CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Cậu chủ, cậu mau ra xem, có rất nhiều người chạy ra từ kho hàng bên kia.”

Trong ghế lô của quán rượu, đám người Thạch Giang Hoành, Chu Tử Hào đang ăn uống vui vẻ thì Dennis đột nhiên kêu lên.

Trong nháy mắt, cả đám cậu ấm đều quăng đũa trên tay xuống, vọt tới trước cửa sổ, dùng ống nhòm quan sát.

Mới vừa nhìn, Thạch Giang Hoành đã vui vẻ: “Quả nhiên có rất nhiều người chơi chạy ra ngoài, dựa vào tình trạng hoảng sợ của bọn họ thì không khó để nhìn ra bên trong đó đã đánh nhau, hơn nữa, rất có khả năng là Lôi Hồ đã bị giết.”

“Có lý!”

Chu Tử Hào và mấy cậu ẩm đều tỏ vẻ tán thành.

“Ha ha!” Ngụy Thiếu Hưng nhịn không được nở nụ cười: “Nói như vậy, một lát nữa Quách sư phụ đi ra, chúng ta có thể đi tìm tên chó hoang Trần Hoàng Thiên kia tính sổ. Hai người Dennis và Andre sẽ phế tên chó hoang đó rồi chúng ta giẫm chết nó!”

“Việc báo thù nên làm nhanh đừng trì hoãn, tôi đồng ý với đề nghị của cậu Ngụy.” Diệp Phùng nói.

“Tôi cũng đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

Đám cậu ấm ồn ào nói.

“Được, được, được.” Thạch Giang Hoành nói: “Tôi cũng nóng lòng muốn báo thù. Đợi Quách sư phụ ra, chúng ta sẽ tìm kiếm thằng nhóc đó, sau đó giẫm chết nó để trút hết mỗi hận trong lòng chúng ta!”

“Được.” Mọi người đều gật đầu.

Không lâu sau, đột nhiên có người kêu lên: “Cậu Chu, cậu Thạch, các cậu nhìn xem, hình như là họ Hoàng và Lôi Hồ đi ra ngoài kia, bọn họ chưa chết.”

Mọi người nhìn kỹ, quả nhiên thấy một đám người từ kho hàng đi ra, đi đầu chính là Lôi Hồ và Hoàng Thiên Long.

Trong chốc lát, sắc mặt mấy cậu ẩm đều rất khó coi.

“Tại sao lại như vậy?”

Thạch Giang Hoành sững sờ: “Lôi Hồ ra ngoài bình an vô sự, Quách sư phụ thì không thấy… Chẳng lẽ, Quách sư phụ bị giết rồi sao?”

“Xem ra, Quách sư phụ tám chín phần mười là bị giết rồi.” Sắc mặt Chu Tử Hào ngưng trọng, nói.

Loảng xoảng!

Chiếc ống nhòm rơi khỏi tay Thạch Giang Hoành, cả người không có sức lực ngồi trên ghế, mặt mũi xám như tro tàn. “Cũng không biết trước khi Quách sư phụ bị giết có khai ông nội tôi ra không, nếu có chỉ sợ nhà họ Thạch của tôi sắp gặp tai họa rồi.”

“Vậy cậu mau gọi điện thoại cho ông nội cậu, bảo ông ấy chuẩn bị biện pháp ứng phó. Hoàng Thiên Long và Lôi Hồ đã lên xe rồi, nói không chừng là đến nhà cậu đó.” Chu Tử Hào thúc giục.

Thạch Giang Hoành nghe vậy, sợ đến mức không biết phải làm gì, vội vàng gọi điện thoại cho ông nội anh ta.

Nửa tiếng sau, nhà họ Thạch.

Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng.

Cửa sắt nhà họ Thạch bị đá mạnh.

Bảo vệ mở cửa, Hoàng Thiên Long và Lôi Hồ dẫn một đám thủ hạ hùng hổ tiến vào, rất nhanh đã đến phòng khách của nhà họ Thạch: “Ôi! Tổng giám đốc Hoàng, tôi đang nói chuyện công việc với thư ký Trương, cơn gió nào đưa ông đến đây vậy? Mời ngồi, mời ngồi.”

Thạch Thanh Sơn ra vẻ không có chuyện gì, vẻ mặt tươi cười chào hỏi.

“Tên cáo già này, dám lấy thư ký Trương ra làm lá chắn, mệt cho ông ta còn nghĩ ra được.” Hoàng Thiên Long thầm mắng trong lòng.

Nhưng rất nhanh, ông ta cười ha ha nói: “Thư ký Trương, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy tổng giám đốc Hoàng, đã lâu không gặp. Nghe nói gần đây ông đã có ông chủ mới?” Thư ký Trương đứng dậy, cười hỏi.

“Đúng vậy, vừa mới có ông chủ mới, thư ký Trương nếu muốn biết ông chủ mới của chúng tôi là ai, chúng ta có thể ra ngoài, tôi sẽ bí mật nói cho thư ký Trương.” Hoàng Thiên Long cười nói.

“Được, tôi rất tò mò về ông chủ lớn nào đã mua Giải Trí Hoàng Gia.” Thư ký Trương nói xong thì đi ra ngoài cùng với Hoàng Thiên Long.

“Thư ký Trương… Thạch Thanh Sơn sợ hãi, thầm nghĩ: “Hoàng Thiên Long định dẫn thư ký Trường đi để xuống tay với ông ta sao?”

“Tổng giám đốc Thạch, tổng giám đốc Hoàng là một người phúc hậu. Ông cứ yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi ra ngoài trò chuyện vài câu với tổng giám đốc Hoàng rồi sẽ quay lại.” Thư ký Trương nói, sau đó tiếp tục cùng Hoàng Thiên Long đi ra ngoài.

Đợi hai người họ biến mất ở đại sảnh, Lôi Hồ đặt một cái hộp quà lên bàn: “Tặng cho ông, ông mở ra xem đi.”

Thạch Thanh Sơn nuốt nước bọt, run rẩy mở hộp quà ra.

Giây tiếp theo!

“A!” Ông ta sợ hãi kêu lên, ném nắp hộp đi, lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngã rầm xuống mặt đất. Dù ông ta là người từng trải nhưng vẫn bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh, nhảy mắt cả người như rơi vào hầm băng, lạnh run.

“Mấy người… Mấy người… thế này là ý gì?” Ông ta run giọng hỏi.

“Hừ!”

Lôi Hồ hừ, nói: “Đừng giả ngu với tôi, đây chính là người ông phái tới xử lý tôi. Đừng nói là không phải, ông dám nói không phải, tôi lập tức bắn chết ông.”

“Lôi Lôi… Tổng giám đốc Lôi, tôi sai rồi, về sau tôi không dám nữa… thật sự không dám nữa!” Thạch Thanh Sơn nào dám không nhận, ông ta khẳng định Quách Quảng Kiên đã khai ông ta ra.

“Hôm nay, tôi và Tổng giám đốc Hoàng chỉ đến cảnh cáo ông, lần sau còn dám làm chuyện tương tự, tôi cam đoan sẽ làm cho người nhà họ Thạch biến mất khỏi Đông Quan.” Lôi Hồ lạnh lùng nói.

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Bảo cháu trai ông thành thật một chút, đừng vênh váo cũng đừng làm khó dễ anh em của tôi, nếu không quà tặng lần sau chính là đầu của nó!”

“Ông nghe rõ chưa?”

Lôi Hồ quát.

“Rõ rồi, tôi nghe rõ rồi. Tôi sẽ gọi điện thoại cho tên súc sinh đó, bảo nó thành thật một chút. Ngày mai, tôi sẽ trục xuất nó ra nước ngoài, sẽ không để nó quậy phá nữa.” Thạch Thanh Sơn hoảng sợ lấy điện thoại ra, gọi cho Thạch Giang Hoành.

“Từ hôm nay trở đi, cháu không được nghĩ đến chuyện báo thù nữa, cút về nhà cho ông. Ngày mai lên đường sang Nhật Bản, đừng gây chuyện cho ông nữa.”

Trong ghế lô, Thạch Giang Hoành nghe điện thoại xong, khóc lóc thảm thiết: “Mọi người, Hoàng Thiên Long và Lôi Hồ đã đến nhà tôi. Ông nội nói tôi đừng nhắc đến chuyện báo thù nữa, còn muốn ngày mai tôi phải đi Nhật Bản để không gây chuyện phiền toái cho ông ấy.”

“Cho nên, gánh nặng xử lý Trần Hoàng Thiên đành rơi trên vai mọi người, Thạch Giang Hoành tôi rút lui trước!”

Dứt lời, anh ta ủ rũ củi đầu, rời khỏi ghế lô.

Ngay lập tức, cả ghế lô rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Diệp Phùng yếu ớt nói: “Cậu Chu, chuyện này quá kinh khủng rồi, thù này còn báo hay không?”

“Báo! Tại sao lại không báo? Thù này nhất định phải báo!” Chu Tử Hào không kìm được tức giận nói: “Hôm đó, tên chó hoang đó đã cho tôi một cước vào chỗ yếu hại, làm tôi đứng dậy là đau. Hai ngày rồi không dám đụng qua phụ nữ, thù này tôi nuốt không trôi.”

“Cậu Chu nói rất đúng, thù này nhất định phải báo!” Ngụy Thiếu Hưng nói: Tài sản nhà họ Thạch mới có hơn hai ngàn tỷ đụng đến Lôi Hồ cũng không sao, chỉ bị cảnh cáo thôi. Mà gia sản nhà họ Chu có hơn ba ngàn tỷ, giết chết một tiểu đệ của Lôi Hồ, phòng chừng gã ta cũng không giảm thả một cái rắm. Ở Đông Quan, nhà họ Chu trâu bò hơn nhà họ Thạch rất nhiều…

“Cậu Ngụy nói có lý!” Mấy cậu ấm đều tỏ vẻ tán thành.

“Được.” Chu Tử Hào cũng gật đầu: “Nhà họ Thạch phải người đi giết Lôi Hồ, Hoàng Thiên Long cũng không đụng gì tới nhà họ Thạch. Chứng tỏ Hoàng Thiên Long cũng không dám đụng đến các gia tộc đứng đầu, sợ quấy rầy đến cấp trên. Tôi đây chỉ đụng đến tiểu đệ của Lôi Hồ thì càng không sao.

Thế nhưng, tôi không muốn kết thù với Hoàng Thiên Long. Tôi nghĩ cách tốt nhất là đối phó với tên nhóc kia. Mọi người cùng tôi suy nghĩ xem, có cách nào để chúng ta giết được tên nhóc kia mà không bị Lôi Hồ phát hiện không?”

“Có!” Ngụy Thiếu Hưng nói: “Tôi nghe nói, hai vợ chồng Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đang nắm quyền lực tập đoàn Dương thị, anh họ Dương Ninh Vân là Dương Chí Văn, bác cả và chú nhỏ của Dương Ninh Vân đều bị khai trừ khỏi tập đoàn Dương Thị.”

“Tôi nghe Vương Minh nói, Dương Chí Văn không hợp với Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân. Bây giờ anh ta bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Dương Thị rồi, chắc hẳn anh ta hận không thể giết chết Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên.”

“Vì vậy, chúng ta có thể mượn tay Dương Chí Văn để tiêu diệt Trần Hoàng Thiên, thuận tiện xử lý luôn cả Dương Ninh Vân, giúp Tập đoàn Hoành Cương diệt trừ một mối họa lớn. Người phụ nữ Dương Ninh Vân này cũng có chút bản lĩnh, giữ cô ta lại, về sau sẽ là tai họa cho Tập đoàn Hoành Cương của tôi.”

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều gật đầu.

“Vậy cậu xem có gọi được Dương Chí Văn đến đây không chúng ta thương lượng với anh ta một chút.” Chu Tử Hào nói.

“Được chứ, để tôi gọi điện cho Vương Minh xin số điện thoại của Dương Chí Văn. Hôm qua, tôi gặp Vương Minh, nghe nói cũng bị tên nhóc Trần Hoàng Thiên kia đánh, còn bị nó đánh gãy cả tay chân, bây giờ vẫn đang nằm ở bệnh viện Nếu anh ta mà biết chúng ta muốn giết chết Trần Hoàng Thiên thi chắc chắn vô cùng cao hứng!”

Sau khi Ngụy Thiếu Hưng nói xong thì ngay lập tức gọi cho Vương Minh,

Lúc này, tại nhà họ Dương.

Ông nội, sao ông có thể đồng ý với yêu cầu vô liêm sỉ của tên phế vật kia chứ. Việc này đối với cháu rất không công bằng, cháu không cam lòng đầu ông nội!”

Dương Chí Văn vừa gào vừa khóc trước mặt Dương Chấn Kỷ.

“Được rồi, cả đêm nay anh cứ nhảy dựng lên, tôi sắp bị anh làm phiền đến chết rồi đây!” Dương Chấn Kỷ tức giận đập bàn: “Nếu anh không nhằm vào Ninh Vân khắp nơi, lại đối đầu với Trần Hoàng Thiên thì sao phải rơi vào kết cục như thế này?”

“Về kết cục này, cháu chấp nhận. Nhưng tập đoàn Dương Thị giờ đã bị Dương Ninh Vân nằm trong tay, cô la là người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, giống mẹ cô ta tính toán chi li. Về sau ông nội già rồi, không quản được cô ta, cô ta sẽ đắc ý chiếm lấy Tập đoàn Dương thị lấy hết cổ phần công ty, một đồng cũng không cho chúng ta. Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể khóc thôi ông nội.” Dương Chí Văn không cam chịu nói.

“Cháu nghĩ được như vậy thì ông cũng nghĩ được.” Dương Chấn Kỷ nói: “Hôm nào, ông sẽ gặp luật sư lập di chúc. Chờ đến khi ông mất, ông sẽ để cho cháu 30% cổ phần của ông, để cho chú cháu 10%, chức chủ tịch cũng cho cháu đảm nhiệm. Như vậy cháu sẽ có bốn mươi phần trăm cổ phần, Ninh Vân cũng có bốn mươi phần trăm, cứ để Ninh Vân kiếm tiền cho chú cháu hai người là được. Ồn ào cả đêm, đầu bị cháu làm cho đau hết cả lên rồi!”

“Thật chứ ông?”

Ngay lập tức Dương Chí Văn vui vẻ.

“Cháu là cháu trai lớn của ông, ông có thể lửa cháu sao?” Dương Chấn Kỷ liếc mắt, trừng Dương Chí Văn một cái.

“Ông nội của cháu thật tốt!” Dương Chí Văn đắc ý, chạy ra phía sau đấm lưng cho Dương Chấn Kỷ.

Trong lòng thầm nghĩ: “Chờ ông nội lập di chúc xong, tiền nhân Ninh Vân cũng làm cho công ty lớn mạnh, mình chỉ cần nghĩ cách để ông nội chết sớm một chút. Thời điểm mình lên làm chủ tịch rồi, chẳng phải Dương Ninh Vân sẽ bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay hay sao?”

Nghĩ đến đây anh ta rất vui sướng.

Đúng lúc này điện thoại di động của anh ta vang lên.

“Alo, ai vậy?” Dương Chí Văn chấp nhận cuộc gọi, hỏi.

“Cậu Chu, Chu Tử Hào con trai của nhà giàu số một đang ở quán rượu Phượng Hoàng chờ anh đến có vài chuyện cần bàn. Anh qua đây, làm tốt sẽ được một phần thưởng.” Đối phương nói.

Dương Chí Văn vừa nghe vậy, ngay lập tức vui vẻ.

Anh ta đang lo không có đùi để ôm, đây không phải là tự đưa đùi đến cho anh ta ôm hay sao?

“Tôi sẽ đến đó ngay!”

Nói xong, anh ta cúp điện thoại, tràn đầy phấn khởi chạy ra ngoài, lái chiếc BMW của anh ta đến thắng quán rượu Phượng Hoàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi