CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 14

Đây chính là thủ đoạn phổ biến trên thương trường, gia tài của Trương Việt Bân rất hùng mạnh, muốn chỉnh một nhà máy trang sức gần như đã phá sản của bọn họ thì có rất nhiều biện pháp…

“Suy nghĩ cho kỹ đi, có muốn cầu xin tôi không.” Trương Việt Bân nhìn một màn này, thoải mái biết bao nhiêu.

“Nói đủ chưa, nói đủ thì cút đi.”

Lâm Tinh Vũ mặt không biểu cảm nhìn Trương Việt Bân.

“Cái tên vô dụng này cũng dám kêu tôi cút?” Trương Việt Bân biến sắc, lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ.

Lâm Tinh Vũ ở nhà họ Trương cứ luôn nhẫn nhịn chịu đựng, không ngờ tới là ngày hôm nay còn dám cứng rắn ở trước mặt của anh ta.

“Thật là to gan.” Trương Việt Bân đột nhiên nổi giận, vung một bàn tay đánh lên trên mặt của Lâm Tinh Vũ.

Rắc.

Lâm Tinh Vũ đưa tay nắm lấy cổ tay của Trương Việt Bân, có âm thanh xương gãy vang lên.

“A!”

Trương Việt Bân phát ra tiếng kêu đau giống như heo bị làm thịt, đau đến nỗi đổ mồ hôi trán, không dám tin mà nhìn Lâm Tinh Vũ.

Anh ta nữa quỳ ở trước mặt Lâm Tinh Vũ, cả người rung động kịch liệt, giống như là chịu phải một cơn đau vô cùng to lớn.

Lâm Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, nới lỏng tay ra.

Rầm.

Thân thể của Trương Việt Bân mềm nhũn, đột nhiên té ngã trên mặt đất, toàn bộ cánh tay đều điên cuồng rút gân, đau đến nổi trắng bệch hết cả mặt.

“Làm phản rồi, Lâm Tinh Vũ, cậu lại dám đụng vào tôi.” Trương Việt Bân nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ: “Tôi sẽ khiến cho cậu phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

“Nhà các người xong rồi, ai cũng không giúp được đâu, tôi nói cho bà biết.”

Trương Việt Bân đứng dậy, biểu cảm lạnh lùng.

“Ông đây cho các người cơ hội các người lại không biết trân trọng, hãy chờ cái cảnh nhà tan cửa nát đi.”

Trương Việt Bân uy hiếp xong, tức giận thở hổn hển đi khỏi.

“Lâm Tinh Vũ, cậu còn ngại chuyện nhỏ hả, còn muốn đánh Trương Việt Bân.” Lư Ngọc Trân kêu lên: “Bây giờ phải làm sao đây, thật sự bị cậu hại chết rồi.”

“Anh quá xúc động, đánh người không giải quyết được vấn đề.” Trương Uyển Du chậm rãi nói.

“Anh sẽ xử lý tốt chuyện này, mọi người không cần phải lo lắng.” Lâm Tinh Vũ từ tốn nói: “Trương Việt Bân không thành tài được đâu.”

“Hả? Cậu có thể xử lý cái gì?” Lư Ngọc Trân cười lạnh: “Cậu dựa vào cái gì…”

Lâm Tinh Vũ mặt không cảm xúc nhìn Lư Ngọc Trân.

Bà ta giật mình, bỗng nhiên lại cảm thấy ngày hôm nay Lâm Tinh Vũ có hơi không bình thường, ánh mắt thật sự rất sắc bén, đang chuẩn bị dạy bảo, nói được một nửa rồi lại nhịn xuống.

Trong ánh mắt của Lâm Tinh Vũ mang theo một tia dịu dàng nhìn về phía Trương Uyển Du.

“Yên tâm đi, có anh ở đây rồi.”

Không hiểu sao trong lòng của Trương Uyển Du lại cảm thấy ấm áp, hôm nay Lâm Tinh Vũ mang đến cho cô một loại cảm giác mình có thể dựa vào mà từ trước tới nay chưa từng có.

“Được.” Cô im lặng gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi