Giờ phút này, hô hấp của Dương Ninh Vân trở nên dồn dập, tim cũng đập cuồng loạn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lý Tú Lam.
Cũng khó trách cô nghĩ vậy.
Hôm qua mẹ cô mới lấy được hai triệu từ tay Dương Chí Văn. Mới qua không đến một ngày lại đòi tiền cô, hơn nữa mẹ cô cứ có vẻ ấp a ấp úng, hiển nhiên không phải biểu hiện của việc mua biệt thự sang.
Nếu không vì mua biệt thự sang lại mượn cô hai triệu, chuyện này thật sự bất thường.
Cô có thể chắc chắn, mấy triệu vào thẻ kia của mẹ đã không còn nữa, nếu không cũng không đến mức đi trộm thẻ của Trần Hoàng Thiên, lại càng không mở miệng mượn cô một triệu.
“Con gái, con nghe mẹ nói.”
Lý Tú Lam trầm tự mấy giây mới quyết định áy náy nói: “Mẹ đúng là thua hết tiền vào mạt chược, còn nợ một triệu nữa. Bây giờ người ta ép mẹ trả tiền, nếu mẹ không có thì người ta sẽ…”
Nói đến đây, Lý Tú Lam lấy tay quạt nước mắt.
Thực ra, bà ta đã nghĩ đến lý do này từ lâu, dù sao thì đòi con gái một triệu không có lý do thích hợp là không được, nhưng cũng đâu thế nói thật chứ?
Cho nên cử nói là đánh mạt chược thua, bị ép trả nợ, như vậy dù con gái có không vui thì cũng sẽ không quá khiến mình mất mặt. Nếu không ra thể thống gì còn bị con gái biết thì chắc chắn con gái sẽ tức giận, bà ta sẽ vạch lưng cho người xem mất.
“Mẹ mẹ…”
Dương Ninh Vân nghe Lý Tú Lam nói vậy thì giận điên lên, lảo đảo suýt ngất.
“Vợ à, em đừng kích động tiền là vật ngoài thân, không còn thì tìm lại, đừng nên vì nó mà giận đến tổn hại sức khỏe.” Trần Hoàng Thiên vội vàng dỗ Dương Ninh Vân, an ủi.
“Em có thể không kích động được sao?”
Dương Ninh Vân khóc mắt, mi mắt rung rung, không biết phải làm thế nào. “Mẹ ơi, Trần Hoàng Thiên tìm mọi cách lấy được tiền, đến tận năm triệu còn có cả tiền gửi ngân hàng của nhà, trong thẻ của mẹ ít cũng phải có tận sáu bảy triệu đấy!”
“Như thế là bao nhiêu tiền hả mẹ? Sao mẹ lại thua hết được?”
“Con lương tháng có mỗi mười hai nghìn, một năm được một trăm năm mươi nghìn, bốn năm mươi năm nữa con mới kiếm được số tiền đó cho mẹ, mẹ lại…”
Dương Ninh Vân không nói nổi nữa, che miệng khóc thất thanh.
Cô cảm thấy mình sắp bị mẹ chọc tức chết. Tiền không phải gió thổi đến là đến, mà là từng giọt mồ hôi, xương máu để kiếm ra. Cứ thế đưa tiền khổ cực kiếm được cho người khác tiêu, cô cảm thấy lòng mình rỉ máu.
Đây chính là mẹ ruột cô, nếu không có thật sự muốn nổi điên một trận, phát hết tất cả bất mãn và không vui ra ngoài.
“Là mẹ hồ đồ, mẹ sai rồi. Mẹ không nên bị quỷ ám muốn giàu qua một đêm không nên cược lớn như vậy. Mẹ sẽ sửa, sau này chắc chắn mẹ sẽ sửa, đảm bảo không chơi lớn như vậy nữa. Con gái cưng, con nghĩ cách đi, giúp me gom một triệu, trả nốt nợ còn lại.” Lý Tú Lam đau khổ khẩn cầu.
Bà ta cũng đau lòng, cũng hối hận, hận bản thân đã bị Hầu Quý gạt.
Ban đầu, gã nói là muốn làm ăn, buồn lòng rằng không có vốn, có bản lĩnh nhưng không có chỗ dùng. Bà ta nghe thấy thế thì cảm thấy Hầu Quý đầu tư mấy trăm triệu, nên cho gã ta vốn, xem như góp vốn làm ăn với Hầu Quý để sau này ăn nên làm ra còn chia tiền hoa hồng.
Ai mà ngờ Hầu Quý lại là một tay cờ bạc, lừa bà ta, còn họ bà ta một cú lớn, khiến bà ta hãm sâu vào đó, không thể không đưa tiền cho gã.
Vì muốn lấp cái hố này, bà ta cũng chỉ có thể chi thêm một triệu, xem như đổi lấy tháng ngày yên ổn về sau.
“Con đi đâu gom cho mẹ một triệu đây?” Dương Ninh Vân điên không chịu được, chỉ cảm thấy mình muốn khùng thật rồi.
Với tiền lương hiện tại của cô, một triệu chẳng phải tám năm mới gom đủ sao!
“Đi mượn đi con gái.” Lý Tú Lam chỉ đường cho Dương Ninh Vân “Chẳng phải ông cụ bảo đồng ý trả lãi một trăm triệu cho con sao? Con đi đòi ông ấy trước một triệu, nếu ông ấy không có thì con uy hiếp rằng sẽ bắt ngân hàng siết nợ trước hạn, như thế ông ta không thể không cho.”
“Mẹ, mẹ…”
Dương Ninh Vân tức muốn nổ phổi.
Vì trả nợ mà mẹ khiến cho mình cái kẻ kỳ cục gì vậy chứ?
Đúng là chẳng có lý chút nào!
“Con không đi.” Dương Ninh Vân cắn răng nói: “Ai bảo mẹ cược tự mẹ nghĩ cách đi. Con sẽ không giúp mẹ đâu.”
Dương Ninh Vân cảm thấy mình phải dạy cho mẹ một bài học nhớ đời nếu còn để mẹ ung dung thế nữa thì mẹ sẽ chẳng nhớ lâu, sau này còn được nữa.
Cược mười lần thì thua đến chín lần, nếu mẹ không bỏ cái tật đó đi thì sớm muộn bốn triệu hoa hồng cuối năm kia cũng bị mẹ thua sạch.
Cho nên, có phải nhẫn tâm không giúp mẹ, để mẹ hiểu được kiếm tiền khó khăn đến mức nào. Đợi đến khi mẹ lâm vào đường cùng sẽ giúp mẹ, có lẽ mẹ sẽ sửa cái thói đánh mạt chược này.
“Con có phải là con gái mẹ không?”
Lý Tú Lam tức phát khóc, nổi điên ngay trên đường: “Mẹ mày sinh một con sói mắt trắng vô ích! Đối xử với mẹ thế này, mày muốn mẹ bị ép chết, sau này hoa hồng của công ty về tay mày hết đúng không?” “Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con như vậy?” Dương Ninh Vân khó tin nhìn Lý Tú Lam.
“Nếu mày không nghĩ thế thì sẽ trơ mắt không cứu mẹ sao?” Lý Tú Lam thở hổn hển hét.
Trần Hoàng Thiên ý thức được không ổn, vội khuyên: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, nhiều người đang nhìn đấy. Chúng ta về nhà rồi nói sau, hơn nữa Ninh Vân cũng không phải người như mẹ nghĩ.”
“Liên quan gì đến thằng phế vật đáng chết nhà mày!”
Lý Tú Lam gầm lên như sấm, không quan tâm đến hình tượng, khóc lóc om sòm ngoài đường: “Nếu không có thằng rễ phế vật đáng chết như mày ở nhà tao thì con gái tao đã gả vào nhà giàu từ lâu. Sao tao có thể rầu rĩ vì thiếu tiền thế này chứ?”
“Mày còn không biết xấu hổ, nói mấy lời đó gì mà không sợ mất thể diện. Từ khi mày ở rể nhà tao, tao đã bị người ta cười nhạo mất hết thể diện từ lâu, cũng chẳng biết xấu hổ từ lâu rồi.”
“Mày cút cho tao. Sau này không được vào nhà tao nữa! Nếu không tao chặt đứt chân mày”
“Đủ rồi đó mẹ!”
Dương Ninh Vân không nghe nói nữa: “Con mượn tiền cho mẹ, con đi mượn cho mẹ một triệu được chưa?”
Khoảng thời gian này. Trần Hoàng Thiên đã giúp cô tận hai việc lớn, còn nhiều lớn cho có thể diện mua đồng hồ đeo tay cho cô lừa Dương Chí Văn giúp cô hả giận… Hôm nay trong mắt cô, Trần Hoàng Thiên là một người chồng vô cùng xứng đáng. Bây giờ mẹ lại giận cá chém thớt với Trần Hoàng Thiên, cô sợ mẹ sẽ khiến cái nhà này gà chó không yên, phá hoại tình cảm tốt đẹp vừa sinh ra giữa cô và Trần Hoàng Thiên mất.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể mượn tiền giúp mẹ.
“Vậy thì nhanh lên!” Lý Tú Lam lúc này mới bớt lại, thúc giục: “Mau gom tiền cho mẹ nhanh lên, gửi qua thẻ cho mẹ ”
Nói rồi, bà ta sải bước đi đến bãi đậu xe, lái con Porsche Cayenne mua từ mấy năm trước đi.
“Xin lỗi anh Trần Hoàng Thiên.”
Dương Ninh Vân hít sâu một hơi, nói: “Là do em cố chấp, muốn mẹ nhớ kỹ nên hại anh bị mẹ quở trách. Em đi sang ông nội bảo ông trả trước một triệu gấp…”
Nói rồi, cô cũng đi về hướng bãi đậu xe.
“Vợ nói gì vậy?” Trần Hoàng Thiên lên theo, nói: “Anh có thể hiểu tâm trạng của em cũng biết em lương thiện nên khó, em mong mẹ có thể quay đầu là bờ.”
“Đã vậy thì không cần tìm ông nữa, anh chuyển vào thẻ em một triệu. Hai chúng ta theo dõi mẹ, xem xem bà ấy thua tiền ở đầu, rồi trả tiền lại, cảnh cáo họ sau này không được để mẹ chơi ở đó nữa.
Dương Ninh Vân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em không thể lấy tiền của anh, khoản bồi thường phá bỏ và di dời cũng sắp tiêu hết vào em rồi, anh nên giữ lại ít tiền cho mình, em vẫn nên gọi ông nội trả trước thôi.”
Nói rồi, cô lấy điện thoại ra.
Trần Hoàng Thiên cản ngay lại, cười nói: “Chúng ta là vợ chồng ba năm nay rồi, sao còn phải phân chia rạch ròi như vậy. Của anh là của em đừng khách khí với anh.
Dương Ninh Vân im lặng, nhìn đôi mắt đẹp của Trần Hoàng Thiên, ôn nhu vô hạn.
“Đừng nghĩ nhiều nữa vợ, mau lái xe đuổi theo mẹ, nếu không xa quả lại đuổi không kịp.” Trần Hoàng Thiên kéo Dương Ninh Vân sang lề đường, đón một chiếc taxi, chỉ hướng cho tài xế để ông ta nhanh chóng đuổi theo
Chẳng mấy chốc đã theo kịp Lý Tú Lam.
“Chú ơi, đi theo chiếc Porsche Cayenne đó a, nhưng đừng đi gần quá, cũng đừng để mất dấu.” Trần Hoàng Thiên nói.
Anh cảm thấy tiền của Lý Tú Lam không thua vào mạt chược mà là bị người đàn ông đó lừa. Anh vẫn không muốn nói với Dương Ninh Vân chuyện mẹ cô lạc lối, nhưng Lý Tú Lam đã vì người đàn ông đó mà đến độ không tiếc ép con gái lấy tiền cho gã tiêu, anh cảm thấy vẫn nên cho Dương Ninh Vân biết.
Nhưng lại không tiện nói thẳng nên dùng cách theo dõi, để tự Dương Ninh Vân phát hiện. Anh cho rằng sau khi có tiền thì Lý Tú Lam sẽ đi tìm người đàn ông đó.
“Vợ à, anh chuyển một triệu sang cho em rồi, em chuyển cho mẹ đi, cứ bảo là gọi điện đòi ông cụ.” Trần Hoàng Thiên nói.
Dương Ninh Vân gật đầu, nói cảm ơn, rồi nhanh chóng chuyển cho Lý Tú Lam, rồi gọi điện cho bà ta.
“Mẹ, con đã gọi điện đòi ông nội, mẹ đưa đi trả nợ đi. Sau này nếu cược nợ người khác nữa thì con cũng chẳng còn mà cho đâu.” Dương Ninh Vân nói.
Lý Tú Lam vui mừng: “Mẹ biết ông cụ sẽ trả mà. Mẹ cũng biết con gái cũng xót mẹ, mẹ đồng ý với con, sau này không đánh bạc nợ người ta nữa. Mẹ phải lái xe, cúp đã.”
Tút tút…
Lý Tú Lam cúp máy, gọi điện cho Hầu Quý.
“Tôi lấy được một triệu rồi. Tôi sẽ sang chỗ cậu ngay, cậu xuống lầu đợi tôi, nhớ mang điện thoại và video của tôi.”