Sau khi người kia đi vào, trong lòng Lê Kim Huyên hơi run lên, cô ngướng mắt nhìn.
Nguy cơ được giải trừ, lòng Lê Kim Huyên lại bắt đầu lo cho Trần Xuân Độ.
Dù biết có Tô Loan Loan bảo vệ anh mới được an toàn nhưng bên người này cũng là tứ cố vô thân.
Khi nhìn về phía bóng người kia, trái tim Lê Kim Huyên nhưng đột nhiên bị bóp chặt, trở nên hoảng loạn khó nén.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, lúc này Lê Kim Huyên mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Về phần Lê Thần Yên, khi nhìn thấy bóng người kia, khuôn mặt anh ta trở nên cứng ngắc, ngây ra như phỗng!
Trần Xuân Độ!!
Lê Thần Yên lòng dạ thâm sâu, trước giờ chưa từng để lộ vui buồn trên mặt, thế mà lúc này nhìn thấy Trần Xuân Độ thì rốt cuộc cũng không khống chế được mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người tới ngoài Trần Xuân Độ ra thì còn có thể là ai.
Trên người Trần Xuân Độ không có lấy một vết thương, chỉ là có hơi nhếch nhác, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lê Thần Yên thì khóe miệng cong lên, chào hỏi: "Anh chính là...!Cậu cả nhà họ Lê trong truyền thuyết à?"
Đôi mắt Lê Thần Yên đảo qua Trần Xuân Độ, trong lòng rối tung, nỗi hận thù dân lên.
Adams chết tiệt, mình mất bao công sức mới mời anh ta đến được vậy mà kết quả trên người Trần Xuân Độ không có lấy một vết thương, quần áo còn không bị rách, trái lại là Lê Thần Yên, vì muốn diễn được chân thực hơn nên đã tự làm chính mình bị thương.
Bây giờ Lê Thần Yên quả thật là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ không nói nên lời, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Không lâu sau, Lê Thần Yên bình tĩnh lại, lạnh nhạt gật đầu, vẻ mặt thân thiết hỏi: "Anh Trần, vừa rồi anh bị ám sát à?"
Trần Xuân Độ gật đầu, trong lòng chưa hết sợ hãi: "Mẹ nó, dọa chết tôi rồi...!Một đám người vừa vào đã xử lý hết nhân viên tiếp rượu...!Nếu người kia chậm một chút thì mạng cũng không còn."
"Người kia?" Lê Thần Yên cố ra vẻ bình tĩnh, tròng mắt lộ ra sự sắc bén.
Lê Kim Huyên lại phản ứng rất mạnh, nụ cười sững lại, trong lòng chấn động mãnh liệt, dường nghĩ cô đã nghĩ đến cái gì.
"Sau đó thì sao?" Lê Kim Huyên hỏi, trong mắt lộ ra sự lo lắng cùng mong chờ.
"Sau đó anh ta cầm kiếm trong tay, anh không nhìn thấy rõ...!Nhưng mà rất nhanh đã giải quyết hết cả đám." Trần Xuân Độ ngẩn người nói.
Lê Kim Huyên thấy thần, vẻ mặt Lê Thần Yên lại càng trầm lặng như nước, khó mà nắm bắt.
"Anh chỉ nhìn được vậy thôi à?" Lê Thần Yên lại nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ngữ khí trở nên sắc bén, anh ta chất vấn khiến Trần Xuân Độ cảm thấy có áp lực đang bao phủ mình.
Nếu là người bình thường thì trong lòng nhất định sẽ hoảng, ánh mắt sẽ trốn tránh.
Nhưng Trần Xuân Độ vô cùng thản nhiên, ánh mắt lấy lòng, làm cho Lê Thần Yên không ép hỏi được gì, một lời có ích cũng không lừa ra được.
"Người kia ở đâu?" Lê Kim Huyên vội hỏi.
"Ở ngay trong đó, nói anh ra báo bình an, để mọi người không cần lo lắng." Trần Xuân Độ nói.
Nghe được lời này, Lê Kim Huyên lập tức kích động, đôi mày thanh tú không khỏi nhướng lên, cô đẩy Trần Xuân Độ ra, giày cao gót bước cộp cộp xuống sàn chạy về phía phòng đối diện.
Trong lòng cô đã kết luận người kia là người thần bí, cô gấp gáp muốn gặp được người này, người kia âm thầm giúp cô nhiều như vậy, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta!
"Rầm!"
Lê Kim Huyên đẩy cửa căn phòng đối diện ra, mùi máu tươi nồng đậm lập tức đập vào mặt, giống như cô tiến vào lò sát sinh.
Sau khi Lê Kim Huyên đi vào phòng, đôi mắt đô trừng lớn, dại ra như phỗng!
Đập vào mắt Lê Kim Huyên là hình ảnh máu me, nơi nơi đều là phần còn lại của tay chân đã bị cụt lủn, một thi thể chết không nắm mắt...!Đấy là núi thây biển máu!
Một thi thể chết không nhắm mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên khiến Lê Kim Huyên lạnh sống lưng, lông tơ dựng đứng!
Thi thể thiếu cánh tay chất thành đống, nhìn thấy ghê người!
Da đầu Lê Kim Huyên run lên, nhìn thấy cảnh này, ngửi thấy mùi máu tanh hôi, bản năng khiến cô buồn nôn không thôi!
Lê Kim Huyên chỉ là một nữ giám đốc bình thường, ngay cả người chết cũng chưa từng nhìn thấy mà đã phải trải qua tình huống máu me khủng bố thế này.
Bầu không khí cao cấp và trang nhã vô cùng, lúc này lại bị mùi máu tươi bao phỉ, cảnh tượng máu me xuất hiện trong môi trường xa hoa này quả thực quá chấn động ánh nhìn!
Cơ thể Lê Kim Huyên hơi run lên, hai chân như nhũn ra, cô bị dọa khi nhìn thấy cảnh này, sát thủ ám sát Trần Xuân Độ nhiều hơn sát thủ ám sát trong phòng Lê Kim Huyên, xác chồng chất và máu đỏ tươi khắp nơi làm cho nữ giám đốc khó có thể chấp nhận!
Cô đột nhiên lo lắng cho cho Trần Xuân Độ, có thế nào cô cũng không nghĩ tới vửa rồi Trần Xuân Độ gặp phải hiểm cảnh đáng sợ như vậy, gần như không có một thi thể nào được nguyên vẹn!
May mắn có người bí ẩn kia xuất hiện, Lê Kim Huyên càng thêm tò mò kính sợ người bí ẩn kia, ở trong mắt cô, thực lực của người bí ẩn kia quả thật là mạnh đến không có giói hạn, gần như không gì có thể làm khó anh ta.
Đúng lúc này, Lê Thần Yên, Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ đi ra khỏi phòng riêng và đi theo Lê Kim Huyên vào phòng.
Sau khi vào phòng, ánh mắt Tô Loan Loan hơi cứng lại, mắt quét nhanh qua thi thể xếp thành núi nhỏ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức trở nên trầm trọng.
Lê Thần Yên đi cuối cùng, khi nhìn thấy núi thi thể kia, anh ta chợt nắm chặt tay, đôi mắt bình tình xẹt qua tia lạnh băng.
Anh ta liếc mắt một cái là nhìn thấy sát thủ được mình bỏ số tiền lớn mời đến, bây giờ đã trở thành một phần trong núi thi thể.
“Những sát thủ này thuộc về một nhóm, năng lực chắc là cũng không yếu, nhưng người giết bọn họ càng mạnh hơn." Sắc mặt Tô Loan Loan như thường, cô ta ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét miệng vết thương trên thi thể.
Đột nhiên, tròng mắt Tô Loan Loan khẽ giật, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Làm sao vậy?" Lê Kim Huyên thấy vẻ mặt khác thường của Tô Loan Loan thì vội hỏi.
Tô Loan Loan cau mày, thấp giọng nói: "Điều này không có khả năng..."
Tô Loan Loan kiểm tra lại miệng vết thường, sau khi đứng dậy, cô ta nhìn Lê Kim Huyên, nói ra một câu khiến người ta khó có thể tin: "Những người này đồng thời bị giết.
Hung thủ chỉ dùng một kiếm."
Bùm!
Lê Kim Huyên ngây người, cô nhìn về phía núi thi thể, trong lòng dâng lên sóng lớn!
Một kiếm đã tạo thành núi thi thể như vậy?!
Điều này sao có thể?! Làm thế nào mà làm được điều này?!
Về phần Lê Thần Yên, vẻ mặt lạnh băng của anh ta đã tràn ngập sát khí vô hạn!
Anh ta tức giận, lời nói của Tô Loan Loan chính là nỗi nhục nhã của anh ta, sỉ nhục trắng trợn!
Cao thủ anh ta mời đến thế mà bị tiêu diệt chỉ với một kiếm? Sao có thể!
Lê Thần Yên nhìn về phía Tô Loan Loan: "Cô xác định?"
"Tôi xác định." Tô Loan Loan chỉ miệng vết thương: "Anh có thể báo cảnh sát để pháp y đến kiểm tra thì cũng sẽ là kết quả này, kết quả này vô cùng rõ ràng."
"Mẹ nó, người kia mạnh như vậy, Sếp Lê, người kia quá giỏi." Trần Xuân Độ đứng một bên thế mà bắt đầu vô sỉ khen ngợi.
Mặt mũi Lê Kim Huyên tái nhợt, hô hấp hỗn loạn.
Cảnh tượng máu me này làm cho cô rất khó chấp nhận.
Lê Kim Huyên cố nén cảm giác buồn nôn, quay đầu nói với Lê Thần Yên: "Cậu cả, cơ thể Kim Hoan có phần không khỏe, tôi đi về trước."
Nói xong, không đợi Lê Thần Yên nói gì thì Lê Kim Huyên đã xoay người đi ra ngoài hành lang.
Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan cũng không dám ở lại, vội vàng đi ra ngoài theo, để lại Lê Thần Yên đứng đó nhìn theo bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần của Lê Kim Huyên, trên mặt là biểu cảm khó đoán.
Một cấp dưới tiến lên nói: "Cậu cả, bây giờ nên làm gì?"
Lê Thần Yên đứng ở hành lang, ánh mắt lạnh như băng: "Thu dọn phòng đi, phong tỏa tin tức, đừng để tin tức lộ ra."
Lê Thần Yên hơi dừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Gọi điện thoại cho Adams, tôi bỏ số tiền lớn, kết quả chính mình bị thương mà thằng khốn kia lại lông tóc không hao tổn gì!"
Lê Thần Yên cắn răng, đây là sự nhục nhã nhất đối với anh ta!
"Vâng" Cấp dưới đáp lời.
Sau khi lao ra khỏi nhà hàng, Lê Kim Huyên há mồm hít thở không khí bên ngoài, vỗ ngực nôn khan không ngừng.
"Kim Huyên, em không sao chứ." Trần Xuân Độ bước đến đỡ Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên nôn một hồi mới ổn lại, cô há mồm thở dốc, mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Rất khủng bố." Lê Kim Huyên lắc đầu, run giọng nói.
"Sếp Lê, lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này thì bị vậy là bình thường, một lúc nữa sẽ ổn." Tô Loan Loan bình tĩnh nói, cô ta từng là lính đặc công nên đã chứng kiến rất nhiều trường hợp, cho dù là địa ngục cô ta cũng từng xông qua, việc hôm nay không khiến cô ta có cảm xúc lớn gì cả.
Trần Xuân Độ đứng bên, sắc mặt lạnh nhạt, anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, anh ngồi ở ghế lái, chân dẫm lên chân ga.
"Sếp Lê, người thường nhìn thấy người chết thì tâm lý đều bất ổn, em thế này đã rất kiên cường rồi, không cần lại nghĩ đến nó nữa." Trần Xuân Độ nói, anh ngước mắt nhìn về phía người đang run rẩy qua gương chiếu hậu.
"Vậy anh có cảm giác gì?" Lê Kim Huyên lạnh lùng nói một câu, không khí chợt yên tĩnh lại.
Tô Loan Loan đang chăm chóc cho Lê Kim Huyên nghe vậy thì chợt nhăn mày, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt trở nên sắc bén, tựa như nắm được điểm quan trọng gì.
Trần Xuân Độ sửng sốt, giây phút kia anh bỗng nhiên cảm giác được ánh sắt sắc bén của Tô Loan Loan đang nhìn chằm chằm vào mình.
Truyện Khác
Giây phút kia, thân phận của anh tràn ngập nguy cơ, người bình thường mà thấy trường hợp này thì nhất định sẽ bị dọa không nhẹ, huống chi Trần Xuân Độ là một kẻ vô dụng bám váy phụ nữ, khả năng chống chọi của tâm lý không mạnh đến đâu được.
Nhưng khi thấy trường hợp này, anh lại thờ ơ không bị ảnh hưởng chút nào.
Rất có thể đây sẽ là cơ hội quan trọng để Tô Loan Loan nhìn thấy thân phận của anh!.