CHÀNG RỂ PHẾ VẬT



Không chỉ như vậy, Tô Loan Loan cũng ngơ ngác nhìn bóng lưng xinh đẹp đi đến chiếc bàn cách đó không xa.

Sau khi sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp, lộ ra tia hứng thú.
Cô nhìn sang Trần Xuân Độ, ánh mắt lập tức trở nên tò mò, thú vị.
Cô rất muốn nhìn xem Trần Xuân Độ sẽ làm như thế nào.
Trần Xuân Độ tức tối nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp của Lê Kim Huyên, anh nghiến răng, hai mắt lộ ra tia u oán.
Trần Xuân Độ ngơ thật rồi, có nằm mơ anh cũng không ngờ, mình chỉ ăn uống khó coi một chút thôi mà… Lê Kim Huyên lại bị người khác bắt đi mất! Chuyện này sao nhịn được chứ!
Lê Kim Huyên muốn cắm sừng Trần Xuân Độ, nhưng Trần Xuân Độ đương nhiên không vui vẻ tiếp nhận rồi!
Bỗng nhiên một cặp mắt khó chịu nhìn chằm chằm người đàn ông và Lê Kim Huyên ngồi xuống, cả hai vừa nói vừa cười cầm dao nĩa lên…
Mẹ nó chứ! Đây rõ ràng là đang khiêu khích trắng trợn mà!
Trần Xuân Độ tức đến nỗi phổi cũng sắp nổ luôn rồi! Từ trước đến nay anh chưa từng gặp qua người đàn ông nào huênh hoang như vậy, lại dám cướp người phụ nữ của anh!
Mà lúc này, người đàn ông có phong độ thân sỹ kia nhìn thấy Lê Kim Huyên ngồi xuống trước mặt mình thì trong lòng vô cùng hân hoan, không cách nào che giấu được vẻ kích động, hưng phấn.
Mặc dù anh ta đã gặp qua rất nhiều người đẹp, rất nhiều cô gái vóc dáng không tệ, nhưng những người đó không thể nào so sánh với Lê Kim Huyên được.
Nữ thần cực phẩm trước mặt chỉ ngồi ở đó thôi mà vẫn khiến anh ta mê đắm, giống như đang đối diện với một báu vật, một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Nữ thần Tổng giám đốc rất biết cách ăn mặc, bộ trang phục hôm nay của cô vừa khít với dáng người cô, thể hiện được sức hấp dẫn và khí chất của cô.
Trùng hợp là cách ăn mặc này của Lê Kim Huyên rất phù hợp với gu của quý ngài đây.


Trong mắt quý ngài đây, Lê Kim Huyên giống như dày công ăn mặc vì anh ta vậy.
Nữ thần như thế này chỉ có thể xuất hiện trong mơ… Nhưng thực tế quá ảo diệu, cô lại thật sự tồn tại.
Quý ngài bỗng nhiên ngơ ngẩn, anh ta nhìn sang Lê Kim Huyên, mặc dù anh ta đắm chìm trong vẻ đẹp của cô nhưng vẫn không để mất phong độ, anh ta mỉm cười, nói: “Tôi tên là Mohm Walker, cô cũng có thể gọi tôi là Walker.”
Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lê Kim Huyên.”
“Cô Lê, tên của cô thật đẹp, người cũng đẹp như tên vậy.” Quý ngài chân thành cảm thán.
Lê Kim Huyên gật đầu, tiếng nước C lưu loát của người con lai này khiến cô cũng hơi bất ngờ.
Walker mỉm cười, giải thích: “Tôi là con lai nước C- A, ba tôi từng là phú thương ở nước C, mẹ tôi có huyết thống Hoàng gia, sau khi ba tôi mất sớm, tôi bèn bị mẹ đón ra nước ngoài sinh sống.”
Walker ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn không quên gốc gác nước C do đó tôi bèn trở về nước C kế thừa sản nghiệp của ba mình.”
Lê Kim Huyên giống như có điều suy nghĩ gật đầu, cười nhẹ một tiếng: “Chẳng trách, anh lại nói sõi tiếng nước C như vậy.”
Walker cười nói: “Theo như tôi thấy, cả nước C và phương Tây đều có những ưu điểm đáng học hỏi.

Người nước C phải học hỏi rất nhiều lễ nghi, nói năng, phong độ của phương Tây.

Hơn nữa, họ cần phải học hỏi rất nhiều thứ.” Walker vừa nói, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Trần Xuân Độ, anh ta cầm dao nĩa lên, nói: “Chẳng hạn như lễ nghi trên bàn ăn, có rất nhiều người thô tục, dường như đó là khóa học mà họ bắt buộc phải học.”
“Nếu không sẽ vô cùng mất mặt.”
Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan ở bàn ăn gần đó đều nghe thấy rất rõ ràng những lời Walker nói.
Nghe thấy Walker nói như vậy, khóe môi Trần Xuân Độ co rút mãnh liệt… Con mẹ nó chứ! Rõ ràng là đang nhắm vào mình mà!
Lời này của Walker không khác gì nói bóng nói gió cả.
Trần Xuân Độ cười lạnh một tiếng trong lòng, còn Lê Kim Huyên thì ngây người ra một lúc, một người cực kỳ thông minh như cô lập tức nghe ra hàm ý trong lời nói của Walker.
Cô nhoẻn miệng cười, gật đầu nói hùa theo: “Ngài Walker, những lời ngài nói quả thật quá đúng.”
Walker mỉm cười, hai người giơ ly rượu Lafite giống như viên đá ruby lên, tiếng cụng ly thanh thúy vang lên, cả hai cùng nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Mà ở bên cạnh, mặc dù Trần Xuân Độ vẫn ăn uống nhiệt tình nhưng ánh mắt của anh lại hung hăng nhìn chằm chằm bàn ăn của Lê Kim Huyên, sự ghen tuông trong lòng đang sục sôi mãnh liệt.
Mẹ kiếp! Nhìn Lê Kim Huyên và người đàn ông khác ngồi ăn cơm với nhau trên bàn ăn khác, lại còn cười cười nói nói… Trần Xuân Độ sao có thể nhịn nổi cơ chứ!
Quan trọng nhất là ban nãy Lê Kim Huyên rõ ràng đã nghe ra ý chê bai trong lời nói của Walker nhưng cô vẫn nói hùa theo anh ta, rõ ràng là cô đang cố ý mà!
“Thế nào, người phụ nữ của mình đang chuyện trò vui vẻ với người đàn ông khác, anh không định ra tay sao?” Tô Loan Loan ở bên cạnh nhìn chăm chú Trần Xuân Độ rất lâu, cuối cùng nhịn không được lên tiếng.
“Ra tay?” Trần Xuân Độ thở ra một làn khói trắng, cười khẩy: “Bảo tôi ra tay, anh ta có tư cách này sao?”
Khi nói đến đây, đôi mắt của Trần Xuân Độ xẹt qua tia bình tĩnh, thâm sâu, còn mang theo sự kiêu ngạo.

Đúng vậy, vì một xung đột nho nhỏ như thế này mà ra tay, tên Walker này quả thật không xứng.
Trần Xuân Độ nhìn Tô Loan Loan, ý vị sâu xa lên tiếng, khóe môi nhếch lên với độ cong thần bí: “Người phụ nữ của tôi, đương nhiên phải đường đường chính chính cướp về rồi.”
Nói xong, Trần Xuân Độ lại ngồi xuống, tiếp tục yên tâm gặm miếng xương trong tay mình.
Sắc mặt của Tô Loan Loan lập tức đông cứng giữa không trung.

Cô không hiểu, vì sao đã đến mức này rồi mà Trần Xuân Độ vẫn không chịu ra tay?
Rốt cuộc anh muốn đợi đến lúc nào?

Thế nhưng Tô Loan Loan lại không nhận ra rằng, mặc dù Trần Xuân Độ lại ngồi xuống nhưng ánh mắt của anh đã trở nên thâm sâu, khó lường.
Mà lúc này, Lê Kim Huyên ngồi đối diện Walker, sau khi thấy Trần Xuân Độ đứng lên, đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức xẹt qua một gợn sóng, hơi kích động.

Nhưng khi thấy Trần Xuân Độ lại ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp của cô hơi rụt lại, lộ ra tia khó hiểu.
Cô nghiêng đầu nhìn Tô Loan Loan nhưng nào ngờ Tô Loan Loan lại nhún vai với cô, ý bảo cô ấy cũng bó tay.
Lê Kim Huyên ngơ ra, tên khốn kiếp này đang muốn làm gì đây?
Lê Kim Huyên vốn đang suy nghĩ trong lòng, đợi tên kia đến đây, cô có thể viện cớ trở về rồi.
Cô vốn không yêu thích gì tên Walker này cả, chỉ cố ý làm vậy cho Trần Xuân Độ xem thôi, cô chính là muốn dạy cho Trần Xuân Độ một bài học.
“Cô Lê thân mến, cô đang nhìn gì thế?” Walker không biết suy nghĩ trong lòng Lê Kim Huyên nên tò mò hỏi.
“Không… không có gì.” Trên mặt Lê Kim Huyên xẹt qua tia hoảng hốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Thành thật mà nói, phòng ăn này cũng được xếp vào nơi thấp kém nhất trong số những phòng ăn mà tôi từng nhìn thấy, khó có thể chen chân vào những phòng ăn phương Tây đẳng cấp thượng lưu.” Walker lắc đầu: “Nếu không phải tiện lợi, tôi thà đi đến nơi xa hơn thưởng thức bữa ăn.

Bởi vì người ở đây hoàn toàn không tôn trọng lễ nghi bắt buộc phải có trong phòng ăn kiểu Tây.”
Walker thản nhiên lên tiếng, trong khi đó Lê Kim Huyên lại lắng nghe nghiêm túc đến nỗi quên cả ăn miếng bò bít tết trong đĩa.
“Quần áo không nghiêm chỉnh, không mặc đồ sang trọng, đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với việc dùng đồ ăn Tây.” Walker đĩnh đạc lên tiếng, khiến Lê Kim Huyên thỉnh thoảng lại gật đầu, xem ra Walker đúng là chuyên gia trên phương diện này.
Cũng đúng lúc này, khóe môi Trần Xuân Độ bỗng nhếch lên một nụ cười trào phúng, anh đột nhiên đứng phắt dậy!
Trần Xuân Độ bưng cốc nước trà đi thẳng về phía Walker.
Tô Loan Loan ngẩn người, sau đó lập tức lộ ra tia hứng thú, Trần Xuân Độ… cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa rồi ư?
Trần Xuân Độ đi nhanh đến bàn của Walker và Lê Kim Huyên, còn Walker lại đang nói chuyện rất hăng say… không hề chú ý Trần Xuân Độ đã đến gần.
Trên thực tế, anh ta cũng không ngờ Trần Xuân Độ dám đến gần mình.
Trong lòng anh ta vẫn luôn mang theo cảm giác ưu việt, cao ngạo hơn người, đặc biệt khi đối diện với loại người lôi thôi như Trần Xuân Độ, cảm giác ưu việt trong lòng Walker càng rõ ràng hơn.

Thậm chí Trần Xuân Độ còn không nghĩ tới, Walker từng nói rất nhiều người nước C đều không mang huyết mạch nước C thì đều là những người thấp kém.

Trong khi đó anh ta lại mang trong mình dòng máu Hoàng gia phương Tây nên đương nhiên trời sinh đã cao quý.
Vì thế sau khi gặp được Lê Kim Huyên, anh ta không ngừng khoe khoang dòng máu Hoàng gia của mình.

Càng về phía sau, ngay đến cả Lê Kim Huyên cũng không chịu nổi nữa.
Trần Xuân Độ bưng cốc nước, giống như lơ đãng đến gần.

Anh mang đôi dày da dưới chân nhưng khi anh bước đi lại không phát ra tiếng động nào…
Ngay lúc Trần Xuân Độ sắp đến gần Walker thì đột nhiên tay Trần Xuân Độ hơi rung một cái, nước trong cốc lập tức đổ hết ra.
Ngay sau đó, khăn trải bàn trên bàn ăn của Walker lập tức trở nên vô cùng lộn xộn.

Điều khiến Walker khó chấp nhận được chính là bộ vest cao quý trên người anh ta cũng bị ướt sũng!
Walker sửng sốt một lát, sau đó trên trán nổi đầy gân xanh! Anh ta thật sự tức giận! Giá của bộ vest này khiến anh ta vô cùng đau lòng!

Walker đứng phắt dậy, sắc mặt tái mét, dữ tợn.

Lúc này, anh ta không quan tâm đến phong độ thân sỹ hay lễ nghi phương Tây vẫn luôn dính trên miệng nữa, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ! Sắc mặt lúc này vô cùng khó coi!
Trong phòng ăn kiểu Tây yên tĩnh đột nhiên có không ít thực khách chú ý đến động tĩnh phía bên này, mọi ánh mắt đều đổ dồn sang.
“Anh làm hỏng bộ vest của tôi.” Walker cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn lộ ra sát khí khiến người ta sợ hãi không thôi!
Ngay đến cả Lê Kim Huyên cũng cảm nhận được sự thay đổi khí chất trên người Walker, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức tái nhợt.
Cô nhìn sang Trần Xuân Độ, dùng răng cắn chặt đôi môi đỏ, cô biết ngay mà, có tên này ở đây thì chắc chắn không phải chuyện hay ho gì…
Mà Tô Loan Loan ở phía sau Trần Xuân Độ, sau khi đứng dậy, ánh mắt liên tục lóe sáng, sắc mặt cũng thay đổi.
Cô ta nhìn kỹ Walker và Lê Kim Huyên, giống như nghĩ đến gì đó, ánh mắt cũng hơi thay đổi.
Nước trong cốc đổ hết ra, những giọt nước bắn lên người Walker và lên bàn ăn, nhưng điều kỳ lạ là Lê Kim Huyên ở bên cạnh lại không dính một giọt nước nào cả.
Những giọt nước kia giống như có ý thức, một giọt cũng không bắn lên người Lê Kim Huyên, cũng không khiến váy dài của cô ướt.
Điều này chứng tỏ gì? Tô Loan Loan là người trong giới nên đương nhiên hiểu rõ nó đại diện cho điều gì!
Người duy nhất có thể làm được điều này là người có khả năng khống chế sức mạnh rất tuyệt vời, là một nhân vật giống như yêu quái.

Mà nhân vật này ở nước C… giống như một sự tồn tại đứng ở đỉnh cao!
Tô Loan Loan lập tức thở dốc, trong lòng cô biết rất rõ, cho dù cô cũng không làm được nhưng cô lại cảm thấy mình giống như hoa mắt, nhìn nhầm.
Tô Loan Loan nhìn sang Trần Xuân Độ, cô càng cảm thấy tò mò trước thân phận của Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ rốt cuộc là ai, thân phận của anh càng ngày càng trở nên mơ hồ…
Mà lúc này, Lê Kim Huyên nhìn sang Walker với sắc mặt khó coi, cô cuối cùng cũng nhẹ giọng lên tiếng.

Cô nhíu mày, nhìn Trần Xuân Độ: “Ngay đến cả một cốc nước cũng làm đổ được!”
Lê Kim Huyên dịu dàng trách mắng, Trần Xuân Độ liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên, vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng: “Là tay chân của anh ngốc nghếch, đều là lỗi của anh.”
Lê Kim Huyên nhìn sang Walker, cô không rõ Walker đang muốn làm gì nhưng cô cũng không thể để Walker làm gì Trần Xuân Độ được…
“Walker, đây đều là sơ xuất của anh ấy, tôi xin lỗi anh ấy thay anh, được không?”
Lê Kim Huyên lộ ra nụ cười ngập tràn ý xin lỗi, cô nhìn sang Walker, nhận lỗi với anh ta.
Walker khẽ xoa bộ vest ướt sũng, nước đọng một mảng lớn trên bộ vest đều là vết tích của việc bị nước thấm ướt, điều này khiến sắc mặt anh ta trở nên lạnh lẽo, cơn giận giống như sắp bùng phát.
Walker liếc mắt nhìn Lê Kim Huyên, sau đó ánh mắt rơi lên người Trần Xuân Độ, khóe miệng hơi nhếch lên, ngập tràn lạnh lẽo.
Anh ta nhìn sang Trần Xuân Độ, trong mắt lộ ra ý cười cợt, lạnh lẽo: “Bảo tôi tha thứ cho anh ta? Được thôi, nhưng trước tiên bảo cái tên bệnh hoạn Đông Á này lau sạch sẽ cho tôi!”
Walker chỉ bộ vest trên người mình, không hề che giấu vẻ lạnh lùng, trào phúng trên mặt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi