CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Nắm tay nhau, hai người Giang Hải rời khỏi trung tâm thương mại.
Sau chuyện như vậy, Cố Uyển Như đã không còn tâm trạng để xem phim nữa.
Chỉ cần có thể ở cạnh Cố Uyển Như, Giang Hải đã vui rồi, nên làm cái gì cũng được.
Ở bên ngoài ăn một chút cơm rồi về nhà.
Cố Uyển Như lại ngồi vào trước bàn làm việc đọc tài liệu.
Lông mi thật dài, thỉnh thoảng lại khẽ rung, khuôn mặt sạch sẽ rất yên lặng.
Giang Hải nhìn đến ngây người.
Năm năm qua, Giang Hải đều luôn mong ước có một ngày có thể an tĩnh như vậy ngắm cô.
Không làm gì cả, chỉ cần có cô bên cạnh là Giang Hải đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Đương nhiên, nếu như có thể nhanh chóng sinh được một em bé thì sẽ càng tốt hơn.
Suy nghĩ lần nữa trở lại thời gian ở trên con thuyền kia, lại nghĩ tới hương vị của nắm cơm năm ấy.
Ngay lúc đó Giang Hải rất muốn được chạm vào để biết được Cố Uyển Như trông như thế nào.
Anh không tự chủ được vươn tay ra, sửa lại mấy sợi tóc rối vương trên mặt Cố Uyển Như.
"Đừng nghịch, em đang bận đây này." Cố Uyển Như cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Vợ, anh nghĩ chúng ta có lẽ nên làm chút chuyện chính sự đi."
"Cái gì mà chính sự?" Cố Uyển Như ngồi thẳng, vẻ mặt chăm chú nhìn Giang Hải.
Cô cứ nghĩ Giang Hải nói đến chuyện công việc, phương hướng phát triển tập đoàn Uyển Như hay gì đại loại thế.
"Em xem đi, một dân tộc, một gia đình, đương nhiên cần phải nối dõi...” Giang Hải dùng ánh mắt mờ ám nhìn Cố Uyển Như, như kiểu muốn nói ‘em hiểu mà’.
Cố Uyển Như nhíu mày, mặt đỏ lên, sẳng giọng: "Đáng ghét, lại không đứng đắn rồi."
"Đây chính là chuyện đứng đắn nhất mà." Nói xong, Giang Hải nhẹ nhàng ôm lấy Cố Uyển Như từ phía sau.
Cố Uyển Như toàn thân cứng đờ, căng thẳng đến mức trái tim đập thình thịch.
Thời gian dần qua, Giang Hải nhẹ nhàng hôn lên cổ Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như rụt cổ lại, đứng dậy, bối rối không biết làm sao.
"Ngủ sớm đi." Nhẫn nhịn cả buổi rồi nói ra một câu như vậy, nói xong cũng đi trên giường nằm xuống.
Giang Hải lại xấn tới: "Em mệt à, hay là...!anh xoa bóp giúp em nhé?"
Cố Uyển Như một mực kháng cự nên không thể làm gì khác được, Giang Hải muốn tiến từng bước một, để Cố Uyển Như không bài xích hai người tiếp xúc thân thể.
Nước chảy thành sông là tốt nhất.
Trong nội tâm Cố Uyển Như cũng không bài xích, chỉ là không biết nên bắt đầu như thế nào, như thế nào cũng không quen làm ra hành vi khẳng định tình cảm.
Để Cố Uyển Như ngồi xuống, bắt đầu xoa bóp từ đỉnh đầu xuống...

"Chỗ này có mõi không?" Giang Hải hỏi.
"Ừm."
"Chỗ này thì sao?"
"Ừm."
“..."
Động tác của Giang Hải dần dần thêm mập mờ, thậm chí nằm vật xuống bên cạnh Cố Uyển Như, rất thích ý dựa vào cô.
"Vợ ơi, tối nay cho anh ngủ trên giường nhé?"
"Vợ?"
Giang Hải: “..."
Cố Uyển Như đã ngủ rồi.
Cứ mở mắt ra là bề bộn nhiều việc, cô quá mệt mỏi.
Nặng nề thở dài, nhìn qua một mảnh tuyết trắng dưới cổ, Giang Hải sửng sốt rất lâu, đôi mắt thâm thúy sáng như ngôi sao chan chứa dịu dàng.
Cuối cùng, vẫn là ngồi đi xuống giường trải chăn đệm của mình ra ngủ.
Mấy ngày sau, có một tin tức khiến mọi người kinh ngạc lan truyền nhanh chóng.
Hoành Thiên Giai trở lại thành phố Giang Thanh, lập tức khai đao với Lôi đại ca.
Nhưng vừa mới bắt đầu càn quét đã kết thúc trong yên lặng.
Lôi đại ca cũng không tổn thất gì, nhưng thế lực của Bàng đại ca lại đang bị thu hẹp lại.
Rõ ràng, lần này Hoành Thiên Giai đã bị đánh bại hoàn toàn, mặt mũi cũng mất sạch.
Bất kỳ một nơi nào đều có quy tắc của nơi đó.
Hoành Thiên Giai vừa tới thành phố Giang Thanh không bao lâu nhưng đã huênh hoang nên không được lòng mọi người.
Vòng tròn luẩn quẩn giới chính trị còn chưa thu thập xong, đã vọng tưởng động đến địa bàn của thế lực ngầm, tham công liều lĩnh, cuối cùng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Một thông tin khác nữa, đấy là Diệp gia ở thành phố Hải Hà đang bán tài sản lấy tiền mặt.
Dừng lại toàn bộ hoạt động kinh doanh đèn mờ, cách hoạt động kinh doanh đứng đắn cũng bán hết.
Sản nghiệp của Diệp gia, ai dám mua chứ?
Trong lúc nhất thời mọi ngườiđều đang chờ xem tình hình chưa dám ra tay.
Cũng chỉ có số rất ít người có thể đoán được đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng những người đó, lại càng không dám đứng ra mua lại sản nghiệp của Diệp gia.
Nếu Diệp gia vô sự, cướp miếng thịt trong miệng hổ còn sống được sao?
Sợ nhất là Diệp gia lại chơi trò bán tài sản bất lương gì đó, đến lúc đó bỏ ra một đống tiền lại chỉ mua về một đống rách rưới thì chết.

Nếu là Diệp gia chọc phải người không nên chọc, vậy bọn họ lại càng không dám động rồi.
Người mà Diệp gia không dám động đến, ai còn dám động đến?
Nhưng mà, những cái này Giang Hải cũng không quan tâm.
Từ thành phố Hải Hà trở về, Diệp gia không những không cản trở gì, ngược lại còn chủ động vận chuyển vật xây dựng sang thành phố Giang Tư, hơn nữa giá cả vừa rẻ mà chất lượng vừa tốt.
Các công trình ở phí tây thành phố đang được triển khai rất nhanh chóng.
Mà lúc này, Phương Mỹ Kỳ tìm tới cửa.
Rót chén trà cho Cố Uyển Như, Giang Hải thận trọng bưng chén trà, trong miệng lải nhải mắng văn phòng hoàn cảnh không tốt, nhất định phải tăng tốc độ xây dựng toàn nhà của tập đoàn Uyển Như ở phía tây lên mới được.
Đẩy cửa tiến vào văn phòng, Giang Hải hơi sửng sốt một chút, lập tức điềm nhiên như không có việc gì đặt chén trà ở Cố Uyển Như trước mặt.
"Vợ uống nước đi, em xem mỗi em khô hết cả rồi kia."
Phương Mỹ Kỳ nhìn Giang Hải như nhìn quái vật, người này...!vẫn là người khiến toàn bộ người của thế giới ngầm nghe ên đã sợ mất mật, không một cai dám đắc tội đây là?
Đây vẫn là Đế vương sao?
Ánh mắt kia, dịu dàng như nước.
Quả thực không cách nào liên tưởng được người này với Đế vương tàn nhẫn kia.
Giang Hải làm như thế, nói ra không ai tin, nếu bị người ta nhìn thấy không biết sẽ làm bao nhiêu người kinh ngạc rớt luôn cái cằm mất.
Từ ấn tượng trước kia khiến Phương Mỹ Kỳ rất khó để liên hệ Đế vương và người đàn ông ấm áp này thành cùng một người được.
"Cô nhìn tôi như vậy làm cái gì?" Giang Hải nhìn cô ta một cái, quay lại vị trí quen thuộc của mình, ngồi xuống chơi điện thoại.
"Anh...!Giang..., đúng là làm cho người khác không thể đoán trước được." Phương Mỹ Kỳ nhịn không được nở nụ cười, nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng như đóa tuyết liên.
Giang Hải lại bình thản nói: "Tôi là đi ở rể mà, làm những việc này không phải đều rất bình thường sao?"
"Đi...!ở rể?" Phương Mỹ Kỳ quả thực khó mà tin được vào tai của mình.
"Anh?"
"Đi ở rể?"
Được mệnh danh là nữ thần chiến tranh của Thiên Lương, Phương Mỹ Kỳ trước giờ rất ít khi biểu hiện rõ cảm xúc thế này.
Mà giờ phút này, lại ngũ quan vặn vẹo, cứ như nghe được chuyện gì kinh khủng lắm vậy.
Mặt Cố Uyển Như đỏ lên, vội ngắt lời anh: "Giang Hải, cô Phương đến đây là để hợp tác với chúng ta đấy, mà cô ấy...!đại diện cho Thiên Lương."
"Đừng dùng Thiên Lương ép người, tôi cũng không phải mấy người vì nước quên thân phục vụ." Giang Hải lạnh lùng nói: "Nên hợp tác như thế nào thì cứ hợp tác như thế."
"Giang Hải, như vậy...!có phải là có chút không ổn không?" Cố Uyển Như không ngờ Giang Hải làm đưa ra quyết định như vậy.
Giang Hải mỉm cười với Cố Uyển Như: "Vợ nói thế nào thì là thế ấy.


Cho dù em có tặng không cũng không sao cả."
Phương Mỹ Kỳ hắng giọng, trong nội tâm vô cùng nghi hoặc, Giang Hải là đang giả vờ sao? Anh ấy thật sự đi ở rể?
Chuyện hợp tác Giang Hải cũng không quan tâm lắm, trước đó đã nói qua với Phương Mỹ Kỳ rồi, mà cô ta cũng sẽ không dùng quyền áp người.
Huống chi.
Người có thể ép được Giang Hải cũng không tồn tại.
Đàm phán tiến hành vô cùng nhanh chóng, cuối cùng, Thiên Lương hợp tác cùng tập đoàn Uyển Như, thành lập một cái căn cứ công nghiệp ở phía tây thành phố, chuyên sản xuất linh kiện thiết bị cao chấp, cung cấp thẳng cho Thiên Lương.
Dựa theo dặn dò của Cố Uyển Như, Giang Hải đưa Phương Mỹ Kỳ đi ra ngoài.
Phương Mỹ Kỳ nói: "Vì sao không thể chuyển nhượng kỹ thuật cho chúng tôi?"
"Tôi biết anh cũng không quan tâm những cái này."
Giang Hải châm một điếu thuốc, rất hưởng thụ híp hút một hơi thuốc.
Phương Mỹ Kỳ từ chối lời mời ở lại của Cố Uyển Như, rất mệt mỏi những vẫn rời đi rồi.
Cô ta không phải người hay nói huyên thuyên, nhưng giờ phút này, đã rất nôn nóng muốn kể chuyện Giang Hải đi ở rể cho người khác nghe.
Đây tuyệt đối là một tin tức kinh thế hãi tục.
"Cô tốt nhất đừng có mà tung tin vớ vẩn."
Giang Hải nhả một hơi khói rồi nói.
Phương Mỹ Kỳ mỉm cười, Giang Hải, đường đường Đế vương, vậy mà cũng có lúc làm ra chuyện mất mặt thế này.
Đi ở rể, thế mà cũng làm ra được.
Lập tức, trong nội tâm cô ta lại có một chút hâm mộ.
Cô ta thấy Cố Uyển Như chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, chỉ là xinh đẹp một chút mà thôi.
Làm sao lại có thể làm Giang Hải ái mộ như thế?
Phải biết, Giang Hải là người mà không hề thiếu loại phụ nữ nào.
Nhất là...
Nghĩ vậy, Phương Mỹ Kỳ nói: "Đế vương, chẳng nhẽ anh không cho tôi nói là vì sợ vị ở cung Kim Ô kia biết sao?"
"Cô biết cô ta à?" Giang Hải nheo mắt lại, khó hiểu nhìn Phương Mỹ Kỳ.
Nữ thần Thiên Lương, không quan tâm tình hình chiến đấu, lại thích nghe ngóng tin đồn nhảm về người khác vậy sao?
Con gái khắp thiên hạ này chắc là đều có cái tình này rồi.
Thang máy đã đến, Phương Mỹ Kỳ khoát khoát tay: "Tôi không chỉ biết cô ấy mà tôi còn biết, cô ấy sẽ đến thành phố Giang Tư."
"Hả?" thái độ của Giang Hải lập tức cứng lại.
Phương Mỹ Kỳ rốt cục nhịn không được bật cười: "Hóa ra cũng có người khiến Đế vương sợ."
Cửa thang máy khép lại, Giang Hải sửng sốt rất lâu.
Giang Hải không sợ cô ta, chỉ là không tiện đối mặt thôi.
Quan trọng nhất là Giang Hải đánh không lại cô ta.
Đứng ở cửa sổ hành lang, dập điếu thuốc lá, Giang Hải thở dài: "Xem ra là phải đi một chuyến rồi."
Quay người lại, anh cũng không hề bất ngờ khi nhìn thấy Lan Kiều.

Cô gái này, đã mấy ngày không thấy bóng dáng rồi.
"Giang Hải, tôi có việc tìm anh." Lan Kiều đi thẳng vào vấn đề, dùng ánh mắt như muốn nói ‘chúng ta tìm chỗ nào thích hợp nói chuyện’.
Giang Hải chỉ gật gật đầu.
Lan Kiều nói: "Lan gia gia muốn hợp tác cùng tập đoàn Uyển Như."
"Không phải là đang hợp tác rồi sao?" Giang Hải không hiểu lắm.
"Hợp tác sâu hơn nữa, khống chế cổ phần lẫn nhau." Đôi mắt tuyệt sắc của Lan Kiều ánh lên sự thông minh.
"Hay nói đúng hơn là sát nhập."
"Việc này tìm vợ của tôi mà nói." Giang Hải cười nhạt một tiếng, rất là tán thưởng.
Lan Kiều gia nhập vào, có cả lợi và hại, nhưng theo Giang Hải nghĩ, lợi nhiều hơn hại.
Tập đoàn Uyển Như có thể kiếm bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, nếu có Lan Kiều, người được mệnh danh là nữ Gia Cát này, Cố Uyển Như sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Điểm này Giang Hải đã sớm nghĩ tới, tập đoàn Uyển Như, cũng cần một người như Lan Kiều.
Lượng công việc hiện tại quá nặng nề, Cố Uyển Như quá mệt mỏi.
Giang Hải rất đau lòng.
Tập đoàn Uyển Như vốn liếng cũng không hùng hậu lắm, nhưng thực lực lớn đến dọa người.
Nếu như sát nhập, Lan gia chẳng khác nào bị ăn sạch, bởi vì chỉ có thể chiếm một chút cổ phần rất nhỏ.
Nhưng đối với Lan gia mà nói, cũng là một cơ hội khó có được.
Làm chân của một con vẫn tốt hơn làm con kiến.
"Được rồi, vậy rôi sẽ đi nói chuyện với Uyển Như."
Nói xong, Lan Kiều đi tìm Cố Uyển Như.
Từ lần đi thành phố Hải Hà kia về, Lan Kiều kể lại toàn bộ hành động của Giang Hải, Lan Thương kinh ngạc đến suýt nữa thì lăn ra ngất.
Giang Hải, đến cùng là thân phận gì, Diệp gia ở thành phố Hải Hà, chỉ mấy câu của Giang Hải đã giải quyết xong?
Hơn nữa, theo nguồn tin tức tin cậy, ông cụ Diệp còn tuyên bố.
Tất cả người Diệp gia, thấy Giang Hải cũng như nhìn thấy chính ông cụ vậy.
Ông cụ Diệp là lão tổ tông của Diệp gia, chẳng lẽ thấy Giang Hải cũng phải làm như nhìn thấy tổ tông?
Vô luận là nghĩ như thế nào, thì sát nhập cùng tập đoàn Uyển Như là có lợi nhất đối với Lan gia.
Lan Thương cũng không phải không có tính toán của riêng mình.
Lan Gia Thác thì chỉ biết ăn chơi, nếu mà để nó kinh doanh sản nghiệp gia tộc, sợ là sẽ táng gia bại sản luôn.
Lan Kiều nói không chừng ngày nào đó sẽ được Giang Hải để ý đến, vì sao không lợi dụng cơ hội trước mắt này cho thật tốt chứ?
Lúc trước Giang Hải ép Lan Kiều phải đi thuê phòng để sỉ nhục cô ta.

Lan Thương cũng bị sỉ nhục nhưng lại không thể làm gì.
Hôm nay, Lan Thương lại ước gì Lan Kiều sớm trở thành người phụ nữ của Giang Hải.
Cho dù không có danh phận gì, cái này đối với Lan gia cũng như một bước lên trời..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi