CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 588

Dương Chí Văn cười xòa: “Đúng thế, đúng thế, thím có bản lĩnh quá đi, sau này cháu phải ôm đùi thím mới được, thím cũng đừng keo kiệt không cho cháu ôm đó nha.”

Lý Tú Lam trợn trắng mắt: “Con chó nhà cậu, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc nghèo túng tìm được đùi thì ôm liếm lấy liếm để, lúc được thế thì đến cả ông nội mình cũng giết, có thể nói là không nhận người thân, nếu không phải muốn lấy về số tiền bị cậu tham ô thì tôi đã muốn bóp chết cậu rồi, để tránh cho lúc được thế cậu lại cắn tôi.”

Tiếp xúc đã lâu, chịu nhiều tổn hại rồi, Lý Tú Lam đã hiểu Dương Chí Văn rõ như lòng bàn tay.

Dương Chí Văn cười hì hì.

Lý Tú Lam tham tiền, chỉ cần nắm lấy mạch sống này thì anh ta sẽ không sợ Lý Tú Lam giết anh ta.

Rất nhanh, Dương Chí Văn đã được đưa đến một căn mật thất.

“Minh chủ Hàn, hu hu, coi như là tôi đã tìm được nhà rồi!”

Nhìn thấy Hàn Tử Minh ngồi ở trên ghế da, Dương Chí Văn liền chạy tới ôm lấy đùi Hàn Tử Minh khóc lóc, kể khổ một trận.

“Chí Văn vất vả rồi, đứng lên đi.” Hàn Tử Minh nói.

Dương Chí Văn liên tục nói cảm ơn, bắt đầu lau nước mắt.

“Tất cả những người từng hãm hại người nhà của Trần Hoàng Thiên đều đã chết hết rồi, tại sao chỉ còn duy nhất mình anh là sống sót?” Trong nụ cười của Hàn Tử Minh ẩn chứa dao.

Trong lòng Dương Chí Văn căng thẳng, vội vàng giải thích: “Là trước khi chết Chu Tử Hào đã gọi điện cho tôi, nói là Trần Hoàng Thiên trở về rồi, sau đó tôi chợt nghe thấy tiếng cắt rau gọt dưa cùng với tiếng quỷ khóc sói tru. Tôi biết tình hình không ổn nên đã lập tức chạy khỏi Đông Đô, cho nên mới giữ được cái mạng chó này.”

“Thật sao?” Hàn Tử Minh không tin: “Vậy anh trốn ra được rồi, tại sao không liên hệ với Lý Nam Cương, nói cho bọn họ biết Trần Hoàng Thiên đã trở về rồi?”

Dương Chí Văn sửng sốt rồi cười hì hì nói: “Lúc ấy tôi chỉ lo chạy để giữ mạng, hơn nữa tôi cho rằng ở bên cạnh Lý Nam Cương có cao thủ, chắc chắn Trần Hoàng Thiên đánh không lại, cảm thấy anh ta rất an toàn nên không báo cho anh ta.”

Hàn Tử Minh vẫn không tin, lại hỏi: “Vậy sao anh không chạy trốn tới chỗ Lý Nam Cương mà lại chạy tới nước Mỹ?”

“Minh chủ Hàn ở nước Mỹ, dưới sự bảo vệ của cậu mới là an toàn nhất chứ.” Dương Chí Văn tươi cười nịnh nọt.

Hàn Tử Minh cười nhạo: “Anh hãm hại người nhà của Trần Hoàng Thiên nghiêm trọng như vậy, còn chính tay giết ông nội mình nữa, Trần Hoàng Thiên có thể để anh chạy trốn sao? Nếu như anh ta không để anh chạy thì chỉ cần tùy tiện dùng một chút quan hệ, anh còn có thể chạy khỏi Lam Hoa đi đến nước Mỹ?”

“Chuyện này…”

Dương Chí Văn cảm thấy không ổn, đây là Hàn Tử Minh đang thẩm vấn anh ta đó.

“Thế nào, có phải có gì giấu diếm tôi đúng không?” Hàn Tử Minh cười lạnh.

Dương Chí Văn liên tục khoát tay: “Không có, tuyệt đối không có, làm sao tôi dám giấu diếm cậu chứ! Tôi có thể chạy ra có thể là do Trần Hoàng Thiên đang nóng lòng báo thù, quên đối phó với tôi, cho nên tôi mới có cơ hội chạy trốn tới nước Mỹ.”

“Ha ha!”

Hàn Tử Minh cười phá lên: “Dương Chí Văn, con mẹ nó anh dám không nói thật với tôi, anh có mấy cái mạng để chết?”

Cơ thể Dương Chí Văn run lên, bèn lịch bịch quỳ trên mặt đất gào khóc: “Minh chủ Hàn, câu nào của tôi cũng là thật, tôi không giấu diếm cậu bất cứ điều gì cả, tôi chỉ đến tránh nạn, không đến vì bất kỳ mục đích gì khác, nếu như phải nói tôi có mục đích mà tới thì đó chính là muốn ôm đùi cậu, chờ đợi ngày sau huy hoàng, trừ cái đó ra tôi thật sự không có mục đích nào khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi