Chương 622
Vừa nói xong, Dương Ninh Vân liền tức giận nói: “Anh mau trở về cho em, không được tìm Hàn Tử Minh đánh nhau!”
Trần Hoàng Thiên hơi sửng sốt, sau đó liền cười nói: “Ninh Vân, em hẳn đã biết, Hàn Tử Minh còn sống, giống như một quả bom hẹn giờ, có thể khiến nhà chúng ta nổ tung bất cứ lúc nào.”
“Cho nên vì cuộc sống yên bình của nhà chúng ta, anh nhất định phải tìm hắn kết thúc mọi chuyện, tranh thủ xử lý hắn ta, như vậy chúng ta mới có thể bình yên mà sống.”
Anh và Dương Ninh Vân đi tới tình trạng ngày hôm nay, đều do Hàn Tử Minh ở giữa gây cản trở mà thành.
Năm đó anh cùng nhà họ Trần là địch, cùng nhà họ Tiêu là địch, cùng Đằng Thanh Xã là địch, tuy đều đã nếm mùi bị bọn họ hãm hại, nhưng không gây thương tổn lớn như Hàn Tử Minh gây ra, ít nhất trừ Hàn Tử Minh ra, mọi kẻ địch khác đều nhắm vào anh, sẽ không tách Dương Ninh Vân ra khỏi anh.
Cho nên thù hận của anh đối với Hàn Tử Minh đặc biệt lớn, cảm giác nếu anh không giết chết Hàn Tử Minh, anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên, cho nên anh cần diệt trừ tai họa này, một khi tiêu diệt xong tai họa này, quan hệ giữa anh và Dương Ninh Vân sẽ dần tốt lên, gia đình anh cũng sẽ hạnh phúc.
“Lỡ như không giết được hắn, anh còn bị hắn xử lý, anh có nghĩ tới hậu quả không, anh muốn để cha em, Thanh Vân, còn có con của anh lưu lạc khắp nơi, đầu đường xó chợ, bị đối xử như một con chó, nghèo tới mức cơm còn không có ăn sao?” Dương Ninh Vân tức giận nói.
Trần Hoàng Thiên cười an ủi cô: “Yên tâm đi Ninh Vân, sư phụ em, còn có thiên sư Trương và Trương chân nhân đều ở đây, bốn người chúng ta hợp sức lại, không sợ không giết được Hàn Tử Minh, ậy nên em không cần quá lo lắng, chờ tin tốt của anh.”
Dương Ninh Vân nói: “Hàn Tử Minh không còn giống với Hàn Tử Minh lúc trước nữa rồi, hắn không chỉ có sức mạnh phi thường, còn có thể hạ độc, có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc.”
“Dù anh không nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho sư phụ bọn họ một chút được không, đừng dẫn họ vào con đường nguy hiểm, nếu như lại giống lần trước, tất cả đều bị Hàn Tử Minh hạ độc thì phải làm sao bây giờ?”
Trần Hoàng Thiên cười nói: “Tôn thần y và đội chuyên gia của bệnh viện , đã nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, có thể chống lại kịch độc của nhóm Thiên Sát, tổng giám đốc Lý và những người khác có thể giết được nhóm Thiên Sát mà vẫn an toàn không có vấn đề gì, chứng tỏ độc không uy hiếp được bọn anh đâu.”
“Độc đối với bọn anh không có tác dụng, Hàn Tử Minh giống như bị chặt đứt một cánh tay, cho nên em yên tâm, bọn anh chắc chắn có thể giết được hắn!”
Nghe Trần Hoàng Thiên nói vậy, Dương Ninh Vân im lặng.
Nếu như độc của Hàn Tử Minh không có tác dụng đối với nhóm người Trần Hoàng Thiên, lại có sư phụ cô, có cả thiên sư Trương và Trương chân nhâ ntrợ giúp, không phải không có khả năng giết được Hàn Tử Minh.
Tuy cô vẫn còn chút lo lắng, dỳ sao thì thực lực của Hàn Tử Minh so với sức lực lúc anh ta đánh đại nội lần trước đã tiến bộ vượt bậc, nhưng mà độc không có tác dụng, nên đúng như Trần Hoàng Thiên nói uy hiếp với bọn họ không lớn.
Suy nghĩ như vậy, cô nói: “Muốn cản cũng không cản được anh, anh muốn đi vậy đi đi, nhưng anh phải nhớ rõ, lần này anh mang người theo Hàn Tử Minh tới nước Anh, cho người cứu em ra, còn giao nhóm Thiên Sát, nếu Hàn Tử Minh biết chuyện nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, nếu anh đánh không lại hắn ta, nhất định hắn sẽ đuổi cùng giết tận anh, đến lúc đó có bao nhiêu người vì anh mà chết, anh trong lòng tự biết được.”
“Em nói như vậy, các anh tự bảo vệ mình, đánh nhau thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, đừng đem mạng sống vứt nơi đất khách xứ người, còn nữa, nhớ đưa sư phụ trở về an toàn.”
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Trần Hoàng Thiên cười cười, cất điện thoại di động,