CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Giờ phút này trong sảnh lớn biệt thự, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cánh cổng lớn, chỉ thấy tầm hai ba mươi người đàn ông tay cầm mã tấu, đứng dọc hai bên sảnh.

Ngay sau đó, quả nhiên trông thấy Thạch Giang Hoành mang theo bản mặt bị đánh sưng vũ bước vào cùng với một người đàn ông lực lưỡng có vẻ dữ tợn.

Người đàn ông này không phải ai xa lạ mà chính là Lõi Hồ thành Bắc

Bởi vì sơn trang Tụ Hiền nằm ở ngoại thành phía Bắc thành phố

Lộc cộc

Chứng kiến cảnh này, ngay cả Lý Nhất Chính, Chu Chỉnh Hải, Hàn Vĩnh Thọ hay Dương Chấn Kỳ vốn là những tay sành sỏi lãi đời cũng không tránh khỏi mà nuốt một ngụm nước bọt.

Những người trẻ hơn thì khỏi phải nói, tất cả đềubiến thành rửa đến rụt đầu run lên bản bắt

Có người còn kéo tay ba mẹ, núp phía sau họ, số tới mức toát mồ hôi lạnh, Dương Chỉ Văn chính là một trong số đổ cổ điều bản thân Dương Thiên Dũng cũng sợ hải không kém, ông ta tìm thắng con đến trước mặt, không quên mắng thẩm trong lòng: Thắng mất dậy, người gây sự là mày, mà thắng sợ có vòi cũng là máy. Đã biết như vậy mày còn chạy đi gây sự làm me gì?”

Nhưng ông ta hiểu rằng giờ có nói những lời này thì cũng đã muộn rồi. “Ha ha.”

Lúc này Lý Nhất Chính mìm cười, tiến lên một bước hỏi “Mấy người đẩy là muốn làm gì vậy?” “Muốn giết người. Thạch Giang Hoành quát Gọi hết mấy đứa trẻ trẻ nhà ông ra đây.”

Vừa nãy anh ta chạy nhanh quả, mà Trần Hoàng Thiên lại chẳng có tiếng tăm gì thành ra không biết được kẻ đánh người của anh ta rốt cuộc là ai.

Sở di tìm được đến đây là thông qua tên của Chu Chính Hải, ông nội Chu Tuấn Kiện. Tra ở quầy bar sơn trang Tu Hiền mới biết biệt thự họ ở khi tới đây nghi phép, lúc này mới kéo đồng bọn đến.

Nghe những lời này của Thạch Giang Hoành, đám người Dương Chí Văn, Lý Cảnh Vinh, Chu Tuấn Kiện sựđến mức mặt trắng bệch, càng thêm run rẩy. “Cậu là chủ tịch của dược phẩm Thiên Sơn, cháu của Thạch Thiên Sơn phải không?” Lý Nhất Chính chơi trò tình bạn thân thiết trước đã. Tôi là Lý Nhất Chính, có quen biết với ông nội cậu. Hai năm trước ông cầu có mua một món đồ đồng và nhờ tôi giảm định xem thật hay giả. Cậu có thể nề mặt tôi được không? Bạn cháu tôi bị đánh còn dã man hơn cậu.” “Nề mặt ông?”

Thạch Giang Hoành cười ha ha. “Nói thật với ông, vừa rồi tôi đã gọi cho ông nội rồi. Tôi cũng nhắc đến tên ông và Chu Chính Hải. Ông nội tôi bảo rằng không nể nang gì hết, củ trả thủ thoải mái, trời sập thì ông gánh cho “Nên là tôi đã gọi Lội Hồ thành Bắc đến.

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sợ hãi. “Mẹ kiếp, Lôi Hổ thành Bắc thì kinh rồi

Thôi toang câu Thạch đã nói vậy thì ông nội cũng không cứu được chúng ta “Chúng mày điên thật rồi. Dám đụng vào cậu Thạch, bây giờ phải làm sao?” “Có khi hắn giết chúng ta thật đấy”

Hải đấu sẽ gây tội là Lý Cảnh Vinh và Dương ChíVăn sự tới mức thiếu chút nữa ngôi sụp xuống khác ba lên. Thạch Thiên Sơn phải không?” Lý Nhất Chính chơi trò tinh bạn thân thiết trước đã. Tôi là Lý Nhất Chính, có quen biết với ông nội cậu. Hai năm trước ông cậu có mua một món đồ đồng và nhờ tôi giảm định xem thật hay giả. Cậu có thể nể mặt tôi được không? Bạn cháu tôi bị đánh còn dã man hơn câu “Nề mặt ông?”

Thạch Giang Hoành cười ha ha. “Nói thật với ông, vừa rồi tôi đã gọi cho ông nội rồi. Tôi cũng nhắc đến tên ông và Chu Chính Hải. Ông nội tôi bảo rằng không nể nang gì hết, cũ trả thủ thoải mái, trời sập thì ông gánh cho ” “Nên là tôi đã gọi Lội Hồ thành Bắc đến.

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sợ hãi. “Mẹ kiếp, Lôi Hồ thành Bắc thì kinh rồi.”

Thôi toang câu Thạch đã nói vậy thì ông nội cũng không cứu được chúng ta. “Chúng mày điên thật rồi. Dám đụng vào cậu Thạch, bây giờ phải làm sao?” “Có khi hắn giết chúng ta thật đấy”

Hai đầu sỏ gây tôi là Lý Cảnh Vinh và Dương Chí Văn sự tới mức thiếu chút nữa ngồi sụp xuống khóc òalên.

Thạch Giang Hoành thay cả dầm bị dọa cho co rằm thì sung sướng làm, cười lạnh lùng nói: “Mấy ông giả biết điều thì khuyến tụi trẻ đùng ra, bằng không đứng trách tôi không khách sáo” “Có tin tôi hô một phát là Lõi Hồ chém các ông không?

Anh ta vừa dứt lời thì Lõi Hồ liền tiến lên, bộ dạng dữ tợn kia khiến Lý Nhất Chính phải lui về sau hai bước “Đúng ra nhanh lên!

Thạch Giang Hoành lạnh giọng quát. Đặc biệt là cái thắng tật tôi một phát

Tiếng quát chòi tại dọa cho bọn Chu Tuấn Kiên đang đứng mà phải ngã ngồi trên mặt đất Lý Nhất Chính, Chu Chính Hải Dương Chấn Kỳ, Hàn Vĩnh Thọ bày ra vẻ mặt nặng nề.

Để cho mấy đứa cháu mình bước ra chịu chém ứ Bọn họ không làm được. Nhưng bọn họ càng không có khả năng hòa giải việc này, cho nên lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Vào thời điểm tất cả mọi người không biết nên làm gì thì một thanh âm đột ngột vang lên. “Mày bỏ chạy thì cũng thôi đi, còn dám kéo bầydàn dến đây quậy phá. Hình như tạo đánh máy hơi nhẹ thì phải, phải đam máy thêm thì mày mới chứa

Dứt lời, mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, Trần Hoàng Thiên bước ra từ đám người

Dương Chí Văn chửi một câu thô tục, “Mẹ kiếp, bị điên hay sao mà dám nói vậy với hơn ba mươi thằng cầm mã tấu kìa, nhắm thắng nổi tụi nó không?”

Đám Lý Cảnh Vinh, Chu Tuấn Kiên, Hán Việt cũng vừa khóc vừa mắng. “Mẹ kiếp, anh không muốn sống thì thôi. Đứng có hại tụi ông anh này chứ.”

Kể cả anh thắng được thì lát nữa lại có nhóm khác đến. Tay chân của anh Hồ có đến mấy trăm người, anh có thể đánh bại toàn bộ sao?” “Tại anh hết đấy. Nếu ở suối nước nóng anh không ra tay thì nhiều nhất là chúng tôi bị tần cho một trận. Vì anh ra tay mới khiến tụi nó cầm dao đến tận nhà. Một thắng chuyển phát nhanh như anh chết là xong chuyện, nhưng nhà chúng tôi nhiều tiền, trốn cùng anh là sự sỉ nhục với chúng tôi.”Dương Ninh Vân lúc này mới lấy lại tinh thần. Cô phát hiện Trần Hoàng Thiên bước lên, trống ngực đánh thình thịch. Cô vội vàng xông lên giữ chặt Trần Hoàng Thiên, đôi môi run rẩy. “Nhiều mã tấu lắm, anh có chắc không?”

Không đợi Trần Hoàng Thiên mở miệng, Lý Tủ Lam bên chạy lên một tay kéo Dương Ninh Vân ra, quát lớn: “Con lo cho thằng vô dụng này làm gì? Nó đánh câu Thạch nên mới gây ra cãi hoa này. Thằng này bị chém chết thì cậu Thạch mới nguôi giận, mới chịu dẫn người đi, cùng lắm thì mẹ tìm cho con một người đàn ông khác, đảm bảo hơn thắng vô dụng này trăm ngàn lån.” “Me à, me…” “Mẹ cháu nói rất đúng.” Dương Chấn Kỳ quát Dương Ninh Vân, tức giận nói: “Nó gây họa thì để nó tự giải quyết, cháu đừng có dây vào, đạo kiểm không có mắt. Cháu mà bị làm sao thì nhà họ Dương vẫn chịu thiệt trước.” “Dương Chí Văn mới là người khơi nguồn. Nếu anh ta không ăn nói vớ vẫn không thể hiện ra vẻ ta đây thì cậu Thạch sẽ đánh người sao? Câu Thạch không đánh người thì Trần Hoàng Thiên sẽ tự dưng vô duyên và có mà ra lay sao?” Dương Ninh Vân giận dữ nói“Cháu cảm miệng!” Dương Chấn Kỳ quát: Chí Viện có sai, nhưng sai không nghiêm trọng như Trần Hoàng Thiền. Ít ra Chỉ Viên không đánh cậu Thạch. Là tháng kia đánh cậu Thạch nên mới ra nông nổi này.”

Nói đến đây, ông ta tỏ vẻ mặt tươi cười, nói với Thạch Giang Hoành; “Cậu Thạch, ai làm người này chịu. Cậu muốn chém nó thì cứ việc, dùng xuống tay với cháu tôi và người khác có được không?” “Ông ơi, ông.” Dương Ninh Vân lúc đến phát khóc, quả nhiên là màu mù ruột thịt. Gặp chuyện lớn thì ông ta sẽ giúp châu trai giải quyết, ngược lại Trần Hoàng Thiên ở trong mắt ông ta còn không bằng đứa cháu của vài người bạn

Giờ phút này, cô cảm thấy ấm ức thay cho Trần Hoàng Thiên, cũng cảm thấy những việc anh đã hy sinh là không đáng. Giúp tập đoàn nhà họ Dương cả trăm triệu, giúp tập đoàn ký kết thành công hợp đồng cung ứng thép, giúp mẹ lấy lại số tiền đánh cược bị thua, bao nhiêu công lao như vậy mà chẳng ai để vào mát. Ông và mẹ văn xem anh như người dựng, họ chỉ hận sao anh không chết sớm

Cô cảm thấy cay đắng thay cho Trần Hoàng Thiên. Mắt nhòe lệ, cô vùng tay ra khỏi mẹ minh, không chút do dự chạy về phía Trần Hoàng Thiên.“Ninh Văn, con quay lại ngay

Lý Tủ Lam và Dương Chấn Kỷ hát lên vì bằng hoàng “Trần Hoàng Thiên, từ hôm nay trở đi, trời có sập xuống thì em và anh cùng gánh vác!” Dương Ninh Vân nằm lấy cánh tay của Trần Hoàng Thiên, nói một cách kiên định.

Trần Hoàng Thiên vui mừng nở nụ cười, lau nước mắt giúp cô nói: “Có những lời này của em thì những gì anh phải chịu đựng trong ba năm qua đều xứng đáng ” “Mày xứng đáng còn tạo thì lỗ to, 50 triệu tiền đỉnh hôn của cậu Vương không cảnh mà bay mất rồi. Mày muốn chết thì đi mà chết một mình, đừng có hại Ninh Vân, trả con tạo lại đây.”

Lý Tủ Lam chạy tới la lối khóc lóc sòm. “Ôn chết cha tạo rồi! Ngậm hết mồm vào cho bố máy. So tao sắp nứt ra vì chúng mày cứ ba lắp ba xàm đây này!”

Thạch Giang Hoành không kiềm chế được mắng to, sau đó chỉ về hướng Trần Hoàng Thiên nói với LÔI Hồ: “Anh Hỗ, thẳng ranh con này đánh tôi. Anh mau kêu người chém chết nó cho tôi được hà giận!”

Nghe vậy, Dương Chí Văn vui sướng trong lòng, anh ta mừng thẩm mà nghĩ: “Mẹ kiếp, phen này màychết chắc rồi. Mày chết rồi thì ông dây quỳ xuống đất xin tha, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi Bình phục rồi lại thành trang hảo hán, sau này cũng không bị máy làm cho lực cái lồng ngực

Ý nghĩ vừa xuất hiện thì thấy Lôi Hổ đang nhìn gì đó đến nghiệt ra, đột nhiên chấn động thân hình, với vàng chạy về phía Trần Hoàng Thiên. “Nhãi ranh, quả này mày đi đời rồi. Anh Hồ chuẩn bị chém máy đó. Hahaha, Thạch Giang Hoành tay chống nạnh cười sắng sặc

Tiếng cười của anh ta vừa mỏi vang lên thì cùng lúc đó Lỗi Hồ cũng dùng trước mặt Trần Hoàng Thiên, gã kh lưng củi người thành góc 90 độ, lớn tiếng nói máy chữ “Lôi Hồ kinh chào cậu Trần

Dứt lời, xung quanh im phăng phắc

Cử như ai đó đã nhấn nút tạm dừng. Mọi người đồng loạt hóa thành pho tưởng, họ kinh ngạc, hãi hùng, khiếp sợ chấn động, khó mà tin được trước cảnh tượng này. “Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Suy nghĩ này xẹt qua đầu tất cả mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi