Ngụy Thiếu Hưng nghe Hứa Minh Huyền công bố xong thì nhảy cẫng cả lên, trên mặt đầy vẻ ngơ ngác và khó tin, đầu trống rỗng trong nháy mắt.
“Cái gì?”
“Sao lại như vậy?
Chủ tịch Tập đoàn Hành Cương cũng ngớ cả người, không thể tin vào tại mình, sao bên cung ứng thép lại là tập đoàn nhà họ Dương.
Quá không khoa học rồi!
“Tôi tôi tôi… không nghe lầm chứ? Nguồn cung thép cho chi nhánh Ảnh Thị do tập đoàn nhà họ Dương phụ trách sao?” Dương Ninh Vân cũng ngày ra, hỏi đầy vẻ không dám chắc, sợ mình gặp ảo giác.
Bốn người Dương Chấn Kỳ, bác cả, chủ út, Dương Chí Văn đều không ngờ, trố mắt nhìn nhau.
“Vợ à, em không nghe lầm đâu, là tập đoàn nhà họ Dương.” Trần Hoàng Thiên mỉm cười nói, quyết định để tập đoàn nhà họ Dương phụ trách cung ứng thép là do chủ tịch anh ra, cho nên anh hiểu rõ nhất.
Sở dĩ anh muốn đầu tư nhiều tiền như vậy cho việc xây dựng chi nhánh Ảnh Thị là để khiến Giải trí Hoàng Gia trở nên lớn mạnh hơn, đồng thời cũng giúp Dương Ninh Vân phát triển tập đoàn nhà họ Dương
Cho nên, lúc quyết định xây dựng chi nhánh Ảnh Thị, anh đã lựa chọn bên cung ứng thép sẵn, chỉ là người khác không biết nên muốn tranh giành miếng bánh ngọt này thôi.
Nhưng quả thật, qua sàng lọc của trụ sở chính thì nơi được chọn là Tập đoàn Cương Hành, chỉ là sau khi xuất danh sách, Hứa Minh Huyền bán cho anh thi được anh yêu cầu đổi thành tập đoàn nhà họ Dương.
Nước phù sa không chảy ruộng ngồi, cho người khác kiếm tiền thì chẳng bằng cho công ty của vợ mình.
“Đúng vậy đó chị, em cũng nghe thấy thư ký Hứa nói là tập đoàn nhà họ Dương!” Dương Tử Kỳ nói chắc chắn.
“Mẹ cũng nghe thấy thế, đúng là tập đoàn nhà họ Dương!” Lý Tú Lam cũng nói.
“Yeah, yeah, yeah!”
Dương Ninh Vân khó nên nổi kích động, hét lên: “Ông nội ơi, chúng ta giành được quyền cung ứng vật liệu tiện cho chi nhánh Ảnh Thị rồi
Quả tốt rồi!
Dương Chấn Kỳ cũng kích động, cả người đều run hết cả lên, khó nén nổi cơn xúc động: “Ninh Vân, có thể giành lấy quyền cung ứng vật liệu thép đúng là không thể không kể đến công của cháu.
Dương Chí Văn mất hứng “Nếu cháu không ép nó đi thì nó cũng chẳng dám đi, giành được hợp đồng này cũng có một phần công lao của cháu
“Đúng đúng đúng! Có công của cháu, có một phần công của cháu!” Dương Chấn Kỳ cười toe toét.
Dương Chí Văn giành được công lao, bắt đầu cười ha ha.
Lúc này, tiếng của Hứa Minh Huyền lại vang lên “Kính mời các công ty được chọn hợp tác mang hợp đồng, con dấu lên để ký kết Hợp sẽ được đưa đến trụ sở chính của Giải trí Hoàng Gia vào ngày mai.”
“Ninh Vân, đi mau đi.” Dương Chấn Kỳ thúc giục
Dương Ninh Vân gật đầu liên tục, định đi lên ký hợp đồng, lại bị Trần Hoàng Thiên kéo lại: “Bảo Dương Chí Văn chuyển hai triệu rồi tính. Nếu anh ta không đưa thì chúng ta không nhận hợp đồng này.”
“Mày…”
Dương Chí Văn thật sự muốn cho Trần Hoàng Thiên một đấm, đừng có mà bẫy cha mày như vậy.
Dương Ninh Vân thấy cũng đúng, nói: “Mau chuyển tiền, nếu không miễn bàn đến hợp đồng. Nhà anh cầm hoa hồng nhiều nhất, tổn thất lớn mức nào anh tự hiểu ”
“Đừng!” Bác cả vội vàng đúng ra, cười hì hì nói với Dương Ninh Vân: “Ninh Vân, cháu đừng kích động, không thể không giành hợp đồng được.”
Sau đó, ông ta bắn cho Dương Chí Văn một ánh mắt hung tợn: “Mau đưa tiền đi!”
Nhà họ Dương đã dự tính xong hết rồi. Nếu giành được hợp đồng đó có thể kiếm được ít nhất năm mươi triệu, hoặc có khi còn nhiều hơn.
Nếu năm mươi triệu thì chia hoa hồng cho ông cụ ba phần, nhà ông ta ba phần, nhà Dương Ninh Vân và chú út mỗi nhà hai phần.
Điều đó có nghĩa là hợp đồng này mang đến cho nhà họ lợi nhuận ít nhất là mười lăm triệu, sao có thế vì hai triệu đó mà bỏ hợp đồng chứ.”
“Con không sợ đe dọa đâu!”
Dương Chí Văn hừ một tiếng: “Không phải chỉ đi nhận hợp đồng thời sao, con đi cũng được như thường thôi.” Dứt lời, anh ta nghênh ngang bước về phía sân khẩu.
Chẳng mấy chốc anh ta đã đến trước sân khấu, cười ha hả nói với Hứa Minh Huyền: “Tôi là phó tổng giám đốc Dương Chí Văn của tập đoàn nhà họ Dương, đến ký hợp đồng.”
Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời, thì bị đánh một phát vào sau ót.
“Con mẹ nó, ai vậy!”
Dương Chí Văn tức muốn bể phổi, mắng ẩm một câu rồi nghiêng đầu nhìn.
“Con mẹ nó!”
Thấy Hoàng Thiên Tuấn, anh ta nhảy về sau mấy bước, sợ mất mật, vội cười xòa nói: “Hoàng… Hoàng Gia, tôi đến để ký hợp đồng, không biết là ông, mong ông đừng trách.”
“Mày kỷ hợp đồng con mẹ gì, bảo tổng giám đốc Dương đến kỷ, những người khác ở tập đoàn nhà họ Dương không thể kỷ!” Hoàng Thiên Tuấn tức giận nói, ông ta vừa nhận được tin nhắn của Trần Hoàng Thiên.
Dương Chí Văn đâu dám nói gì nữa, ôm đầu bỏ chạy, sợ Hoàng Thiên Tuấn tài đánh đầu anh ta phát nữa.
“Không phải anh trâu bò lắm sao? Sao lại đi tay không về thế?” Trần Hoàng Thiên thấy Dương Chí Văn ôm đầu về, mới bị đánh một phát, cảm thấy rất buồn
Cười..
“Liên quan gì đến mày?”
Dương Chí Văn tức giận, lại gào lên với Dương Ninh Vân: “Con mẹ mày rốt cuộc mày cho Hoàng Gia uống bùa mê gì hả?”
“Đừng nói linh tinh nữa, không ký hợp đồng được thì chuyển tiền đi, nếu không thì Ninh Vân ký xong hợp đồng này, tiền kiếm được sẽ không cho nhà cháu đồng nào hết!” Dương Chấn Kỳ tức giận nói.
“Ông nội, đừng mà! Cháu chuyển, cháu chuyển còn không được sao?”
Dương Chí Văn tức muốn hộc máu, lấy điện thoại ra bấm liên tục, nhanh gọn, mượn ba anh ta ba trăm nghìn nữa mới đủ hai triệu tiền cược, chuyển tới thể của Lý Tú Lam.
“Ninh Vân, tiền vào thẻ rồi, mau đi ký hợp đồng đi con Lý Tú Lam cười vui vẻ thúc giục.
Dương Ninh Vân lúc này mới vui vẻ đi ký hợp đồng.
“Tổng giám đốc Dương, chúc mừng cô đã giành được hợp đồng cung ứng thép, không thể không nói, tổng giám đốc Dương thật sự có bản lĩnh đấy!”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Dương không hồ là người tốt nghiệp Harvard, là đóa hoa trên thương trường, có thể khiến tập đoàn nhà họ Dương với khối tài sản hai ba tỷ triệu giành được hợp đồng bạc tỷ. Giỏi quá!”
“Tổng giám đốc Dương, nếu như ăn không hết lời có thể đàm phán với chúng tôi, công ty chúng tôi giao hàng cho các cô, cho chúng tôi hai phần lợi nhuận là được.”
“…”
Máy ông chủ sắt thép hợp thành nhóm đến chúc mừng.
“Cảm ơn tổng giám đốc Ngô, tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Lưu. Nếu cần, tôi sẽ liên lạc với các vị để hợp tác.” Dương Ninh Vân bắt tay từng ông chủ một
“Hừ!”
Nhìn sang, thấy ông chủ và Ngụy Thiếu Hưng của Tập đoàn Hành Cương bỏ đi.
“Oa! Tổng giám đốc Dương, đồng hồ Chanel cô đeo chắc phải hơn một triệu tám nhỉ? Lúc trước tôi đi ngang qua cửa hàng Chanel ở trung tâm thương mại Vạn Đạt có thấy, vốn định mua, bảo của hàng trưởng để cho, ai ngờ đâu mới do dự ba hôm đã thấy bảo cô đôi vợ chồng trẻ mua rồi. Chẳng lẽ là vợ chồng tổng giám đốc Dương mua sao?” Có một vị phu nhân tổng giám đốc trông thấy đồng hồ của Dương Ninh Vân, kinh ngạc nói.
Lý Tú Lam và Dương Ninh Vân đều sợ ngây người, không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Hoàng Thiên.
“Không hay! Lộ mất rồi!”
Trong lòng Trần Hoàng Thiên thầm nghĩ không ổn, gặp phải phiền phức rồi.
Lúc này, Dương Chí Văn giễu cợt: “Trương phu nhân à, chắc bà không biết hai người họ nghèo thế nào, sao có thể mua được chiếc đồng hơn một triệu tắm chứ. Tôi thấy chắc chắn là hàng nhái, tôi hỏi rồi, có hơn mười nghìn thôi.”
“Ồ, hàng nhái à?” Mặt Trương phu nhân ê chề.
Sau đó có trò chuyện với nhau mấy câu, hợp đồng bị Dương Chấn Kỳ giữ, rồi ai về nhà nấy.
Vừa về đến nhà, Lý Tú Lam hỏi ngay: “Có phải mày tiêu hơn một triệu tâm mua đồng hồ cho Ninh Vân không?”
“Mẹ, sao con có nhiều tiền thể được chứ.” Trần Hoàng Thiên cười khổ nói: “Con đi lên xem ba một chút, cả một đêm chưa thăm, lát nữa nói sau ” Nói xong. Trần Hoàng Thiên chạy lên lầu như trốn, chuyển tiền từ Zalo về thẻ, chỉ chừa lại mấy trăm tệ, sau đó giấu thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ dưới giường. Xong hết anh mới đi thăm ba vợ, thấy ông không sao mới xuống lầu.
“Đưa điện thoại và ví cho tao kiểm tra
Thấy Trần Hoàng Thiên xuống, Lý Tú Lam ra lệnh.
“Mẹ, Trần Hoàng Thiên anh ấy…”
“Con im miệng cho mẹ!” Lý Tú Lam ngắt lời Dương Ninh Vân: “Mẹ nghi ngờ nhà nó dỡ bỏ, di dời đến nơi khác, nếu không sao mấy ngày nay, ngày nào nó cũng rút ra được khoản lớn!”
Thiên Trần Hoà Thiên không nói gì. Tiền là của Hoàng Thiên Tuấn bỏ ra, anh có bỏ đâu.
Nhưng tiền và thẻ đều giấu cả rồi, anh cảm thấy chẳng sao cả nên đưa cả ví và điện thoại cho Lý Tú Lam kiểm tra.
Cả vị, ngân hàng số, số dư WeChat, kiểm tra hết nhưng không phát hiện số tiền lớn nào, lúc này Lý Tú Lam mới lấy thẻ đen chỉ tồn đi, trả vị và điện thoại cho Trần Hoàng Thiên.
“Để tạo phát hiện nhà máy phá dỡ đưa tiền ra thì tao sẽ tính sổ với mày!” Cảnh cáo Trần Hoàng Thiên một câu xong, bà ta ra ngoài.
“Còn ba ngày nữa, tao phải đi tiêu một chút.” “Mẹ, con đi nữa!” Dương Tử Kỳ cũng đuổi theo.
“Con đừng đi, đừng để vật chất che mờ mắt. Bắt đầu từ hôm nay ở nhà ngủ, nếu không thì ba ngày nay khỏi ngủ đi.”
Dứt lời, bà ta nghênh ngang đi ra ngoài.
Dương Tử Kỳ tức đến giậm chân.
“Chờ em lâu rồi đấy!”
Lý Tú Lam vừa vào cửa thì bị một gã đàn ông khôi ngô ôm eo.
“Em nói sẽ đến, Hầu Quý gấp cái gì?”
Lý Tú Lam đấm yêu vào ngực gã ta một phát, sau đó hai người ôm nhau đi vào Vạn Hào, mở một phòng tổng thống rồi đi vào.
Bận bịu một phen, gã đàn ông tựa vào đầu giường, tay kẹp điếu thuốc, tay ôm Lý Tú Lam, thở dài rên rỉ nói: “Em cho anh hơn hai triệu, toàn đắp vào việc làm ăn. Em mau nghĩ cách cho anh thêm hai ba triệu nữa, nếu không anh sẽ không có cơ hội trở mình.”
“Sao cơ?” Lý Tú Lam sợ hãi bật dậy. “Mới chưa đến mười ngày, hai triệu đắp vào đầu rồi? Anh làm ăn cái gì thế hả?”
“Em đừng xía vào, kiếm được tiền anh sẽ cho em hào quang vô hạn. Mau tìm cách gom cho anh hai ba triệu trong hai ngày.” Gã đàn ông nói.
“Không có tiền!” Lý Tú Lam nghiêng đầu sang một bên.
Gã đàn ông giận dữ, mở điện thoại lên, lạnh lùng nói: “Nếu bà không cho tôi tiền, tôi sẽ chuyển cái video này cho con gái bà. Số Zalo của con gái bà tôi thấy trên điện thoại bà, còn nhớ đấy.”
Dứt lời, gã ta chiếu video.
Nghe thấy tiếng mình trong video, Lý Tú Lam sợ “Hầu Quý, anh anh anh… lại dám quay lén sao?” Hầu Quý cười ha hả: “Bà yên tâm, cứ đưa tiền đến cho tôi, tôi đảm bảo sẽ xóa bỏ. Nếu cái này truyền đến tay con gái bà, tôi rất muốn biết cô ta sẽ có biểu cảm gì?”