Chương 596
Lý Tú Lam đang nghĩ, bà ta sẽ khiến Dương Chí Văn trả lại tiền, rồi vét hết cả số tiền mà Dương Chí Văn tiết kiệm được. Xong chuyện, bà ta giết Dương Chí văn cũng không muộn, để tránh sau này anh ta có quyền có thế sẽ tới xử lý bà ta.
Còn Dương Chí Văn nghe thấy Lý Tú Lam nói vậy, tự nhiên con ngươi anh ta di chuyển chậm lại.
Hàn Tử Minh muốn dùng những loại thuốc trên trăm năm để nâng cao sức mạnh của mình.Vậy thì anh ta có thể bám vào đây để lấy lòng được Hàn Tử Minh, báo thù người đàn bà tên Lý Tú Lam đáng chết này?
Trần Hoàng Thiên vừa đem cả một túi thuốc trở về, loại sâm hoàng còn quý giá hơn cả nhân sâm ngàn năm. Tất cả chỗ thuốc Trần Hoàng Thiên đem về nhất định đều là những loại thuốc trên một trăm năm.
Liệu anh ta có đưa cho mình vài cây thuốc để Hàn Tử Minh tín nhiệm mình không nhỉ?
“Rốt cuộc mày có trả tao tiền không?”
Dương Chí Văn tức giận hét lên: “Trả, con mẹ nó tôi trả là được chứ gì? Trước tiên bà chuẩn bị đồ ngon cho tôi ăn đã, đợi tôi cơm no rượu say rồi thì tôi mới có sức trả tiền cho bà. Nếu tôi mà chết thì bà đừng hòng lấy được một xu nào.”
Vì tiền nên Lý Tú Lam đành phải đi chuẩn bị đồ ăn cho Dương Chí Văn.
Tắm rửa và ăn uống xong, Dương Chí Văn trả lại cho Lý Tú Lam ba nghìn tỷ trước: “Trả trước cho bà ba nghìn tỷ, đợi vết thương của tôi khỏi hẳn, tôi sẽ trả nốt cho bà, để con mẹ nó bà lại hắt nước này nước kia vào người tôi.”
Tiền ở trong tay Dương Chí Văn, Lý Tú Lam cũng không có cách nào khác, bà ta chỉ có để đồng ý với điều kiện của anh ta. Dù sao Dương Chí Văn cũng nằm trong tay bà ta, hơn nữa còn có Hàn Tử Minh, bà ta không sợ tới lúc đó Dương Chí Văn không trả lại nốt số tiền còn lại.
Thế là hai mẹ con Lý Tú Lam đắc ý rời khỏi đó.
Hai mẹ con Lý Tú Lam vừa đi, Dương Chí Văn lập tức khóa cửa lại, anh ta nằm trong chăn gửi tin nhắn cho Trần Hoàng Thiên: “Hàn Tử Minh ở trụ sở chính của nhóm Thiên Sát, mặc dù tôi không nhìn thấy Ninh Vân nhưng nghe Lý Tử Lam và Lý Bảo Trân nói thì Ninh Vân cũng đang ở đó. Hiện tại Hàn Tử Minh đang phái người đi tìm những loại thuốc trên một trăm tuổi, nghe nói là để tăng cường sức mạnh để xử lý anh. Tôi ở chỗ của Hàn Tử Minh không hề được trọng dụng, bị tra tấn hành hạ đến mức suýt chết. Nếu cậu muốn cứu Ninh Vân thì hãy đưa tôi mấy cây thuốc vài trăm năm để tôi dâng lên cho Hàn Tử Minh. Làm như vậy tôi vừa có thể được trọng dụng, vừa có cơ hội tiếp cận Ninh Vân để lấy được lòng tin của nó, nhỡ đâu tới một ngày nào đó tôi có thể cứu được nó ra.”
Nhận được tin nhắn này, Trần Hoàng Thiên vô cùng kích động.
Nhờ có tin nhắn này, cuối cùng anh cũng nghĩ ra cách để có thể dụ Hàn Tử Minh về lại Hoa Lam.
Vậy nên anh lập tức trả lời tin nhắn của Dương Chí Văn: “Anh cứ nói với Hàn Tử Minh là khoảng thời gian trước anh mới có được cây nhân sâm một ngàn năm tuổi, vốn dĩ định đợi cậu ta quay về sẽ đích thân đưa cho cậu ta. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện, lúc chạy trốn quên không mang theo cây nhân sâm. Anh bảo cậu ta nghĩ cách giúp để lấy được cây nhân sâm đó sang.”
Dương Chí Văn: “OK, đợi tin tốt của tôi.”
Sau khi trao đổi với Trần Hoàng Thiên, Dương Chí Văn xóa hồ sơ thông tin, sau đó rời khỏi giường, ôm thân thể đau nhức bước ra khỏi phòng, lững thững đi ra ngoài.
“Đây không phải là chỗ anh có thể tùy tiện đi loanh quanh, đi về phòng của anh cho tôi!” Có một người của Đường Môn tức giận nói.
Khu vực này là được thủ lĩnh Blair nhóm Thiên Sát dọn cho Hàn Tử Minh dùng, họ đều là những gã đàn ông người Lam Hoa, có rất ít người nước ngoài, vì để thuận tiện cho Dương Chí Văn là người không đặc biệt thông thạo tiếng Anh giao tiếp.
Dương Chí Văn cười khà khà: “Anh bạn, có thể dẫn tôi đi gặp minh chủ của mấy người không?”
“Cút.” Gã đàn ông người Lam Hoa tức giận nói: “Mày là gian tế, Hàn minh chủ chắc chắn sẽ không gặp mày.”