CHÀNG RỂ PHẾ VẬT



Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nóng lên, đỏ mừng một mảnh, cô có chút mất tự chủ phát ra tiếng ưm mềm mại...!Nghe rất dễ khiến cho người ta có suy nghĩ kỳ quái!
"Anh cút cho tôi!” Lê Kim Huyên nghiến chặt hàm răng, chính cô cũng không ngờ, thế mà mình lại mất khống chế phát ra những âm thanh như vậy!
Lê Kim Huyên muốn nhấc đôi chân thon dài kia lên, nhưng thân thể mềm mại của cô lúc này lại bất lực, hoàn toàn không có sức, để mặc cho Trần Xuân Độ chi phối!
"Lê tổng, em đã rất lâu không được xoa bóp, lần trước bệnh tình đã giảm, nhưng nguồn bệnh vẫn còn đọng lại, để lâu sẽ xảy ra chuyện!” Trần Xuân Độ thành khẩn nghiêm túc nói: "Phải xoa bóp định kỳ, mới có thể dần dần diệt trừ nguồn bệnh."
"Đi chết đi!" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đỏ bừng, đôi mắt đẹp hung hăng lườm Trần Xuân Độ, hận không thể phanh thây xé xác Trần Xuân Độ!
"Xoa bóp tốt, xoa bóp nhiều rất tốt cho thân thể!” Tô Hiểu Vân ở bên cạnh nói.
"Cậu im miệng cho tớ!” Lê Kim Huyên hung hăng lườm Tô Hiểu Vân một cái, cô ấy thật sự chính là đứng đấy nói chuyện không đau eo.
Lê Kim Huyên sao có thể tiếp nhận, đôi bàn tay của Trần Xuân Độ vô cùng linh xảo, mát xa đôi chân ngọc, ngón tay không ngừng ấn vào huyệt vị của cô, khiến huyệt vị của cô vừa xót vừa đau, thân thể mềm mại chẳng mấy chốc liền trở nên khô nóng, vừa xót vừa đau, khiên cô hoàn toàn không thể kiềm chế nổi âm thanh phát ra.
Tổng giám đốc nữ thần giờ phút này vô cùng chật vật, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng, thân thể mềm mại không ngừng run lên, đôi tay ngọc mảnh khảnh gắt gao che miệng của mình, cố gắng không để miệng mình phát ra âm thành.
Dáng vẻ này, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát ngốc! Đường đường là nữ thần trong giới kinh doanh, bông hoa của thành phố T, cũng có một ngày chỉ vì xoa bóp mà lại có thể có phản ứng nhạy cảm như vậy.
"Lê tổng, thật sự không nhịn được thì có thể giao ra, đây là di chứng sau nhiều năm nguồn bệnh của em đọng lại!” Trần Xuân Độ nói.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên gắt gao lườm Trần Xuân Độ: "Anh cút cho tôi! Tôi không muốn xoa bóp nữa!”
"Lê tổng, nếu đợt trị liệu chưa kết thúc, cơn đau nhức này sẽ không dừng lại, trừ phi kiên trì đến hết!” Trần Xuân Độ nói.
"Anh!" Lê Kim Huyên như muốn sụp đổ, quá xấu hổ! Loại thanh âm này, chính cô nghe cũng không nổi nữa!
Mà Trần Xuân Độ chỉ cúi đầu, hết sức nghiêm túc xoa bóp cho Lê Kim Huyên, đôi chân ngọc tinh xảo này giống như một tác phẩm nghệ thuật, hoàn mỹ không chút tì vết, tìm không ra một chút khuyết điểm nào.
Mà nghe thấy âm thanh tổng giám đốc nữ thần phát ra vào lúc này, Trần Xuân Độ lại càng sảng khoái hơn.
Anh vừa xoa bóp, trong lòng vừa lớn mật suy nghĩ, giọng nói của tổng giám đốc nữ thần thanh thúy êm tai, chỉ xoa bóp thôi mà đã quyến rũ như vậy...!Vậy nếu như làm một chút chuyện không thể miêu tả...!Trần Xuân Độ đang phán đoán nhẹ nhàng, ở trong phòng riêng của tổng giám đốc nữ thần, gương mặt của tổng giám đốc nữ thần đỏ lên, giọng nói động lòng người bay ra...!Lê Kim Huyên gần như thú huyết sôi trào!
Hai tay của Trần Xuân Độ dần dần thuận theo đôi chân thon dài thẳng tắp đi lên trên, sau khi lau khô cho đôi chân ngọc của Lê Kim Huyên, liền cởi vạt áo sơ mi đồng phục, ở trên chiếc bụng bằng phẳng không chút mỡ thừa, nhẹ nhàng xoa bóp.
Chiếc rốn nhỏ xinh xắn mượt mà kia, Trần Xuân Độ nhẹ nhàng vòng qua, thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên run rẩy, ra sức muốn phản kháng, nhưng thân thể mềm mại xụi lơ hoàn toàn không thể dùng sức!
Lê Kim Huyên chỉ có thể nằm trong ngực Trần Xuân Độ, cùng Trần Xuân Độ tiếp xúc thân mật, khiến cô xấu hổ đến mức giận giữ muốn giết người!
Lê Kim Huyên cảm nhận được vết chai sạn trên bàn tay to lớn thô ráp qua làn da trắng mịn không tì vết của cô, ma sát với da thịt như em bé, mang lại sự khoái cảm kỳ dị, khiến cô xấu hổ giận dữ phát cuồng!
Chuyện này đối với cô mà nói thật sự chính là dày vò, từng phút từng giây đều chịu đựng không được!
......
Sân bay quốc tế thành phố T, một chiếc máy bay tư nhân từ từ hạ cánh xuống trong màn đêm thăm thẳm.
Từ trong cabin, một bóng người bước ra, long hành hổ bộ, ánh mắt thâm thúy, giống như bên trong mang theo nhật nguyệt tinh thần.
Mỗi bước đi của anh ta, âm thanh thanh thúy của giày da nện trên mặt đất vang lên, giống như thời gian trôi qua một xách chính xác.
Anh ta tới đây, từ Yên Kinh tới, đi đến thành phố T.
Anh ta đến vì sứ mệnh chưa hoàn thành của Lê Thần Vũ, càng là vì chính danh của nhà họ Lê.
Anh ta là cậu của nhà họ Lê, Lê Thần Yên! Là hung mãnh chi long rung chấn chốn quan trường Yên Kinh.
Bên cạnh có một dáng người xinh đẹp bước ra từ trong cabin, chính là nữ thư ký xinh đẹp của Lê Thần Yên...!Hoặc nói là, người vợ bé mà nhà họ Lê đã định!
Nếu như vị nữ thư ký này biểu hiện đủ tốt, rất có thể sẽ được Lê Thần Yên bỏ vào trong túi, từ đây hưởng hết vinh hoa phú quý, địa vị phi thăng!
"Đi thôi." Ánh mắt Lê Thần Yên lướt qua sân bay to lớn, nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu dày vô tận.
"Cậu cả!” Vài người mặc vest đen đi tới, đứng thành một hàng, sau khi Lê Thần Yên đến gần, đồng thanh chào.
Lê Thần Yên đi bộ nhàn nhã hướng về phía xa.
Mấy người áo đen theo sát phía sau lưng Lê Thần Yên một người áo đen nói: "Cậu cả, người đứng đầu tập đoàn Bàng thị của thành phố T nói là đã đặt tiệc chiêu đãi cậu, muốn đón gió tẩy trần cho cậu...”

"Không cần quan tâm." Lê Thần Yên nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói đầy vẻ tự tin, khiến rất nhiều người áo đen rơi vào trầm mặc.
Lê Thần Yên quá tự tin, tập đoàn Bàng thị đó chi phối rất nhiều thế lực lớn mạnh của thành phố T! Dù Thần Vũ ở đây cũng không dám từ chối, mà vị cậu cả nhà họ Lê này lại hoàn toàn không để vào trong mắt!
Thành phố T có vô số thế lực san sát, Tập đoàn Bàng thị là cao nhất, Bàng thị đã là một gia tộc hoàng kim từ thời cổ của thành phố T, nội tình thâm hậu khó có thể lường được!
Bàng thị trông coi Thành phố T, nói không khoa trương, Thành phố T, họ Bàng đều không đủ!
Có rất nhiều người nói, dựa vào quy mô của Tập đoàn Bàng thị, cho dù ở Yên Kinh, cũng vượt qua rất nhiều gia tộc khác!
Lời mời của Tập đoàn Bàng thị, đây chắc chắn là vinh dự lớn nhất!
Lê Thần Yên, lại hoàn toàn không quan tâm!
Lê Thần Yên nhanh chóng đi qua một đường băng kéo cảnh giới trên sân bay, đột nhiên anh dừng chân, đảo mắt, đôi mắt yếu ớt, ẩn hiện sự lạnh lùng: "Đây đều là cao thủ nhà họ Lê của ta, có một vị là nhất mạch trưởng lão, vậy mà tất cả đều bị đồ sát!”
"Cậu cả, muốn cho người đến dọn dẹp sạch sẽ vết tích ở nơi này không?” Một vị người áo đen mở miệng hỏi.
"Không cần!" Lê Thần Yên lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt, lại lộ ra một cỗ lạnh lẽo: "Đây là sỉ nhục của nhà họ Lê chúng ta, lần này tôi đến đây chính là để huyết tẩy sỉ nhục!"
"Trưởng lão nhà họ Lê của tôi chết ở đây, nếu như tôi không thể cho gia tộc một lời giải thích, tôi cũng sẽ không tốt hơn!” Lê Thần Yên tự lẩm bẩm: "Trần Xuân Độ, tôi hi vọng anh đừng quá yếu!”
Những người mặc áo đen đi theo sát phía sau chấn động trong lòng, Lê Thần Yên, lại còn hi vọng Trần Xuân Độ đừng quá yếu?!
Cậu hai nhà họ Lê đã lật xe ở chỗ này, cậu cả, trong lòng lại vô cùng tự tin!
"Có thể chém đứt một cánh tay của tên phế vật Thần Vũ đó chẳng phải bản lĩnh gì, trí thông minh cao được chút tên tuổi trên thường trường cũng chả là cái thá gì, còn lâu mới có thể cùng ngươi lừa ta gạt, so với sát khí tứ phía ở quan trường, cảm giác một nước cờ vô ý, thua cả một bàn cờ, anh ta vẫn chưa được trải nghiệm!” Lê Thần Yên giống như nhìn thấy suy nghĩ của những người mặc áo đen kia, bình tĩnh nói.
"Ở Yên Kinh, rất nhiều người có thể làm được!” Lê Thần Yên nói, những người mặc áo đen kia gật đầu, lộ ra vẻ cung kính và khinh thường.
Yên Kinh có rất nhiều gia tộc, lại có triều đình tồn tại, là một đại đế sáng chói huy hoàng, Thành phố T chỉ phồn hoa, có thể so sánh với Yên Kinh sao?
"Tiện nhân Lê Kim Huyên kia, vốn là huyết mạch dơ bẩn của gia tộc chúng ta, anh ta lại còn bằng lòng ở rể, điều này với bí mật trên người anh ta, có chút mâu thuẫn!” Lê Thần Yên tự nói, đôi mắt thâm thúy.
"Chẳng lẽ anh ta muốn lợi dụng Lê Kim Huyên để che chở cho mình?” Một người áo đen nói.
"Lê Kim Huyên ở Thành phố T danh tiếng không nhỏ, dáng vẻ như vậy của anh ta sẽ chỉ khiến cho người khác càng thêm chú ý, mục đích của anh ta có chút kỳ lạ!” Lê Thần Yên tinh tế suy tư, nếu như Trần Xuân Độ ở đây, nghe được những lời này của Lê Thần Yên, chắc chắn sẽ giật mình trong lòng, năng lực suy đoán của Lê Thần Yên quá mạnh mẽ, vậy mà đã bắt đầu tiếp cận mục đích thật sự của Trần Xuân Độ.
"Tìm một khách sạn bình dân ở lại, từ chối tất cả tiệc tùng và các cuộc việng thăm, giám sát chặt chẽ mỗi người trong nhà họ Lê!” Lê Thần Yên bước ra khỏi sân bay, ngồi vào trong một chiếc xe màu đen hồng kỳ, một giọng nói thanh thúy vô tận từ trong xe truyền ra.
"Vâng." Người áo đen đáp lời, trong lòng rung động.
Lê Thần Yên và Lê Thần Vũ hoàn toàn khác biệt, tâm tư của cậu cả quá sâu, không ai có thể hiểu được!
......

Trong khu nhà cao cấp của nhà họ Lê, Lê Kim Huyên toàn thân đau nhức, bất tri bất giác nằm trên ghế sa lon, ngủ rất ngon.
Sau khi Trần Xuân Độ xoa bóp cho Lê Kim Huyên xong, rón rén bế cô lên, cử chỉ nhẹ nhàng đi lên lầu hai.
Sau khi đặt Lê Kim Huyên lên giường, đắp kín mền, Trần Xuân Độ mới từ lầu hai đi xuống.
"Lá gan của anh càng lúc càng lớn." Tô Hiểu Vân nhìn anh đầy ẩn ý.
Trần Xuân Độ cười hắc hắc nói: "Còn không phải do chị Tô bồi dưỡng sao!”
"Tôi cũng không dạy anh giở trò xấu với vợ anh!” Tô Hiểu Vân đảo đôi mắt xinh đẹp: “Cậu biết tại sao tiểu Huyên vẫn luôn xem thường cậu không?”
Trần Xuân Độ mang vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi biết."
"Thật ra, dù anh làm cho cô ấy rất nhiều chuyện đi chăng nữa, cũng không bằng anh ra ngoài tìm một công việc, như vậy ít nhất cô ấy sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt thành kiến!” Tô Hiểu Vân thành khẩn nói.
"Chị Tô, cả thế giới đã từng thuộc về tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn bảo vệ mọi người!” Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng, hời hợt nói.
"Lại bắt đầu khoác lác!" Tô Hiểu Vân mím môi liếc nhìn: “Tại sao anh không nói chính anh là chúa tể của thế giới này đi?”
"Tôi đã từng là như vậy, điều này cũng bị cô phát hiện ra!” Trần Xuân Độ nhẹ gật đầu.
"Cho anh chút ánh nắng anh liền phát sáng!” Tô Hiểu Vân bị Trần Xuân Độ chọc cười, cô ta nghiêm túc nhìn Trần Xuân Độ: "Đừng có lên mặt, chờ lát nữa đi ngủ hãy nằm mơ đi!”
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh nhạt, nếu Tô Hiểu Vân biết thân phận thật sự của Trần Xuân Độ, có lẽ sẽ nghi ngờ chứng tâm thân phân liệt trong cuộc sống!
"Chờ đến khi cô ấy chấp nhận tôi, cho cô ấy cả thế giới cũng không sao...” Trần Xuân Độ quay người lên lầu, một giọng nói nhẹ nhàng từ trên lầu truyền xuống.
"Trước tiên anh đừng để cô ấy nuôi anh thành tiểu bạch kiểm rồi nói sau!” Tô Hiểu Vân lớn tiếng nói.
Trần Xuân Độ lên lầu, sau khi trở lại phòng ngủ, chuông điện thoại di động vang lên: "Đại ca, đã điều tra được, gần đây có sáu công ty ở nước C để mắt đến tập đoàn Lê thị, và hơn chục công ty ở nước ngoài, phía sau bọn họ rất sâu, đều không đơn giản!”
"Còn có, phiền phức của anh đã tới, vừa rồi có một chiếc máy bay Yên Kinh đáp xuống thành phố T!” Giọng điệu của người thanh niên có chút kiêng kỵ: “Anh trai của Lê Thần Vũ...!Lê Thần Yên."
Hai mắt Trần Xuân Độ thâm thúy bình tĩnh: "Tôi và em trai của anh ta có rất nhiều duyên phận, anh trai của anh ta đến, đương nhiên tôi cũng phải ân cần hỏi thăm!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi