Chương 584
Đến cả ý muốn tự tử Dương Chí Văn cũng có rồi, sao có thể mang Dương Ninh Vân ra dễ dàng như vậy được?
Lỡ như thất bại thì chính là thịt nát xương tan đó!
“Thế nào, anh không bằng lòng?”
Thấy Dương Chí Văn không nói gì, Trần Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi.
Dương Chí Văn nói với vẻ mặt đau khổ: “Cậu cứ để tôi trở thành người tàn phế, ngày ngày nằm trên giường đi, tôi không dám đi làm chuyện nguy hiểm như vậy đâu.”
“Vậy thôi.” Trần Hoàng Thiên nói: “Cho anh cơ hội mà anh không biết dùng, vậy tôi không cần thiết phải giữ anh lại nữa, trực tiếp tiễn anh lên đường, tôi tự nghĩ cách cứu Ninh Vân.”
Nói đoạn, Trần Hoàng Thiên bèn tụ khí thành kiến, giơ lên.
“Đừng!”
Dương Chí Văn bị dọa sợ: “Tôi đi, tôi đi là được chứ gì?”
Anh ta còn có cách nào khác?
Vốn cho rằng không đi thì cứ như vậy nằm ở trên giường, chờ một ngày nào đó Hàn Tử Minh xử lý Trần Hoàng Thiên, anh ta đi bệnh viện chữa trị một chút là có thể tiếp tục nhảy nhót tưng bừng.
Kết quả là Trần Hoàng Thiên lấy tính mạng ra uy hiếp anh ta, không đi là chết, đi còn có một tia hy vọng, tội gì mà không đi?
Trần Hoàng Thiên để kiếm ánh sáng tản đi, vỗ bả vai Dương Chí Văn: “Chuyện đi Mỹ tôi đã bảo người đi chuẩn bị, ngày mai anh có thể khởi hành đi được rồi, chỉ cho anh thời gian một tháng, mà trong một tháng này, mỗi khi trời tối anh sẽ đau bụng một thời gian ngắn, nếu như không có thuốc giải thì một tháng sau sẽ đứt ruột mà chết.”
“Đừng mơ tưởng đi Mỹ sẽ giải được độc này, độc này của tôi mặc dù không bá đạo như độc của nhóm Thiên Sát nhưng cũng không phải ai muốn giải là giải được, nếu dám giở trò bịp bợm với tôi thì tôi sẽ không đưa thuốc giải cho anh, đến lúc đó anh cứ chờ chết trong sự đau đớn vô tận là được.”
Dương Chí Văn sắp khóc rồi: “Vậy nếu như trong thời gian một tháng tôi không cứu được Ninh Vân, cậu có thể giải độc cho tôi sau đó lại hạ tiếp, kéo dài thêm một tháng?”
Anh ta sợ thời gian một tháng không cứu được Dương Ninh Vân.
Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Chỉ có thời gian một tháng, cho anh một tháng mà anh cũng không cứu được người, vậy thì giữ lại anh cũng vô dụng, trực tiếp giết chết là được rồi.”
Nói xong, Trần Hoàng Thiên rời khỏi phòng của Dương Chí Văn.
Dương Chí Văn tức đến nỗi đấm đá trên giường.
“Con mẹ nó chứ tôi đúng là xui xẻo tám đời mà, tại sao lại không đi Mỹ cùng mấy người Lý Tú Lam chứ, nếu như sớm đi Mỹ thì đâu đến nước rơi vào trong tay tên trời đánh này chứ!”
Ngày hôm sau.
Một làng chài ven biển ở Lĩnh Hoa.
“Chí Văn, lần này đi Mỹ con phải động não nhiều hơn một chút, cứu Ninh Vân ra để Trần Hoàng Thiên xử lý khoan hồng, sau này làm người tử tế biết không?”
Bác dâu cả lôi kéo tay Dương Chí Văn tận tình khuyên bảo.
Dù sao cũng là con trai ruột, đương nhiên bà ta hy vọng con trai của mình có thể sống sót, nếu như anh ta có thể lập công chuộc tội, bà ta tin rằng Trần Hoàng Thiên sẽ không giết Dương Chí Văn.
“Con cũng muốn động não lắm nhưng con không chắc chắn chút nào, mẹ cảm thấy con có thông minh bằng Hàn Tử Minh không?” Dương Chí Văn khóc không ra nước mắt.