CHÀNG RỂ PHẾ VẬT



Sắc mặt Lê Thần Yên rất u ám, nếu Trần Xuân Độ không muốn cơ hội tiếp tục được sống nữa, thì đương nhiên anh ta phải tác thành rồi!
Trần Xuân Độ híp mắt lại, đương nhiên anh biết lời này của Lê Thần Yên có ý gì.

“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm như thế, nếu không anh không gánh được hậu quả đâu.

” Trần Xuân Độ hờ hững nói.

Lê Thần Yên cười khẩy, vẻ mặt dữ tợn: “Hậu quả… Anh có biết hậu quả của việc chống lại tôi là gì không?”
Lê Thần Yên đứng dậy, tiến lên, thảm lông mềm mại run rẩy, sắc mặt anh ta lạnh lẽo như sương, mang theo chút kiêu ngạo, nhìn xuống Trần Xuân Độ từ trên cao.

Anh ta đã không muốn giữ mạng của Trần Xuân Độ nữa rồi, bây giờ anh ta chỉ muốn giết người thôi!
Trong mắt anh ta, Trần Xuân Độ làm đứt một tay của Lê Thần Vũ đã như vả một cái tát lên mặt nhà họ Lê, anh ta giữ Trần Xuân Độ sống đến hôm nay đã rất tốt rồi.

Lê Thần Yên lấy hộp thuốc lá từ trong lòng ra, lấy một điếu xì gà, chậm rãi nói: “Ra tay.


Irene và tổ trưởng canh giữ trước cửa phòng VIP xông về phía Trần Xuân Độ như mũi tên rời cung!
Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ, trong mắt hiện lên sát khí, đột nhiên siết chặt hai tay, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

“Dừng tay!”
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía cuối hành lang, khiến Irene và tổ trưởng dừng chân lại.

Lê Thần Yên cau mày, còn Trần Xuân Độ thì híp mắt lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng quen thuộc truyền vào tai khiến anh cảm thấy không chân thực lắm, còn hơi khó tin!

Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp gợi cảm ở cuối hành lang, cô đi giày cao gót bước tới, trong đôi mắt xinh đẹp đầy sự nôn nóng và lo lắng.

Trần Xuân Độ tỏ vẻ khó hiểu, sao Lê Kim Huyên lại đến đây… Mình đâu có nói với cô.

Nét mặt Lê Kim Huyên lúc này cực kỳ lạnh lùng, giày cao gót giẫm mạnh trên sàn nhà, tiếng vang lanh lảnh khiến Lê Thần Yên bắt đầu thấy không yên.

Sở dĩ anh ta không muốn để Lê Kim Huyên dính dáng vào là vì không muốn lúc giải quyết Trần Xuân Độ có người của nhà họ Lê ở đây.

Anh ta khác với Lê Thần Vũ, anh ta nhìn xa hơn, suy cho cùng Lê Kim Huyên cũng là người của nhà họ Lê, nếu chết không rõ ràng, mình cũng khó giải quyết.

Mà Lê Kim Huyên đột nhiên xuất hiện lập tức làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh ta.

Có lẽ bản thân Lê Kim Huyên cũng không ngờ không chỉ kế hoạch của Lê Thần Yên bị rối loạn, mà sát khí vừa xuất hiện trong lòng Trần Xuân Độ cũng nhanh chóng biến mất, khiến Lê Thần Yên vừa hay tránh được một kiếp.

“Huyên, sao em lại đến đây?” Trần Xuân Độ ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lê Kim Huyên đi vào.

Sắc mặt Lê Kim Huyên rất nghiêm túc, xông tới trước mặt Trần Xuân Độ, vung tay tát một cái lên mặt anh.

Sau đó lại ôm lấy Trần Xuân Độ, đôi tay thon dài ôm chặt lấy anh, cũng không để tâm đến chỗ cao vút bị đè đến biến dạng.

Trần Xuân Độ cúi đầu xuống, lập tức ngửi thấy mùi dầu gội bay ra từ mái tóc đen nhánh xõa sau vai của Lê Kim Huyên.

Hành động khác thường của Lê Kim Huyên khiến Trần Xuân Độ hơi ngơ ngác, nhưng chỉ hai ba giây, cô đã đẩy anh ra, vẻ tức giận biến mất, trở nên lạnh lẽo.

Lê Kim Huyên quay đầu nhìn về phía Lê Thần Yên đang tỏ vẻ ngạc nhiên, lạnh lùng nói: “Cậu cả hay thật, tách tôi và chồng tôi ra là muốn làm gì chồng tôi sao?”
Không biết vì sao mà xưng hô của Lê Kim Huyên với Trần Xuân Độ cũng thay đổi, bắt đầu gọi là chồng.

Trần Xuân Độ đứng sau lưng Lê Kim Huyên, nhìn thân thể mềm mại duyên dáng gợi cảm, có lồi có lõm của cô đang chặn trước mặt mình, không chút sợ hãi đôi co với Lê Thần Yên, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Lê Thần Yên nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, ánh mắt chạm nhau trong không trung, hư không rung động, thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên run rẩy, nhưng trong đôi mắt đẹp lại vô cùng kiên định, không thể lung lay!
Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc, cuối cùng Lê Thần Yên thu lại khí thế bức người, trở về khí chất nho nhã ngày thường, cười nói: “Huyên, cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ hơi mâu thuẫn với anh ta thôi.


“Thật sao?” Lê Kim Huyên hừ lạnh, nhìn về phía Trần Xuân Độ.

“Đúng, bọn anh đang bàn chuyện giữa đàn ông với nhau, ra tay đánh nhau cũng rất bình thường mà.

” Trần Xuân Độ gật đầu, nở nụ cười thần bí.

Lê Thần Yên và Trần Xuân Độ đều ngầm hiểu là không muốn để Lê Kim Huyên dính vào, nhưng Lê Kim Huyên rất thông minh, sao có thể không đoán được khi nãy giữa hai người vừa xảy ra chuyện gì?
“Cậu Lê, tôi mong anh sau này đừng hẹn riêng anh ấy ra ngoài nữa.

” Sắc mặt Lê Kim Huyên rất khó coi, nếu không vì tấm thiệp mời Trần Xuân Độ để quên kia, cô hoàn toàn không thể biết chuyện xảy ra ở Shangri-La.

Đồng thời vừa nghĩ tới Trần Xuân Độ, cô cũng hận đến mức nghiến răng, không ngờ tên này lại giấu cô lén lút chạy đến đây!
Lê Kim Huyên cố ý nhấn mạnh chữ riêng, khiến sắc mặt Lê Thần Yên hơi cứng đờ, sau đó anh ta gật đầu, cười nói: “Tất nhiên là được.



Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ phía sau, nhỏ giọng nói: “Còn không mau cút!”
“Được.

” Trần Xuân Độ không dám cãi lời Lê Kim Huyên, ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, nghênh ngang rời đi.

Trước cửa phòng VIP, Lê Thần Yên nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên dần dần biến mất ở cuối cùng hành lang, ánh mắt bình tĩnh bắt đầu bị thay thể bởi sát khí.

Irene và tổ trưởng tiến lên, áy náy nói: “Là trách nhiệm của chúng tôi, không kịp thời xử lý anh ta.


“Không thể trách các cô được.

” Lê Thần Yên hờ hững nói, nheo mắt lại: “Theo hiểu biết của tôi với Trần Xuân Độ, tôi thật sự không ngờ cô ta sẽ đến, tôi nên sắp xếp người chặn cô ta trước cửa mới phải.


Lê Thần Yên than khẽ một tiếng: ‘Tôi không ngờ họ Trần kia lại vô dụng như thế, không ngờ lại để một cô gái đến bảo vệ mình!”
“Phó bộ trưởng, tôi có một câu không biết có nên nói không…” Tô trưởng chần chừ một lúc mới lên tiếng.

“Cứ nói đi, đừng ngại.

” Lê Thần Yên xoay người, nhìn chằm chằm tổ trưởng bằng ánh mắt sâu xa, giống như có thể nhìn thấu nội tâm anh ta chỉ với một ánh nhìn vậy.

“Tôi thấy anh ta! rất quen mắt…” Tổ trưởng cắn răng nói.

“Quen mắt?” Vẻ mặt Lê Thần Yên cứng đờ, bước ra, trên người tràn ngập khí thế sắc bén!
“Như một người quen cũ… Nhân vật huyền thoại của nước C!” Tổ trưởng nói.

“Anh chắc chứ?” Lê Thần Yên nghiêm túc hỏi.

“Cảm giác của tôi là ít nhất giống đến bảy tám phần.


Lê Thần Yên đứng chắp tay, cả người như bị sương mù thần bí bao phủ, ánh mắt không ngừng chớp lóe, khiến người ta hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh ta.

“Chỉ cần cho tôi một cơ hội, tôi sẽ có thể thăm dò hư thực của anh ta!”
“Được!”

Maybach chạy nhanh trên đường, Trần Xuân Độ cẩn thận loái xe, thỉnh thoảng nhìn sắc mặt của nữ Tổng giám đốc xinh đẹp qua kính chiếu hậu.

Sau khi vào trong xe, cô vẫn chưa nói câu nào, khuôn mặt lạnh như băng như ai nợ cô mấy tỷ không trả vậy, cực kỳ khó coi.

Một lúc lâu sau đó, khi Trần Xuân Độ vừa thả lỏng, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng, khiến anh run rẩy một cái.

“Đi gặp riêng anh ta, anh cho rằng anh là ai?”
Giọng nói này đột nhiên xuất hiện, suýt khiến Trần Xuân Độ sợ muốn hồn bay phách tán.


Trần Xuân Độ lúng túng ho khan mấy tiếng: “Huyên à, không phải vì anh lo em đi dự tiệc sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Lê Kim Huyên ngồi ở hàng ghế sau bị câu nói này của Trần Xuân Độ chọc giận, cười khẩy: “Nói tôi là sao chổi à? Sao anh không nhìn xem khi nãy mình sợ thành thế nào, một người đàn ông lại đi trốn sau lưng một người phụ nữ, chẳng tra làm sao cả!”
Trần Xuân Độ điều khiển tay lái, nghe thấy thế thì cực kỳ uất ức, thầm nghĩ, không phải vì em tự tiện đi vào sao… Nếu không phải Lê Kim Huyên xuất hiện, lúc này có lẽ Lê Thần Yên đã sợ tè ra quần rồi…
“Đúng là giỏi thật, anh tưởng anh là ai, anh có thể đại diện nhà họ Lê đến đàm phán với anh ta sao?” Lê Kim Huyên lạnh lùng quát, giống như một nữ vương cao quý, không ngừng trách mắng Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ vừa lái xe vừa nghe mắng, trong lòng vô cùng uất ức.

Cô sớm không đến muộn không đến, lại đến cứu Trần Xuân Độ vào lúc đó… Đây rõ ràng là đến cứu Lê Thần Yên mà!
“Nếu không nhờ có tôi, khi nãy nói không chừng anh đã chết ở đó rồi!” Lê Kim Huyên nói.

Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng: “Thật ra em không nên đến, khi nãy có ít nhất mấy chục người ẩn nấp bên ngoài khách sạn đấy.


Lê Kim Huyên sửng sốt, Trần Xuân Độ nói tiếp: “Một nhóm ở trong bụi có, một nhóm trong xe trước cửa, còn mấy nhóm chia ra ở những điểm mù trong khách sạn nữa.


Trần Xuân Độ hờ hững nói, lúc anh xuất hiện ở khách sạn, chỉ với một ánh mắt đã có thể nhìn ra tất cả rồi.

Lê Kim Huyên cau mày, nếu đúng như lời Trần Xuân Độ nói, vậy khi nãy bọn họ thật sự vừa đi ngang qua thần chết rồi: “Nếu theo lời anh nói thì chúng ta vừa trở về từ cõi chết ư?”
“Không.

” Trần Xuân Độ lắc đầu: “Anh ta không dám ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta rời đi.


“Vì sao?” Lê Kim Huyên sững sờ.

“Ai mà biết được, quan tâm nhiều thế làm gì, dù sao thì có anh ở đây, sẽ không sao cả.

” Trần Xuân Độ dịu dàng nói, lái xe Maybach vào trong biệt thự cao cấp, đỗ trước cửa ra vào.

Lê Kim Huyên hừ lạnh, mặc kệ Trần Xuân Độ, để lại một câu, đi ra khỏi xe: “Nếu anh thật sự đáng tin như vậy thì khi nãy đừng trốn sau lưng tôi.


“Trời ạ!” Trần Xuân Độ ngồi trên ghế lái, nhìn Lê Kim Huyên giậm mạnh chân phát tiết lửa giận trong lòng, trợn mắt há mồm.

Trốn sau lưng Lê Kim Huyên cái gì chứ, Trần Xuân Độ không ngờ cô còn nghĩ đến chuyện này, mình bị bôi đen quá thảm mà!
Đường đường là Long Vương lại có ngày tham sống sợ chết trốn sau lưng phụ nữ, nếu tin này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến nước ngoài sợ hãi xôn xao!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi