CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 1:

“Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?”

“Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.”

“Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.”

“Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.”

Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường.

Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy.

Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó.

“Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…”

“Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm ngài ròng rã một năm trời, vận dụng vô số tài nguyên và mối quan hệ, tìm hết cả nửa Nước H, vất vả lắm mới có thể tìm được ngài.”

“Chẳng lẽ ngài tình nguyện làm một cậu con rể ở rể cho một gia tộc không có tiếng tăm như là nhà họ Trương, nhận hết những nhục nhã mà cũng không muốn trở về nhà họ Tề, hiện tại ngài chính là dòng máu duy nhất ở thế hệ này của nhà họ Tề.”

Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói: “Tôi không cần nhà họ Tề phải quan tâm đến chuyện của tôi, tôi không muốn nghe chuyện của nhà họ Tề, tôi hi vọng sau này ông không đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”

Dọn dẹp xong, anh quay người rời khỏi đường Duyên Giang.

Ông lão mặc đồ vest nhìn bóng lưng rời khỏi của Lâm Tinh Vũ, cũng không đuổi theo, chỉ là thở dài một hơi.

“Nhà họ Tề, haiz…”

Lâm Tinh Vũ ra khỏi đường Duyên Giang, nở một nụ cười lạnh, ánh mắt có chút mông lung, dường như là gợi nhớ hồi ức rất xa xôi.

Nhà họ Tề Đế Kinh là một hào môn thế gia đỉnh cấp có tiếng tăm lừng lẫy ở Nước H, có vô số người dù cho trầy da tróc vảy đi nữa cũng muốn có quan hệ với nhà họ Tề, từ đó bước lên mây.

Có thể đối với Lâm Tinh Vũ mà nói, nhà họ Tề là một ký ức đau khổ khó mà có thể xóa nhòa.

Lâm Tinh Vũ sinh ra ở nhà họ Tề Đế Kinh, là cháu đích tôn của ông cụ nhà họ Tề, có thể nói là xuất thân vinh hoa phú quý. Nhưng mà năm tám tuổi, Tề Hiên Giang, là ba ruột của mình lại mê luyến người phụ nữ ở bên ngoài, lại có thêm mấy bác mấy chú tranh đoạt quyền thừa kế, vậy mà lại ly hôn với Lâm Khiết Quỳnh, là người vợ nghèo khó, cưới một cô con gái hào môn đẳng cấp khác ở Đế Kinh.

Mặc dù Lâm Khiết Quỳnh xuất thân từ gia đình bình thường, nhưng mà lại là một người phụ nữ rất kiên cường, không nhận bất cứ phải đền bù nào của nhà họ Tề, một mình chuyển ra bên ngoài. Mà Lâm Tinh Vũ cũng không muốn chia xa mẹ mình, không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của người nhà họ Tề, anh và mẹ của mình là Lâm Khiết Quỳnh vĩnh viễn rời khỏi Đế Kinh, từ đây biến mất khỏi tầm mắt của những người ở nhà họ Tề, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm trời.

Cũng bởi vì vậy mà anh mang họ Lâm, theo họ của mẹ.

Ròng rã 10 năm, 3 năm trước bởi vì mẹ mắc bệnh mà qua đời, vốn dĩ cho rằng đoạn ký ức đau khổ này sẽ không còn xuất hiện nữa, thật sự không ngờ tới thế mà người nhà họ Tề lại đến tìm anh!

Đứng ở bên góc đường hút một điếu thuốc, Lâm Tinh Vũ không nghĩ nhiều nữa, gọi một chiếc xe taxi rồi đến sơn trang Lâm Lang.

Hôm nay là nhà họ Trương cầm quyền, là ngày kết hôn của con gái của ông cả Trương Di Hòa cùng với con trai cả nhà họ Tôn ở thành phố Thanh Vân, được tổ chức rất long trọng, mời những đại lão trong giới kinh doanh ở khắp nơi thành phố Thanh Vân, cùng với tất cả mọi người ở nhà họ Trương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi