CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 41

“Đừng nghĩ nữa, bây giờ em là tổng giám của tập đoàn, cũng không thể đánh mất khí thế được.” Lâm Tinh Vũ nghiêm chỉnh nói: “Dù sao, sau này anh cũng đi theo em kiếm tiền, em thăng chức kiếm được nhiều tiền rồi lại mua một chiếc tặng cho anh không phải là như nhau rồi sao.”

“Đúng rồi, hôm nay anh cũng nhận được thông báo của tổng giám đốc Ngô. bên hội đồng quản trị sắp xếp Ngũ Chính đảm nhiệm vị trí tài xế riêng của em, lương của cậu ấy cũng do công ty trả.” Lâm Tinh Vũ chầm chậm nói: “Em không thể mới nhận chức mà không nể mặt hội đồng quản trị phải không?”

Trương Uyển Du nghĩ một lúc lâu, lúc này mới gật đầu nói: “Được rồi.”

“Vậy đi thử xe đi.” Lâm Tinh Vũ cười nói.

Trương Uyển Du cũng muốn thử xem sao.

Cảm giác này quả thật quá tuyệt rồi!

Trong vòng 1 ngày, từ một nhân viên nhỏ nhoi thăng chức lên tổng giám tập đoàn, thêm một chiếc xe sang và tài xế riêng, dường như cô sắp lên đến đỉnh của cuộc sống rồi.

Ngay lúc này.

Một chiếc Porsche 911 bỗng chạy đến, chắn trước xe của Trương Uyển Du, chủ xe còn cố ý để chiếc xe rú ầm ĩ trên phố, giống như là đang khiêu khích vậy…..

“Ha, không tệ nha, Trương Uyển Du, nghe nói cô thăng chức làm tổng giám của công ty rồi.”

Một âm thanh khiến người nghe phản cảm truyền đến.

Trương Uyển Du và Lâm Tinh Vũ cùng lúc nhìn sang, chỉ thấy một người trẻ tuổi đeo kính râm ăn mặc sặc sỡ, mở cửa xe đi đến, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngang ngược nhìn hai người bọn họ.

Chính là Trương Việt Bân mấy ngày chưa đến công ty.

“Trương Uyển Du, lá gan khá lớn đó. Nghe nói hôm qua cô mới đảm nhận chức vụ tổng giám thiết kế, tiếp nhận dự án trang sức đá quý trị giá bạc tỷ.” Trương Việt Bân mỉa mai nói: “Hôm nay cô đã dám lấy tiền của công ty đi mua xe cho mình rồi? Vẫn là nghèo quen rồi, bộ dạng ăn thật khó nhìn. Ăn chặn tiền của công ty nhanh quá nhỉ”

“Trương Việt Bân, anh đang nói bậy bạ cái gì thế?” Thần sắc Trương Uyển Du tức giận nói.

“Dựa vào điều kiện rách nát của nhà các người, có thể mua được chiếc xe một tỷ rưỡi hơn sao? Xem ra, tôi phải thông báo cho giám đốc Lý của bộ phận tài vụ đi kiểm tra tài khoản của cô rồi.” Biểu cảm Trương Việt Bân thong thả nói.

“Nói chuyện chú ý thân phận của anh, Trương Việt Bân.” Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt nói: “Anh chẳng qua là giám đốc kinh doanh của công ty chi nhánh, dám nói như vậy với tổng giám tập đoàn? Tập đoàn trang sức Trương thị bây giờ là nhà của anh sao? Giám đốc Lý tài vụ còn phải nghe sự điều khiển của anh?”

“Cậu là cái thá gì? Mà dám dạy dỗ ông đây?” Trương Việt Bân tức giận ngập trời, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Tinh Vũ: “Cậu chẳng qua là đồ vô dụng bám váy đàn bà, còn có mặt mũi lượn lờ ở công ty?”

Lâm Tinh Vũ cười cười: “Bây giờ tôi là trợ lý tổng giám thiết kế của tập đoàn, đến làm việc ở công ty, nhưng mà nghe nói có người nôn ra đầy bàn trong hội nghị cổ đông, cuối cùng liếm lại bàn sạch sẽ, còn tự mình ăn lại.”

“Tôi có chút tò mò xem ai mà lại lợi hại như vậy. Trương Việt Bân, anh có biết là ai không?”

“Lâm Tinh Vũ! Cậu!” Trương Việt Bân đột nhiên tức giận đến ngây người, nhìn ánh mắt kỳ lạ của nhân viên công ty qua lại, cảm giác trên mặt bỏng rát.

Anh ta không ngờ rằng, đồ vô dụng Lâm Tinh Vũ này lại dám chế giễu mình, lôi chuyện xấu của mình ra nói trước mặt mọi người, quả thật là không biết sống chết!

“Con mẹ nó tên phế vật dụng này, hôm nay ông đây không đánh chết mày, mày còn tưởng mình ghê gớm lắm rồi.” Trương Việt Bân tức giận tột cùng, giơ tay lên định giáng cho Lâm Tinh Vũ cái tát tai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi