CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 30

Trương Uyển Du bình tĩnh hít một hơi thật sâu, hưng phấn nói không nên lời.

Sau khi bình ổn tâm trạng kích động, cô nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Ngô, thật sự cảm ơn ngài đã cho tôi một cơ hội như thế, tôi nhất định sẽ hoàn thành dự án này.”

“Cô không cần phải cảm ơn tôi.” Ngô Dương cười nói, nhìn sang Lâm Tinh Vũ.

“Mặt khác, chồng của cô có thể bắt tay với cô để thiết kế ra thế giới chi vương, xem ra cũng là người có trình độ nghệ thuật bất phàm, có cân nhắc gia nhập vào đội ngũ thiết kế trang sức của công ty không?”

Trương Uyển Du nhìn về phía Lâm Tinh Vũ, chớp chớp mắt: “Anh nghĩ như thế nào?”

Lâm Tinh Vũ cười nói: “Để anh trở thành nhà thiết kế trang sức, có lẽ kiến thức chuyên môn của anh vẫn còn chưa đủ phong phú, nhưng mà anh có thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý của em, có thể nghĩ kế hoạch cho em.”

Trương Uyển Du nhẹ gật đầu, nhìn về phía Ngô Dương: “Tổng giám đốc Ngô, Lâm Tinh Vũ có thể làm trợ lý của tôi được không?”

“Chuyện này cô không cần phải trực tiếp hỏi tôi đâu.” Ngô Dương nói: “Dùng người thì không nên nghi ngờ người, đã thuê cô làm tổng giám thiết kế cho công ty, vậy thì cô có toàn quyền phụ trách đội ngũ thiết kế trang sức của công ty, về phương diện nhân sự, cô cũng có thể tự mình lựa chọn.”

Hai phút sau.

Ngô Dương và Trương Uyển Du trò chuyện vui vẻ, ra khỏi phòng làm việc.

Tất cả các lãnh đạo của công ty đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

“Được rồi, mọi người dừng công việc lại một chút đi.” Ngô Dương nghiêm túc nói với một đám lãnh đạo của công ty.

Tất cả các lãnh đạo của công ty đều đứng dậy từ trên ghế làm việc, ánh mắt dừng ở trên người của bọn người Ngô Dương.

Biểu cảm của Ngô Dương nghiêm túc, lên tiếng nói: “Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, sau này đội ngũ thiết kế trang sức của công ty sẽ do tổng giám Trương, Trương Uyển Du, là tổng giám thiết kế mới nhậm chức toàn quyền phụ trách, mọi người chào hỏi với nhau đi.”

Lời này vừa mới nói ra, các lãnh đạo đều cảm thấy kinh ngạc khó có thể tin được mà nhìn Trương Uyển Du.

“Cái gì? Tổng giám thiết kế hả, cô ta dựa vào cái gì?” Nghe thấy lời nói của tổng giám đốc Ngô, trong lòng của Trương Tuyết Nhàn kinh hãi không thôi, cả gương mặt đều là sự kinh ngạc, lúc này mới phát ra nghi vấn.

Tin tức này giống như sấm sét nổ tung ở trong đầu của cô ta.

Mấy năm nay, cô ta tuy là phó tổng giám bộ phận thiết kế, nhưng trên thực tế vẫn là người dẫn dắt đội ngũ thiết kế trang sức của công ty. Chẳng lẽ nói sau này ở công ty, cô ta còn phải nhìn sắc mặt của Trương Uyển Du mà làm việc?

Ánh mắt Ngô Dương băng lãnh mà nhìn Trương Tuyết Nhàn.

“Cô đang nghi ngờ quyết sách của tôi?”

Nghênh đón ánh mắt của Ngô Dương, trong lòng Trương Tuyết Nhàn phẫn hận, cũng cảm thấy nhục nhã, định mở miệng phản bác, nhưng vẫn lý trí nén cơn giận này xuống.

Trước khi Ngô Dương đến tập đoàn Trương thị, trong công ty này có ai dám quở trách cô ta bằng giọng điệu này?

“Tổng giám đốc Ngô, tôi thấy chuyện này qua loa quá thì phải, quyết định bổ nhiệm một tổng giám thiết kế dễ dàng như vậy sao?” Tôn Kiên có chút bất mãn nói: “Lúc trước Trương Uyển Du chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của bộ phận marketing, hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc ở phương diện này.”

“Đội thiết kế trang sức có liên quan đến việc phát triển sản phẩm, là một khâu quan trọng trong chuỗi sản nghiệp của tập đoàn.” Tôn Kiên nói mạch lạc rõ ràng: “Bất luận là lý lịch hay kinh nghiệm làm việc, Trương Uyển Du đều không đủ tư cách để làm tổng giám thiết kế.

Quyết sách như vậy chỉ e sẽ khiến nhân viên trong công ty không phục.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi