CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Cố Thụy Long run rẩy, gương mặt méo mó khó coi: "Uyển Như...có hôn ước…mày sẽ…"
Cố Thụy Long vặn vẹo, miệng cứ há to, nhưng lại không nói được lời nào.

Sau đó, ông ta ngã xuống, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười.

Nhưng Cố Thụy Long vẫn không thể hiểu được, việc mình làm không có sai sót, năm năm qua chưa có ai nhắc đến, sao Giang Hải lại biết được chuyện này?
Cố Thụy Long đã không còn cơ hội mở miệng hỏi nữa rồi.

Mang theo nghi hoặc mà nhắm mắt.

Ngay sau đó, Giang Hải nhìn về phía Cố Nhất.
Quay người rời đi, anh nói: "Diệt cỏ diệt tận gốc."
Ánh mắt Cố Nhất oán hận ngập trời, nhưng cậu ta không kêu khóc, thậm chí còn im lặng.

Không phải là sợ, mà là tất cả thù hận nuốt vào.

Những người như thế lại càng đáng sợ, họ có thể chịu được sự mọi chà đạp, nhẫn nhịn nhiều năm, đến lúc có cơ hội sẽ phục thù.
Thật ra Giang Hải cũng không để tâm chuyện có thêm mấy kẻ thù, nhưng anh không thể để lại bất cứ tai họa ngầm nào cho Cố Uyển Như.
Tin tức hai cha con Cố Thụy Long bị chết cháy nhanh chóng truyền đến tai Cố Vân Lệ.

Trong văn phòng, Cố Uyển Như đứng bên cửa sổ, cô thở dài.
Giang Hải nhẹ nhàng nắm tay lấy cô: "Em có chuyện gì không vui sao?"
"Cậu Ba với Cố Nhất, họ đã chết ra sao?" Cố Uyển Như hỏi.
Giang Hải cười: "Chết cháy."
"Anh gạt em?" Cố Uyển Như hất tay Giang Hải ra.
"Anh làm?"
Giang Hải nhún vai: "Việc này giống anh làm sao? Lẽ nào em sẽ anh hở ra là giết người phóng hỏa?"
Cố Uyển Như không cảm thấy quá tin tưởng Giang Hải.

Cô cảm thấy, Giang Hải sẽ không làm ra chuyện giết người như vậy.
Nhưng tối đó, Giang Hải đã ra ngoài, đi đâu chứ? Hay thực sự Giang Hải với Lan Kiều có gì?
Nghĩ đến Lan Kiều, trong lòng cô hơi khó chịu.


Đang suy nghĩ, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Uyển Như trở về lại chỗ ngồi, thư ký Thúy Họa ôm tài liệu bước vào, cô ta chào Giang Hải trước, sau đó báo cáo công việc cho Cố Uyển Như.
"Cố tổng, vừa rồi Chương gia lại cho người tới giục, hỏi bao giờ thì dự án thu mua mới bắt đầu.

Xem ra bọn họ rất nôn nóng, có lẽ nênép giá xuống một chút nữa?"
Cố Uyển Như nghĩ: "Chuyện này cô giao cho chủ tịch xử lý đi."
Đối với việc trả giá này, Cố Uyển Như vẫn là không làm tốt bằng Lôi Nhân Hào.

Thúy Họa vừa rời đi thì một lát sau lại quay lại.
"Cố tổng, nhà đầu tư ở thành phố Giang Thanh đến rồi, tôi đã cho người mời họ tới phòng họp."
Cố Uyển Như gật đầu, bảo Thúy Họa đi chuẩn bị tài liệu liên quan.

Sau đó cô sửa sang quần áo cho ngay ngắn, điều chỉnh trạng thái.
Phía Tây của thành phố Giang Tư là nơi trọng điểm phát triển, mà bởi vì Ngô Mẫn và tập đoàn Uyển Như nắm giữ phần lớn đất đai bên này, nếu muốn chia được
chút lợi lộc ở thành phố Giang Tư , dĩ nhiên không thể không hợp tác với tập
đoàn Uyển Như.
Ở thành phố Giang Tư, tập đoàn Uyển Như cũng đã có chút danh tiếng rồi.

Đương nhiên, trong xã hội quan hệ phức tạp như thế này, chỉ cần phát triển vừa nhanh vừa tốt, sẽ bị ghen ghét.
Có một lời đồn, nói rằng Cố Uyển Như có quan hệ bất chính với chủ tịch thành phố Hoành Độ Dương.

Khi Giang Hải nghe thấy tin này anh thiếu chút nữa thì cười vỡ bụng.

Hoành Độ Dương sao?
Ai có gan động tới vợ của Đế vương.

Đương nhiên, cũng có những người không biết thân phận của Giang Hải, nên vẫn đâm vào chỗ chết.
Trong phòng họp có một nam hai nữ khí thế bình ổn, rất trẻ tuổi đang ngồi.

Người nam mặc vest đi giày da, nữ lại trang điểm tinh tế, nhìn thật hoa mắt.

Thúy Họa đặt một cốc nước trước mặt mỗi người.
Tập đoàn Uyển Như tiếp đãi khách khứa trước giờ đều rất thanh đạm, theo Cố Uyển Như, không thể vì cốc nước mà có chuyện được.

Dù sao thì đây đàm phán làm ăn, không phải là đi chơi, hợp tác đôi bên cùng có lợi mới là quan trọng nhất.
"Đây là đạo đãi khách của tập đoàn Uyển Như?" Cô gái xinh đẹp nói giọng cao vút.
"Đây là đại thiếu gia Huyền Thanh của Huyền gia ở thành phố Giang Thanh.

Các người lại chỉ có cốc nước lọc này?"
Thúy Họa từ tốn đáp lại: "Cô Mỹ Na, tập đoàn Uyển Như luôn tiếp đãi mọi vị khách như nhau.

Nước này là nước tinh khiết, rất tốt ạ."
Thúy Họa không hề có ác ý.

Nhưng người khác nghe lại ra ác ý, Hoành Độ Dương đến đây cũng sẽ như vậy, Huyền gia ở thành phố Giang Thanh cũng chẳng có gì quan trọng sao?
Sắc mặt Mỹ Na khó coi, đứng phắt dậy, chỉ vào Thúy Họa.
Cô ta quát: "Một thư ký nhỏ bé của tập đoàn Uyển Như, cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?"
"Nếu ảnh hưởng tới hợp tác hai bên cố chịu trách nhiệm không? Mau đi đổi cà phê hảo hạng cho tôi ngay, nếu cô không muốn cút khỏi chỗ làm này."
"Mỹ Na, chỉ là một cốc nước thôi mà." Cô gái còn lại nhíu mày, khó chịu với thái độ của Mỹ Na lẳng lơ này.
Cô gái kia lại nói: "Hợp tác mới là quan trọng, cốc nước có là gì."
Mỹ Na tức giận giậm chân, chu môi: "Huyền thiếu, bọn họ coi thường Huyền gia chúng ta quá rồi."
Sắc mặt Huyền Thanh âm trầm, cảm giác bị bạc đãi.

Chủ tịch tập đoàn Uyển Như không đích thân ra nghênh đón, thế mà vào công ty còn bắt họ phải ở phòng họp chờ, thậm chí đến cả một ly trà cũng không có.
Tập đoàn Uyển Như đúng là không có chút thành ý nào.
"Làm phiền cô lấy giúp tôi một ly cà phê."
Thúy Họa cười gượng gạo: "Huyền thiếu, thật sự xin lỗi, công ty chúng tôi không có cà phê."
"Không có?" Mỹ Na chế giễu: "Cà phê hảo hạng không có thì có cà phê khác chứ?”
Thúy Họa cố gắng nhẫn nhịn: "Thật sự là không có, tập đoàn Uyển Như không ai uống cà phê."
Lời này là thật.

Do Giang Hải không thích mùi cà phê nên không ai uống cả.


Nhưng cũng không phải Giang Hải ép người khác không được uống cà phê.

Tập đoàn Uyển Như có rất nhiều phúc lợi, đồ ăn vặt và đồ uống đều là phục vụ miễn phí.
Nhưng những thứ đó cũng không phải dùng để chiêu đãi khách khứa, theo lời Cố Uyển Như đó là nhân viên vì công ty mà sáng tạo nên giá trị, còn những chuyện làm ăn là cùng có lợi đôi bên.
Bởi vậy, tập đoàn Uyển Như không cần thiết phải tốn kém vì việc bàn bạc hợp tác.

Phí chiêu đãi luôn có thể giản lược bớt.
"Cái gì?" Mỹ Na nghĩ là bản thân nghe lầm.
Làm gì có tập đoàn nào không có đồ uống khác ngoài nước lọc chứ.
Mọi chuyện trong phòng đều vào tai Giang Hải và Cố Uyển Như không sót từ nào.
Lúc này, Cố Uyển Như chậm rãi bước vào phòng họp: "Các vị, thật là xin lỗi, tập đoàn Uyển Như quả thực không có cà phê."
"Cần kiệm liêm chính là văn hóa, cũng giống như cốc nước lọc này, cũng thể hiện cho thái độ nhất quán trước sau như một của chúng tôi."
Nói xong, Cố Uyển Như bỗng thẩn người, nhìn người phụ nữ kia.
Hai người đồng thời mở miệng: "Cậu?"
"Thực sự là cậu?"
"Đúng, là mình đây."
Cô gái có thân hình nóng bỏng, lại vô cùng xinh đẹp chính là bạn đại học của Cố Uyển Như, Nhã Lam Khanh.

Mọi người đều nhìn về phía Nhã Lam Khanh với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, Nhã Lam Khanh cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Cố Uyển Như cũng kinh ngạc, Huyền gia ở thành phố Giang Thanh cho người đến đàm phán lại có một người là bạn cũ của mình.
Tuy quen biết đã lâu, nhưng quan hệ của hai người cũng không thân cho lắm.

Tính cách Cố Uyển Như điềm tĩnh, trước giờ đều không hay so đo tranh biện với người khác.
Mà Nhã Lam Khanh lại là một người vô cùng tâm cơ.
"Cậu....!cậu là tổng giám đốc của tập đoàn Uyển
Như?"
Tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như.
Nhã Lam Khanh che miệng, không thể ngờ được cái tên này nghe thì tưởng chỉ là trùng hợp nhưng sự thật lại đúng là công ty của Cố Uyển Như.

Kỳ thật Nhã Lam Khanh căn bản không hề nghĩ đến Cố Uyển Như.
Trong suy nghĩ của cô ta, Cố Uyển Như sẽ chẳng thể leo lên được đến một vị trí như thế này, ngoại trừ việc giả vờ ngây thơ dụ dỗ đàn ông thì không được gì cả.
Mà trên thực tế, Nhã Lam Khanh mới chính là người thích quyến rũ đàn ông, cũng đã lăn lên giường nhiêu gã đàn ông, rất nhiều người người cô ta từng ngủ đều thích Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như điều chỉnh lại trạng thái, khẽ cười, rất là có lệ: "Không ngờ có thể gặp được bạn học cũ, thật là trùng hợp."
Giang Hải đứng đằng sau Cố Uyển Như, không nói gì, ra hiệu cho Thúy Họa mangtài liệu lại đây.
"Cố tổng, thật không ngờ, cô với Giai Kỳ lại là bạn bè, vậy cuộc đàm phán về dự ánhợp tác này của chúng ta cũng sẽ thoái mái hơn rồi."
Huyền Thanh không hề có ý kính trọng.


Anh ta vuốt vuốt cằm tỏ vẻ hứng thú nhìn Cố Uyển Như.

Đoan trang thành thục, lại có một chút ngây ngô.

Rõ ràng trên người cô có quá nhiều thứ thu hút đàn ông.
Vẻ đẹp của Cố Uyển Như không phải nóng bỏng.

Mà là trong sáng như một giọt sương.
Thúy Họa đặt tài liệu đến trước mặt Cố Uyển Như.
Đàm phán hợp tác vừa bắt đầu, Mỹ Na đã nói một câu quái gở: "Cố tổng, cô thư ký này của cô hình như rất biết đãi khách."
"Chẳng lẽ Thúy Họa đã làm chuyện gì không phải, cô Mỹ Na có gì chỉ bảo?" Cố Uyển Như hỏi lại.
"Tôi làm gì dám." Mỹ Na liếc mắt nhìn Thúy Họa, chỉ là một thư ký quèn mà lại nói chuyện ngang ngược như vậy, sẽ có ngày tôi sẽ đập nát bát cơm của cô.
"Nói cái gì mà chủ tịch thành phố đến đây cũng chỉ được tiếp đãi bằngmột cốc nước lọc, vì thế chúng tôi chỉ có thể được đãi ngộ như vậy thôi, cố chịu đựng mà uống."
"Thế chẳng khác nào nói chúng tôimuốn uống thì uống, không uống thì cút đi?"
“Cái gì mà tiết kiệm, tôi thấy, chẳng qua là dung túng cho kẻ xấu mà thôi."
Sắc mặt Cố Uyển Như trầm xuống, dung túng kẻ xấu, đây là đang mắng người sao?
Thúy Họa không nhịn nổi nói chen vào: "Sự thật đúng là như vậy, chuyện anh Giang không thích cà phê toàn bộ người trong công ty đều biết."
Nhìn về phía Cố Uyển Như, Thúy Họa giải thích: "Cố tổng, tôi chưa từng nói những lời kiểu thích uống thì uống này."
"Hử?" Thật không ngờ lúc này rồi mà Thúy Họa vẫn còn dám nói như vậy, Mỹ Na cười lạnh: "Chẳng lẽ tập đoàn Uyển Như do một người lái xe làm chủ?"
"Tôi thật là muốn gặp cái người lái xe này lắm rồi."
Sắc mặt Cố Uyển Như càng khó coi, Huyền gia ở thành phố Giang Thanh là tới bàn chuyện hợp tác hay là đến gây chuyện đây.
Cố Uyển Như nhìn Giang Viêm: "Vị này chính là lái xe riêng của tôi.

Anh ấy đúng làkhông thích uống cà phê."
"Tập đoàn Uyển Như đúng là bởi vậy mà không ai uống cà phê."
"Cô Mỹ Na, cô còn có vấn đề gì nữa không?"
Cố Uyển Như luôn rất thoải mái với người ngoài, đến Giang Hải cũng rất bất ngờ, vì sao lần này lại kích động vậy.

Xem ra, Nhã Lam Khanh và Cố Uyển Như trước đây đã xảy nhiều chuyện khó nói.
Nhã Lam Khanh cũng trao đổi ánh mắt với Mỹ Na, hai người họ vốn dĩ vẫn là quan hệ cạnh tranh, lúc này lại có cùng một kẻ địch.

Mỹ Na không thích thái độ của Thúy Họa, nếu như dự án này bị phá hỏng, Thúy Họa chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Trước kia, Nhã Lam Khanh chỉ là ghen tỵ với Cố Uyển Như, nhưng lúc này, sự đã biến thành hận.
Từng là một đứa con gái thua xamình, ăn mặc bình thường, cũng chẳng có bối cảnh gì, mấy năm không gặp mà đã biến thành tổng giám đốc của một tập đoàn rồi?
Hơn nữa tập đoàn Uyển Như lại còn lấy tên Cố Uyển Như..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi