CHÀNG RỂ PHẾ VẬT



Lê Kim Huyên xuất thân trong gia đình nhà họ Lê, hiểu Lê Thần Vũ, đương nhiên cũng hiểu Lê Thần Yên.

Lê Thần Vũ nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Yên Kinh, không chỉ Lê Kim Huyên biết, rất nhiều người ở Yên Kinh đều biết.

Nhưng Lê Thần Yên dấn thân vào chốn quan trường, khiêm tốn hơn rất nhiều so với Lê Thần Vũ, danh tiếng không lớn, thậm chí còn khiến rất nhiều người hiểu nhầm cho là nhà họ Lê chỉ có một người con trai là Lê Thần Vũ.

Nhưng trên thực tế, có rất ít người biết, Lê Thần Yên và anh trai của Lê Thần Vũ, ở một nơi vô cùng nguy hiểm, chém giết ở khắp nơi như chốn quan trường, Lê Thần Yên không chỉ có thể tồn tại được mà còn ở một vị trí cao, nhận được sự khen ngợi của nhiều người đi trước….

đều này đủ chứng minh, Lê Thần Yên mạnh hơn nhiều Lê Thần Vũ.

Ít nhất sự khôn ngoan trong việc đối nhân xử thế, tâm cơ chỉ có mạnh hơn chứ không có yếu hơn.

Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn xuống người đàn ông đeo kính gọng vàng kia, sau khi nghe thấy ba chữ Lê Thần Yên, đôi mắt xinh đẹp của cô trở nên sâu hơn, vẻ mặt trở nên u ám, không có sắc mặt tốt.

“Lê Kim Huyên, cô mau buông tôi ra, là cậu cả bảo tôi đến tìm cô.

” Người đàn ông đeo kính gọng vàng kia không ngừng vùng vẫy, nhưng bị mấy người bảo vệ giữ chặt.

“Láo xược, tên thật của Lê tổng là thứ mà anh có thể tùy tiện gọi sao!” Có một bảo vệ lạnh lùng hét lên, suýt nữa tát một cái.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng kia không quan tâm, lúc này trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác ấm ức vô cùng mạnh mẽ, anh ta cùng với cậu cả từ Yên Kinh đến thành phố T, mấy người này không chỉ không mở to mắt ra nhìn, mà ngay cả cậu cả cũng không để vào mắt!
“Buông anh ta ra.


” Lúc này, Lê Kim Huyên lên tiếng, bảo vệ mới buông tay ra, người đàn ông đeo kính gọng vàng kia thở ra một hơi, sau đó ngã xuống đất, ngã giống như một con chó gặm bùn.

Mấy người bảo vệ cười chế nhạo, rời khỏi phòng làm việc, người đàn ông đeo kính gọng vàng luống cuống đứng dậy, sửa sang lại chiếc sơ mi bị nhăn nhúm, phủi bụi trên bộ vest cao cấp.

“Mấy con côn trùng!” Người đàn ông tức giận trừng mắt nhìn về phía cửa phòng làm việc, thấp giọng nói.

“Nói đi, Lê Thần Yên bảo anh đến vì chuyện gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào người đàn ông, trầm giọng hỏi.

“Cậu cả lần đầu đến thành phố T, không quen cuộc sống ở đây, muốn mời cô ăn tối, thương lượng với cô một số chuyện.

” Người đàn ông đeo kính gọng vàng khẽ nói, giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo.

Lê Kim Huyên hơi nhíu mày: “Tôi nói rồi, tôi không thể để bến cảng và sân bay chắp tay dâng cho người khác, anh ta nên từ bỏ cái suy nghĩ này đi.


Người đàn ông đeo kính gọng vàng lắc đầu: “Cậu cả nói không phải là chuyện này, anh ấy không quan tâm đến những thứ này, anh ấy chỉ muốn cô và ba cô danh chính ngôn thuận trở về nhà họ Lê.


Soạt!
Lê Kim Huyên sững sờ trước câu nói này của người đàn ông đeo kính gọng vàng kia, giống như bị sét đánh, cả người run rẩy, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, vô cùng ngạc nhiên.

Cô không ngờ, người đàn ông đeo kính gọng vàng kia sẽ nói ra câu này, càng không ngờ đây là ý của Lê Thần Yên!
Lê Kim Huyên, Lê Duy Dương vốn dĩ là một phần của nhà họ Lê ở Yên Kinh, năm đó bị hắt hủi, mang tiếng xấu đi đến thành phố T, nhưng cho dù cô hay là Lê Duy Dương, trong lòng đều luôn muốn trở về nhà họ Lê.

Nhưng bọn họ, đây chỉ là ước muốn, nhà họ Lê đã không còn chứa chấp bọn họ nữa, những thứ này đã trở thành giấc mơ không thể có được.

Mà bây giờ, cậu cả lại nói có thể giúp cô và Lê Duy Dương trở về.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên rõ ràng vô cùng kinh ngạc, hơi thở cũng trở nên gấp gáp và loạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Cậu cả không giống với cậu hai, anh ấy chỉ muốn giúp mọi người trở về nhà họ Lê, đây cũng là nguyện vọng nhiều năm của gia chủ.

” Khóe miệng người đàn ông đeo kính gọng vàng cong lên nở một vô cùng khó coi, nhìn dáng vẻ thất thần của Lê Kim Huyên, tất cả đều đã bị cậu cả nói trúng.

Trong lòng người đàn ông đeo kính gọng vàng kia thầm ngưỡng mộ tài tính toán thông minh của cậu cả, đã tính toán mọi thứ một cách hoàn hảo.

Lê Kim Huyên đang thất thần, người đàn ông đeo kính gọng vàng nhân cơ hội đưa ra tấm thiệp mời vô cùng cao cấp, xung quanh đều là hoa văn vàng, tỏa ra những ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Sau đó, người đàn ông có thể không làm phiền Lê Kim Huyên nữa, lặng lẽ rời đi.

Sau khi người đàn ông đeo kính gọng vàng kia rời đi, vẻ mặt của Lê Kim Huyên mới đột nhiên lộ ra sự phức tạp, ngay cả bàn tay ngọc ngà, mảnh khảnh đang cầm tấm thiệp mời cũng run rẩy.

Không biết qua bao lâu, Trần Xuân Độ quay lại cao ốc Lê thị, vừa mở cửa phòng làm việc của chủ tịch ra, Trần Xuân Độ đã nhìn thấy bóng lưng yểu điệu, vô cùng đẹp, đi chân trần, lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống vòng tròn CBD của thành phố T.

Lúc này, bóng lưng này rõ ràng có chút sững sờ.

Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một đường vòng cung, rất nhanh, ánh mắt anh đã rơi vào bên cạnh đôi chân ngọc ngà kia có một đôi giày cao gót màu bạc được xếp ngay ngắn.


Trần Xuân Độ rón rén đi đến gần, không dẫn đến sự chú ý của Lê Kim Huyên, đột nhiên đôi chân ngọc ngà của Lê Kim Huyên bị một hơi ấm rất thoái mái bao bọc lấy, Lê Kim Huyên cúi đầu xuống, thấy Trần Xuân Độ đang nắm lấy đôi chân ngọc ngà kia, một tay khác cầm lấy giày cao gót, nhẹ nhàng đi vào.

“Đã dặn em là không được đi chân trần trên đất, khí lạnh sẽ thông qua chân xâm nhập vào cơ thể, đây cũng là nguyên nhân căn bệnh của em.

” Trần Xuân Độ dịu dàng nói, khiến đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ.

Đôi mắt đẹp và sâu của Lê Kim Huyên, hiện lên một làn sóng kỳ lạ.

Lê Kim Huyên khẽ nhíu mày, nhìn Trần Xuân Độ đang cầm lấy đôi chân ngọc ngà của mình, không biết tại sao, sự tức giận trước đó với Trần Xuân Độ đột nhiên biến mất.

Sau khi đi giày cao gót lên, ánh mắt của Trần Xuân Độ vẫn không muốn rời khỏi đôi chân ngọc ngà, tinh tế của Lê Kim Huyên.

Bàn chân của Lê Kim Huyên rất đẹp, gót vàng gót ngọc, trên làn da trắng ngần vẫn mơ hồ nổi lên những đường gân xanh, giống như một bảo vật vô giá.

Đôi chân này là sự mê hoặc vô cùng lớn, thêm lụa đen, chắc chắn có thể khiến dục vọng của bất kỳ người đàn ông nào dâng lên.

Thậm chí không biết tại sao, Trần Xuân Độ lại liên hệ đến điều này, nếu như ngày nào đó Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đi đến bước kía, Lê Kim Huyên đỏ mặt, dùng đôi chân hoàn mỹ kia….

Đôi mắt Trần Xuân Độ lại nóng rực, mà giống như Lê Kim Huyên nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Trần Xuân Độ, khẽ xì một tiếng, thu chân lại.

“Xảy ra chuyện rồi.

” Lê Kim Huyên thu lại đôi chân dài mà khiến ánh mắt của Trần Xuân Độ hận không thể dán lên trên kia, đứng dậy nói.

Lê Kim Huyên đưa giấy mời trên bàn cho Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ liếc nhìn, vẻ mặt hờ hững: “Lê Thần Yên, Lê Thần Vũ vẫn luôn khoe khoang mình có một người anh trai rất giỏi, chính là người này?”
Sau khi Trần Xuân Độ mở giấy mời ra xem, cười haha nói: “Ồ, đúng là phú hào, ăn một bữa cơm cũng phải phát giấy mời, còn là thiếp vàng….


Trong lòng Lê Kim Huyên phiền muộn, vẻ mặt cô rất phức tạp quay đầu qua, lúc nhìn thấy Trần Xuân Độ đang dùng ngón tay cố gắng rút là vàng ra khỏi thiếp mời, đột nhiên cứng lại.

Trên cái trán trắng bệch của Lê Kim Huyên xuất hiện một đường vạch đen, Trần Xuân Độ dùng ngón tay gảy vẫn chưa đủ, còn cầm một con dao mỹ thuật tạo hình lên để cạo.

“Đủ rồi!” Chủ tịch nữ thần có tính khí tốt cũng không nhịn được nữa, giật thiệp mời lại, cất đi.

“Anh ta không giống với Lê Thần Vũ, anh ta là quan chức của Yên Kinh, nhận được sự xem trọng của rất nhiều trưởng bối, người này, không thể xúc phạm.

” Vẻ mặt Lê Kim Huyên rất nghiêm.

“Yên Kinh….

” Trần Xuân Độ thở ra một hơi, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ, nhưng đôi mắt của anh ta lại ẩn chứa sự sâu xa và phức tạp…
Yên Kinh, năm đó, bản thân anh cũng đã đặt chân lên mảnh đất đó, mảnh đất đầy sóng gió, xưng hùng xưng bá kia cũng cất giữ rất nhiều ký ức khó quên của anh, nhưng anh không muốn quay lại.

Đã cách nhiều năm, anh lại trở về rồi, trở về nước C, lại một lần nữa nghe thấy từ này, trong lòng cuồn cuộn, khó mà bình tĩnh được.

“Sao vậy?” Lê Kim Huyên mơ hồ cảm thấy sự không đúng của Trần Xuân Độ, nhưng cô lại không cảm nhận được là điều gì.


“Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, đi thì đi, ai sợ ai.

” Trần Xuân Độ cười nói: “Lúc trước em trai của anh ta Lê Thần Vũ tổ chức rất nhiều Hồng Môn Yến, anh ta chẳng qua sinh sớm hơn mấy năm mà thôi.


“Không thể xem thường, tôi hiểu Lê Thần Vũ, nhưng đối với Lê Thần Yên….

” Đôi môi đỏ của Lê Kim Huyên khẽ mở ra: “Tôi không biết gì cả.


“Yên tâm đi, có anh ở đây.

” Trần Xuân Độ cười nói, Lê Kim Huyên gật đầu, không biết từ lúc nào, Trần Xuân Độ đã trở thành người trấn an của cô, dường như lúc có Trần Xuân Độ, cho dù xảy ra chuyện lớn gì cũng có thể giải quyết.

Hơn nữa, không phải còn có Tô Loan Loan sao, một nữ cao thủ, thân thủ siêu phàm kia ở đó, cho dù Lê Thần Yên thật sự muốn làm khó, cũng chẳng ăn thua gì.

….

Trong khách sạn, Lê Thần Yên cầm ly rượu, khẽ lắc Whisky trong ly, âm thanh lanh lảnh của những viên đá khi va chạm, khiến ánh mắt đang nhìn khung cảnh ở bên ngoài của sổ của anh ta càng trở nên thần bí.

Một thuộc hạ đi vào trong phòng, nói: “Cậu cả, giấy mời đã được chuyển đến.


Lê Thần Yên gật đầu, thuộc hạ do dự một lúc, sau đó nói: “Lẽ nào cậu cả không lo lắng Lê Kim Yến lỡ hẹn sao? Cô ta không nói là sẽ đến.


“Không cần lo lắng.

” Khóe miệng Lê Thần Yên cong lên, cúi đầu nhìn ánh sáng phản chiếu bởi rượu whisky trong ly, ẩn ý nói: “Tôi có thể đưa cho cô ta thứ mà cô ta để ý nhất, cô ta có lý do gì mà không đến?”
“Vậy người đàn ông bên cạnh cô ta thì sao?” Thuộc hạ hỏi.

“Trần Xuân Độ kia? Đến lúc đó dụ anh ta ra ngoài, tìm mấy cô gái quấn lấy anh ta là được, tài liệu trong tay tôi bây giờ cho thấy anh ta không có khả năng cưỡng lại sự cám dỗ của người đẹp.

” Lê Thần Yên nói một cách chậm rãi, dường như tất cả đều đã có chuẩn bị, chỉ thiếu một kết quả!
“Đi đến khách sạn sắp xếp đi, nếu như thất bại, thì nhổ cỏ nhổ tận gốc, ngay cả tôi ra mặt mà cô ta cũng không có ý định giao ra, vậy thì cô ta cũng không cần phải giữ lại… tôi thế chỗ cô ta!” Đáy mắt của Lê Thần Yên lóe lên một tia lạnh lùng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi