CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Sao thế vợ?”

Trần Hoàng Thiên rất khó hiểu vì sao Dương Ninh Vân bỗng ấm ức như vậy. Anh chỉ nói mấy câu với Phương Thanh Vân thôi, không phải cô đang ghen đấy chứ?

“Đúng là em bị anh làm cho tức chết!”

Dương Ninh Vân phát điên mà rống một câu, nước mắt tuôn ra như đê vỡ.

“Vợ đừng tức giận, đừng tức giận!”

Trần Hoàng Thiên bị cô làm cho luống cuống, vội vàng rút mấy tờ giấy lau nước mắt cho cô, còn không quên lẩm bẩm nói: “Là anh sai, anh không nên thì thầm với người phụ nữ khác khiến vợ ghen. Sau này anh cũng…”

“Không phải giận anh vì chuyện này!”

Dương Ninh Vân cắt ngang lời Trần Hoàng Thiên, trở nên hơi dở khóc dở cười.

“Vậy sao lại giận anh?” Trần Hoàng Thiên vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình nghĩ cái gì.

Dương Ninh Vân bình tĩnh lại, nói: “Anh không nên đánh người ở những trường hợp đó. Dù là họ ăn hiếp em thế nào, dù anh tức giận thế nào cũng không nên đánh nhau. Anh hẳn nên dẫn em rời khỏi đó mới là cách đúng đắn nhất!”

Nói tới đây, cô nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Trần Hoàng Thiên, anh phải hiểu rõ tay không thể vắt qua đùi. Tối nay anh đắc tội đám con cháu quyền quý nhiều lắm. Em không dám tưởng tượng sau này phải đối mặt với biết bao mưa to gió lớn mạnh mẽ nữa!”

“Chúng ta có thể đi tới hôm nay đúng là vô cùng không dễ dàng gì. Em không mong vì anh xúc động mà bị hủy mối quan hệ không dễ có giữa chúng ta.”

“Anh có biết một khi đám con cháu quyền quý đẩy tạo áp lực, Dương Chí Văn lại xúi giục ông nội và mẹ ép em và anh ly hôn không?”

“Là anh thiếu suy nghĩ khiến em lo lắng” Trần Hoàng Thiên dũng cảm thừa nhận, rồi sau đó nói với vẻ mặt kiên định: “Nhưng anh sẽ không để bất cứ ai chia rẽ em và anh, chắc chắn không!”

Dương Ninh Vân hít sâu một hơi, muốn nói lại thôi, vươn tay sờ mặt anh, hơi áy náy hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu.

“Xin lỗi. Em… xúc động.” Dương Ninh Vân nói xong thì rút tay minh về: “Anh có thể tát em lại em một cai.”

“Anh không đánh.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu, yếu ớt hỏi: “Anh dùng… một cái hôn lại được không?”

“Anh…” Dương Ninh Vân trừng mắt liếc anh một cái, nói: “Cho nợ đã. Nếu chuyện này lắng xuống rồi em sẽ để anh hôn một cái coi như đền bù tổn thất.”

“Được.”

Trần Hoàng Thiên kích động một hồi. Anh được Dương Ninh Vân hôn mấy lần nhưng chưa từng hôn cô, trong lòng rất sục sôi.

“Về nhà đi.” Dương Ninh Vân thản nhiên nói rồi lại rơi vào buồn rầu. Cô không biết có gió mưa mạnh bao nhiêu đang chờ cô và Trần Hoàng Thiên phía trước.

Sáng hôm sau, Trần Hoàng Thiên đưa Dương Ninh Vân tới công ty, sau đó lại Panamera tới của hàng 4S thay kính chắn gió.

Trần Hoàng Thiên gọi một ly nước ép hoa quả, vừa uống vừa xem tiểu thuyết chờ xe sửa xong rồi trả tiền rời đi.

Đang xem tới lúc cao trào thì một cuộc điện thoại gọi tới.

Là Dương Ninh Vân gọi.

“Sao thế vợ?” Trần Hoàng Thiên Tuấn nhận điện thoại, hỏi.

“Đã xảy ra chuyện. Ông nội bảo anh tới công ty một chuyến.” Dương Ninh Vân nói.

Trần Hoàng Thiên sửng sốt vài giây, đáp lại: “Anh lập tức tới.”

Tút tút…

Cúp điện thoại, anh lập tức nhắn tin cho Phương Thanh Vân, sau đó rời khỏi cửa hàng 4S, gọi một chiếc xe tới thẳng tập đoàn Dương Thị.

Hơn nửa tiếng sau, Trần Hoàng Thiên bước vào tập đoàn Dương Thị.

“Cái đồ bỏ đi đáng chết này, lần này hại công ty thảm rồi!”

“Tổng giám đốc cũng thật xúi quẩy, sao lại gả cho một tên bỏ đi như thế. Lần này có khi tổng giám đốc cũng bị anh ta hại tới mức bị tước mất vị trí tổng giám đốc.

“Gặp phải đổ vô dụng như thế mà lại còn là đồ vô dụng chuyện đi gây chuyện, tổng giám đốc cũng xui tám đời rồi.”

“…”

Thấy Trần Hoàng Thiên, nhiều nhân viên mắng mỏ đầy cay nghiệt.

Trần Hoàng Thiên không để ý tới các cô mà gọi cho Dương Ninh Vân hỏi cô ở đâu. Nhận được câu trả lời là cô đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc, anh đẩy thẳng cửa bước vào.

Vừa bước vào phòng làm việc anh đã thấy hai ba mươi người đàn ông mặc tây trang đi giày da. Họ ngồi quanh trên ghế sô pha, tay ai cũng cầm một bản hợp đồng.

Ngoài những người đó thị Dương Chấn Kỳ, Dương Chí Văn, bác gái cả, cậu, thím và ngay cả Lý Tú Lam cũng có mặt.

Họ hoặc ngồi hoặc đúng, ai cũng sắc mặt nghiêm nghị. Dương Ninh Vân đi tới cạnh anh, vẻ mặt khó coi mà lại nghiêm trọng.

“Con mẹ nó cuối cùng mày cũng tới rồi. Công ty bị mày hại thảm rồi!”

Thấy Trần Hoàng Thiên bước vào, Dương Chí Văn giận không kiềm được mà gào lên.

“Sao thế vợ?” Trần Hoàng Thiên chạy tới cạnh Dương Ninh Vân hỏi. Trên đường đi anh tưởng Dương Chấn Kỳ biết chuyện anh đánh người khác nên nổi trận lôi đình, bảo anh tới công ty. Không ngờ có nhiều người tới thể khiến anh hơi bất ngờ.

“Mày còn không biết xấu hổ mà hỏi sao à? Hay là mày mẹ nó lại đánh cậu Thạch của Dược phẩm Thiên Sơn nữa? Lần này đủ độc ác, nện hai chai rượu vang lên đầu người ta, đánh người ta vào bệnh viện. Ngay cả trứng của cậu Chu con trai nhà giàu nhất mày cũng dám đá, đúng là mày điên rồi!” Dương Chí Văn tức muốn hộc máu nói.

Sau đó, anh ta chỉ những người ở đây nói tiếp: “Gây ra dư luận xôn xao. Sáng sớm hôm nay nhà giàu số một đã gọi điện thoại cho ông nội, kết thúc hợp tác cung ứng vật liệu thép của tập đoàn Dương Thị!”

“Mấy khách hàng sợ tập đoàn Dương Thị bị trả thù gay gắt nên đều yêu cầu kết thúc hợp đồng cung ứng hàng hóa với tập đoàn Dương Thị.”

“Con mẹ nó mày có biết vì mày đánh mấy tên cao to, giàu có, đẹp trai đấy mà công ty phải chịu biết bao tổn thất không?”

Dương Chí Văn vừa dứt lời, bác cả, bác gái cả, cậu, thím đều ào ào oán giận.

“Đúng là tội nhân. Công ty không dễ gì mới phát triển được mà để mày làm hỏng hết.”

“Mày tưởng có thể đánh là người ta sợ mày à? Mày sai rồi. Xã hội này là xã hội quyền thế và tiền tài, không phải xã hội của nắm đấm. Máy có thể đánh nhưng trước mặt quyền thế và tiền bạc thì chỉ là thứ cặn bã vụn vặt thôi, muốn chơi chết mày dễ như trở bàn tay ấy!”

“Lần này khen ngược nữa, đắc tội Dược phẩm Thiên Sơn, tập đoàn Hành Cương, công ty Hằng Đạt và các công ty lớn khác. Nếu mấy công ty này liên kết để diệt tập đoàn Dương Thị thì có thể khiến tập đoàn Dương Thị phá sản rất dễ dàng mày có biết không!”

Ngay cả các cựu tổng giám đốc có mặt ở đó cũng cười khẩy liên tục.

“Đúng là kẻ lỗ mãng!”

“Chỉ là một đứa ở rể làm nghề chuyển phát, ngay cả đám thiếu gia này cũng dám đánh thì đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!”

“Nhà họ Dương có “người tài” như thế, ai dám buôn bán với nhà họ Dương nữa!”

Lý Tú Lam nhảy ra, chỉ vào mũi Trần Hoàng Thiên chửi ầm lên: “Mày đúng là một ngôi sao chổi. Vốn tưởng năm nay công ty phát triển vô cùng tốt, cuối năm có thể được chia một khoản hoa hồng lớn. Bây giờ bị mày làm hại, ông cụ lại muốn cách chức vị trí tổng giám đốc của Ninh Vân, lại muốn cắt đứt quan hệ với nhà chúng tao. Tao đúng là không chịu nổi mày. Thấy mày tao lại hận muốn chết. Bây giờ mày ly hôn với Ninh Vân ngay lập tức, cút ra khỏi nhà tao. Tao không muốn nhìn thấy đồ bỏ đi “sao chổi” mày nữa!”

“Mẹ…” Dương Ninh Vân vô cùng bắt đắc dĩ, mắt trở nên đỏ rực.

“Con câm miệng cho mẹ!” Lý Tú Lam nổi đóa: “Hôm nay con nhất định phải ly dị với thằng bỏ đi này, nếu không mẹ chết trước mặt con cho con xem!”

“Đủ rồi!”

Cuối cùng, Trần Hoàng Thiên không kiếm được mà nổi giận, chỉ vào đám thân thích nhà họ Dương và Dương Chấn Kỳ, tức giận nói: “Động một chút là muốn triệt vị trí tổng giám đốc của Ninh Vân, động một chút là muốn đuổi cả nhà Ninh Vân ra khỏi nhà họ Dương, động một chút là ép tôi và Ninh Vân ly hôn!”

“Một trăm tỷ cho vay và hợp đồng cung cấp vật liệu thép cho Giải trí Hoàng Gia là cho chó ăn có phải không?”

“Nếu không có tôi và Ninh Vân, các người có thể vay tiếp được mấy trăm tỷ? Có thể nằm lấy hợp đồng cung cấp vật liệu thép cho giải trí Hoàng Gia không? Có thể khiến rất nhiều công ty ào ào hợp tác với tập đoàn Dương Thị có vốn chưa tới ba trăm tỷ à?”

Lập tức một trận yên tĩnh.

“Hừ!”

Một thời gian ngắn trôi qua, Dương Chí Văn hừ nói: “Một trăm tỷ là dựa vào mày vay không sai. Nhưng không có mày chúng tao cũng có thể gả Ninh Vân vào hào môn, vay được một trăm tỷ!”

“Còn nữa, hợp đồng cung cấp cho Giải trí Hoàng Gia có liên quan gì tới mày? Nếu không phải tao ép Ninh Vân đi tìm Hoàng Gia, nếu không phải Hoàng Gia vì áy náy trong lòng nên mới giúp Ninh Vân thì có thể giành được hợp đồng á?”

“Bớt mẹ nó dát vàng lên mặt mình đi. Mày chỉ là một tên bỏ đi, ngoài có thể hại người thì mày mẹ nó có khả năng giúp đỡ tập đoàn Dương Thị cái gì?”

“Được!” Trần Hoàng Thiên khẽ gật đầu: “Tôi có thể giúp tập đoàn Dương Thị, cũng có thể hủy tập đoàn Dương Thị như thường. Chờ giải trí Hoàng Gia gọi qua kết thúc hợp tác với tập đoàn Dương Thị, chờ ngân hàng gọi điện báo các người trả nợ đi!”

“Cùng lắm thì tôi và Ninh Vân tự mở công ty, không có đám tôm tép nhãi nhép ở đó quấy rối, có thể phát triển công ty tốt hơn!”

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên lấy điện thoại ra, gọi cho Hứa Minh Hiên.

Điện thoại được kết nối rất nhanh: “Có chuyện gì thế chủ tịch?”

“Gọi điện cho chủ tịch tập đoàn Dương Thị kết thúc hợp đồng cung ứng vật liệu thép của tập đoàn Dương Thị, lập tức chấp hành!” Trần Hoàng Thiên nói.

“Vâng! Chủ tịch!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi