CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 18

“Chào mọi người, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Ngô Dương, là người phụ trách thu mua tập đoàn Trương thị của Ninh thị.” Biểu cảm của thư kí Ngô nghiêm túc nói.

“Đồng thời, cũng là tổng giám đốc đại diện mới cho tập đoàn trang sức Trương thị, thay thế Ninh tổng phụ trách xử lý tất cả các nghiệp vụ của tập đoàn trang sức Trương thị.”

Nói xong, thư kí Ngô kéo cái ghế thuộc về tổng giám đốc ngồi xuống, rất phóng khoáng.

Vị trí tổng giám đốc, kể từ sau khi ông cụ Trương qua đời thì luôn để trống tới bây giờ, ngay cả lão đại và lão ta là hai người cầm quyền nhà họ Trương, đều tự cho mình là ủy viên ban chấp hành.

“Cái này.”

Sắc mặt của đám người nhà họ Trương ở đây đều vô cùng khó coi.

Nhưng mà bọn họ e ngại sự uy nghiêm của tập đoàn Ninh thị ở Đông Hải, liên quan đến lợi ích của bản thân, ai nấy đều không dám mở miệng phản đối.

Thư kí Ngô cười nhạt một tiếng, thu hết vẻ mặt của tất cả đám người nhà họ Trương vào trong mắt: “Có lẽ là các người vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống.”

“Hiện tại trong tay tôi nắm giữ 55% cổ phần của tập đoàn trang sức Trương thị, cùng với trái quyền của hai mươi nhà máy trang sức và hơn ba mươi cửa hàng trang sức.”

“Tôi nghĩ là tôi ngồi lên vị trí tổng giám đốc này, chắc là không có người nào phản đối đâu nhỉ?”

Thư kí Ngô nói năng hùng hồn, tất cả những người ở đây đều rơi vào trầm mặc.

“Tài liệu liên quan đến kế hoạch thu mua, mọi người xem trước đi.”

Cùng lúc đó, thư kí Ngô ra lệnh cho đoàn đội của mình phân chia tài liệu cho những cổ đông đang ngồi ở đây.

Tất cả các cổ đông ở đây đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Ai là Trương Việt Bân?” Đột nhiên, thư kí Ngô lại thờ ơ lên tiếng.

“Là tôi, không biết Ngô tổng tìm tôi là có chuyện gì?” Trương Việt Bân lộ ra biểu cảm nịnh nọt, thành thật trả lời.

“Cậu có thân phận gì mà đến lượt cậu nói chuyện hả?” Thư kí Ngô lạnh lùng nhìn về phía Trương Việt Bân, vung tay một cái, quăng con dấu qua.

Phịch một tiếng.

Con dấu đập trúng vào trong bụng của Trương Việt Bân, giống như là bị một cái búa gõ vào, dạ dày cuộn lên, nôn ọe, ghé vào trên bàn họp nôn đầy những thứ hỗn tạp.

Trong lòng của Trương Việt Bân vô cùng phẫn hận, cảm giác như là mình chịu phải sự sỉ nhục và oan ức vô cùng lớn, anh ta oán hận nhìn chằm chằm vào thư kí Ngô, nhưng mà lại không dám phản bác một câu nào.

Anh ta không hiểu tại sao thư kí Ngô của Ninh thị vẫn luôn nhắm vào mình.

“Các vị, vốn dĩ tôi muốn nói chuyện chính, nhưng mà hình như là ở đây cần phải được dọn dẹp một chút.” Thư kí Ngô từ tốn nói.

Vâng, Ngô tổng, để tôi cho người đi lau chùi.” Biểu cảm của Trương Đức Hải nịnh bợ nói.

Mặc dù trong lòng của ông ta rất muốn ra mặt giúp cho con trai của mình, nhưng mà cũng biết tình thế còn có người mạnh hơn, ông ta nhanh chóng học cách cúi đầu.

“Ha.” Thư kí Ngô cười lạnh: “Dù sao thì công ty cũng nên có quy định, người nào làm thì người đó tự gánh.”

Khuôn mặt của Trương Đức Hải cứng đờ cười cười, quay đầu tức giận mắng Trương Việt Bân: “Đứa con ngông cuồng, còn dám lỗ mãng ở trước mặt của Ngô tổng, còn không mau quét dọn sạch sẽ nơi này đi, đừng làm cho ba thấy mất mặt.”

“Còn muốn tôi phải nhắc nhở một lần nữa à?” Thư kí Ngô từ tốn nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trương Đức Hải: “Phun ra như thế nào thì nuốt vào như thế đó, tôi muốn anh ta liếm sạch sẽ cái bàn này, nuốt trở vào.”

“Liếm sạch sẽ, nuốt trở vào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi