anh tới rồi, anh mau tới đi “Được.
Trần Hoàng Thiên lập tức tắt điện thoại. “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trần Viễn Khải hỏi.
Trần Hoàng Thiên vội vàng: “Tạm thời không đi đuổi người nhà họ Lý nữa, để Jeffray cho tôi, ông và Walsh, Malidy quay về nhà họ Trần, thù của Long Vũ sớm muộn cũng phải trả, vợ cũ của tôi xảy ra chuyện, tôi phải lập tức qua cứu cô ấy, muộn chút là thành đống xương tàn rồi.”
Thấy Trần Hoàng Thiên nói nghiêm trọng như vậy, Trần Viễn Khải nào dám khăng khăn báo thù nữa, ông ta vội vàng nói: “Vậy anh cứu người đi, tôi nghe lời anh, tạm thời không báo thù cho Long Vũ nữa.
Ông ta cũng sợ không có Trần Hoàng Thiên đi cùng lại rơi vào pháp tận, tới lúc đó lại thảm hơn. Lúc này, Jeffray và Walsh cũng kết thúc trận chiến, họ đã xử lí được Lý Tùng Châu và hai người của phái Thiên
Sơn.
Trần Hoàng Thiên lập tức quay số gọi.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hoàng Thiên mang theo thủ hạ lợi hại nhất Jeffray, tới sân bay quân sự ở gần đó, lên máy bay tới vùng Thục Hãn.
Hai giờ sau.
Phái Thiên Sơn. “Chưởng môn, ông nội tôi, còn cả nhị trưởng lão, tam trưởng lão đều chết rồi, hu hu.”
Lý Nam Cương vừa tới phái Thiên Sơn liền quỳ xuống trước mặt chưởng môn phái Thiên Sơn. “Cái gì!”
Chưởng môn phái Thiên Sơn kinh ngạc, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm u. “Lời anh nói là thật?”
Lý Nam Cương khóc: “Thật thưa chưởng môn, gia tộc Rothschild cử cao thủ tới, vốn cho rằng có thể để bọn họ bị pháp trận bao vây, không ngờ đám người Trần Hoàng Thiên cùng tới, Trần Hoàng Thiên đã phá hủy mọi trận pháp, mấy tên nước ngoài kia quá lợi hại, ông nội tôi kêu tôi chạy đi, sau đó tôi gọi điện mới biết ông nội tôi, còn có nhị trưởng lão, tam trưởng lão đều bị mấy tên nước ngoài đó giết chết.
Lúc này, từ trên xuống dưới phái Thiên Sơn đều là sự âm u chết chóc. Tất cả đều trong bầu không khí bi thương, phẫn nộ. “Giết chết đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, đây rõ ràng là ông trời muốn ép phái Thiên Sơn, không để phái Thiên Sơn chúng ta trở thành môn phái đứng đầu Lam Hoa mà
Mấy vị trưởng lão bị thương nói. “Trần Hoàng Thiên đáng chết, ta phải chặt anh ta thành trăm mảnh!”
Mấy vị trưởng lão còn lại đều nghiến răng nghiến lợi. “Đừng kích động”
Chưởng môn nói: “Cao thủ của gia tộc Rothschild ai cũng đều rất mạnh, hơn nữa Trần Hoàng Thiên cũng chẳng phải dạng vừa, cộng thêm quan hệ thân thiết với Phật Gia Đường, so với thực lực của phái Thiên Sơn chúng ta, căn bản là không đấu lại bại họ” “Trừ phi có môn phái khác liên thủ với chúng ta, cùng nhau đối kháng mới giành thắng lợi được, nếu không thì chỉ có thể tìm con đường chết!”
Các trưởng lão đều trầm mặc.
Lúc này Lý Nam Cương nói: “Chưởng môn, tôi đã báo cho Long Hổ và Võ Đang kêu bọn họ thiêu chết người phụ nữ của Trần Hoàng Thiên, bây giờ tôi gọi điện hỏi xem thiêu chết chưa, nếu như chết rồi thì Trần Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Võ Đang và Long Hổ, tới lúc đó có hận thù rồi, phái Thiên Sơn có thể liên thủ với Võ Đang và Long Hổ, cùng nhau chống lại Trần Hoàng Thiên!”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi. “Sao rồi, Thanh Trần của phái Nga Mi đó bị thiêu chết chưa?” Anh ta hỏi. “Tôi vừa hỏi rồi, mấy người đệ tử đó nói, mọi việc đã sắp xếp xong, đưa lên giàn thiêu rồi, nhưng có người của phái Nga Mi nói chồng cũ Thanh Trần đó sắp tới thiêu chết cùng với cô ta, đệ tử của hai phái đều đồng ý đợi chồng cũ của Thanh Trần rồi ra tay tiếp, người chúng ta mua chuộc không tài nào thêm dầu vào lửa được. Có người nói.
Lý Nam Hạo đột nhiên lo lắng: “Mặc kệ anh dùng cách gì đi nữa, nhất định phải khiến bọn họ thiêu chết Thanh Trần, không thể đợi chồng cũ cô ta tới được, nếu không thì hỏng hết, biết chưa?” “Vâng thưa cậu chủ!”