Sau lần hiểu lầm đó, quả thật Trần Hoàng Thiên vẫn luôn sống trong hối hận.
Anh không thể không thừa nhận, không có lần hiểu lầm đó, Dương Ninh Vân sẽ không trở nên nguội lạnh như vậy, cũng sẽ không để cho Hàn Tử Minh có cơ hội xông vào trái tim cô.
Phải biết rằng, dưới tình huống đó, khi cô cần sự trợ giúp nhất, khi cô tuyệt vọng nhất, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cứu cô, dẫn dắt cô, loại ấn tượng đầu tiên này trong mắt người phụ nữ nào cũng đều vô cùng tốt, mãi mãi được khắc ghi.
Không phải nói Dương Ninh Vân dễ lừa, mà là khả năng lừa đảo của Hàn Tử Minh quá cao, đổi lại là bất kì người phụ nữ nào, sau khi trải qua chuyện đó đều sẽ bị anh ta quay vòng vòng.
Chính bởi vì lẽ đó nên đã khiến trái tim và tâm hồn Dương Ninh Vân tổn thương quá nhiều. Sau khi trải qua nhiều lần bị lừa như thế, cô đã trở nên người không ra người, ma không ra ma, vẫn luôn sống trong bị thương.
Đây là lỗi của anh, không phải lỗi của cô. Vậy nên, anh vô cùng tự trách, nếu như thời gian có thể quay trở lại ngày hôm đó, bất anh trả bao nhiêu anh cũng đồng ý, như thế thì cô sẽ không trải qua nhiều sự ức hiếp, lừa dối và bị tổn thương như vậy nữa. “Không quay về được nữa rồi Trần Hoàng Thiên, chúng ta không quay về được nữa rồi.
Dương Ninh Vân giàn dụa nước mắt.
Thời gian nhiều nhất của cô chỉ còn một năm, sao có thể quay về được?
Cho dù cô có tình nguyện quay về như thế nào, cho dù quay về được, như thế chỉ mang lại đau khổ cho Trần Hoàng Thiên thôi.
Vậy nên cô không muốn quay về, cô muốn cứ như thế này, hai người duy trì khoảng cách nhất định, cho đến khi cô đông cứng rồi, mất đi sự bảo vệ tính mạng, sau đó vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, đi tới một nơi khác chờ Trần Hoàng Thiên tới.
Khi đó, cô đồng ý bắt đầu lại với anh.
Nhưng bây giờ không được, bây giờ mà bắt đầu lại, ngày đó mà tới cô sẽ không nỡ đi, anh cũng sẽ vì đó mà đau lòng không thôi, cô không hy vọng anh vì cô mà đau khổ.
Bởi vì trừ cô ra, anh còn có người nhà phải chăm sóc, có con cần nuôi dưỡng. “Có thể, chỉ cần em đồng ý quay lại, chúng ta có thể quay lại, anh sẽ ôm chặt em trong lòng, bảo vệ tính mạng cho em!” Trần Hoàng Thiên đỏ mắt, khàn giọng nói.
Dương Ninh Vân cố nở nụ cười xinh đẹp: “Nhưng em đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm hồn đã vướng nhiều bụi trần quá rồi, tâm bệnh không chữa nổi, cho dù quay về em cũng không phải là em của trước đây nữa. “Vậy nên, Trần Hoàng Thiên, kiếp này chúng ta sống mệt mỏi quá rồi, cứ thể buông tay đi, anh sống tháng ngày của anh, em đi ăn chay niệm Phật của em, cứ thế sống hết phần đời còn lại, có được không?”
Trần Hoàng Thiên đau lòng, nước mắt rơi thành hàng.
Từ trước tới giờ anh chưa từng đau khổ như vậy. Từ khi bắt đầu ở rể nhà họ Dương, anh vẫn luôn hy vọng có một ngày, anh có thể đi vào trái tim cô, kết quả con đường này càng đi càng xa, cho tới tận hiện tại, rõ ràng cô đã ở trong lòng anh rồi nhưng anh vẫn cảm thấy xa tận chân trời. “Tạm thời không nói những chuyện này nữa.
Trần Hoàng Thiên lau nước mắt, cười nói với cô: “Anh đưa em xuống núi, chữa khỏi vết thương ngoài da cho em đã, vết thương tâm hồn anh cũng sẽ nỗ lực chữa, chỉ cần anh còn một hơi thở, anh sẽ không buông bỏ việc ở bên cạnh em, cho dù em lựa chọn ăn chay niệm Phật, đi vào con đường xuất gia, anh cũng sẽ vĩnh viễn đi cùng em.
Nói xong, anh ôm Dương Ninh Vân lên. “Hu hu…”
Dương Ninh Vân khóc không thành tiếng.
Cô biết anh yêu cô, nhưng cô phải làm sao đây?
Hiện thực tàn khốc như vậy, không tốt đẹp như trong tưởng tượng, thời gian một năm, cô muốn nó cứ thế trôi qua, để cô tu hành, không nhiễm bụi trần, để cô ra đi thanh thản, không khiến bất cứ ai phải lưu luyến cô cả. “Không được đi!”
Có đệ tử phẫn nộ nói.
Trần Hoàng Thiên hét lên: “Cút hết ra cho tôi, đừng ép tôi phải tính sổ với mấy người!”
Nếu như không phải sư thái Mạc Ngôn, thiên sư Trương đều đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Trương chân nhân vẫn chưa tìm được cánh tay thích hợp như cái cũ, nếu không thì anh thật sự muốn nhét hết mấy người đệ tử này vào trong biển lửa hết! “Anh có tư cách gì mà tính sổ với chúng tôi?” Có đệ tử phẫn nộ nói: “Con yêu tinh hại người Thanh Trần này hại chưởng môn của chúng tôi mất một tay, thực lực giảm đi rất nhiều, chúng tôi phải thiêu chết cô ta để đền tội thôi, chẳng lẽ không được sao?” “Đúng vậy!” Lại có một đệ tử nói: “Cô ta phải chết hàng trăm hàng nghìn lần, cũng không cách nào bù đắp được một lần chết của chưởng môn chúng ta!”
Đám đệ tử ồn ào không ngớt, dáng vẻ quyết tâm không thiêu chết Dương Ninh Vân thì không buông tha.
Trần Hoàng Thiên tức giận: “Cánh tay của Trương chân nhân, chỉ cần tìm được cái thích hợp là có thể gắn lại được, không có ảnh hưởng gì với ông ta cả, độc mà Trương thiên sư trúng mà không giải được, vì lẽ đó mà chết thì tôi cho các người lọc xương mình trăm ngàn lần, để các người trút giận, được chưa hả?” “Trút hết mọi giận dữ lên người một cô gái đáng thương hay lắm sao? Cô ấy chết rồi các người có thể có được gì cơ chứ?” Lập tức có đệ tử nhảy ra: “Cô ta chết rồi thì chí ít chúng tôi có thể bớt giận!” “Con mẹ nó nữa!”
Trần Hoàng Thiên vô cùng tức giận, nhảy lên đạp một phát vào người đệ tử đó. “Sao anh lại còn đánh người nữa?” “Chúng tối phải đòi lại công bằng cho chưởng môn của mình cũng không được sao?” “Anh có tư cách gì để đánh người?”
Đệ tử của hai phái liên hợp lại công kích Trần Hoàng
Thiên. “Câm miệng hết cho tôi!”
Trần Hoàng Thiên hét lên: “Các người đã thiêu cô ấy một lần rồi, cũng khiến cô ấy đủ khổ rồi, còn muốn thế nào nữa? Tôi nói cho các người biết, nếu như cô ấy chết rồi, tôi sẽ đem các người đi chôn cùng luôn một thể!” “Đừng nghi ngờ tôi đang chém gió với các người, nhìn thấy người nước ngoài kia chưa hả? Thực lực Thần Cảnh cấp tám đẩy, giết sạch các người trong vòng một phút liệu đủ không?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Jeffray.
Jeffray giơ chân lên, đạp mạnh một cái. Xoet!
Mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, rất nhiều đệ tử bị ngã xuống đất vì một cơn gió mạnh. ừng ực!
Bọn họ nuốt nước miếng, đều bị thực lực của Jeffray làm cho dọa sợ. “Còn muốn thiêu cô ấy nữa không?” Trần Hoàng Thiên phẫn nộ hỏi.
Đám đệ tử im như hến.
Nhưng rất nhanh sau đó, có đệ tử nói: “Cho anh thời gian nửa tháng, nếu như không trị được cho cho chưởng môn của chúng tôi, chuyện này coi như xong rồi, chúng tôi sẽ liên hợp hai phải lại, thiêu đốt cô ta, thiêu luôn cả anh nữa!”
Trần Hoàng Thiên cũng không biết thời gian nửa tháng có thể giải được độc cho sư thái Mạc Ngôn và Trương thiên sư hay không, nhưng cánh tay Trương chân nhân có lẽ là nối được, bởi vì anh đã tuyên bố đi tìm cánh tay thích hợp rồi, một cánh tay là ba mươi nghìn tỷ, tin chắc có người sẽ vì ba mươi nghìn tỷ mà chịu thiệt mất đi một tay. “Trần Hoàng Thiên, cứ để cho bọn họ thiêu chết em đi, chuyện này coi như dừng lại, em không muốn anh vì em mà bị liên lụy, cũng không muốn càng có nhiều người bị hại hơn” Dương Ninh Vân nói.
Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Không được, em vì người nhà anh mới rơi vào cảnh này, anh không thể để một mình em gánh chịu hậu quả được. “Nhưng nửa tháng sau Trương thiên sư và Trương chân nhân không thể hồi phục lại như ban đầu, mọi chuyện sẽ càng to hơn nữa. Dương Ninh Vân lo lắng nói.
Trần Hoàng Thiên cười an ủi: “Mọi chuyện to hơn thì một mình anh làm gánh vác, sẽ không để em gánh chịu hậu quả đâu.”
Anh vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh vang lên. “Phế vật chính là phế vật, cho dù trên người có tu luyện cũng vô dụng, chẳng trách gặp chuyện liền giả chết, hại tôi cho rằng anh thật sự chết thật, nếu như đổi lại là tôi, dám thiêu người phụ nữ của tôi, con mẹ nó tôi sẽ giết chết bọn họ, mặc kệ là ai đi chăng nữa.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng của giọng nói đó, chỉ thấy một người thanh niên, đang khoanh tay đi lên kim đỉnh.
Nhìn một cái!
Trong mắt Dương Ninh Vân lập tức bị sự hoảng sợ che kín!
Bởi vì người thanh niên đó không phải ai khác mà…