CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 47

“Tôi là chồng của Uyển Du.” Lâm Tinh Vũ hờ hững nói: “Sợi dây chuyền thứ phẩm này, anh để lại tự đeo đi.”

“Cái gì! Anh là chồng của Uyển Du?”

“Tôi nghe nói lúc trước nhà Uyển Du nhận một đứa ở rể vô dụng, chẳng lẽ là anh ta à? Cũng khó trách, phải làm trợ lý cho Uyển Du để kiếm cơm mà, bảo sao lại nói là đồ phế vật.”

“Chậc chậc, hóa ra là con rể phế vật nổi tiếng của nhà họ Trương, sao vẫn còn mặt mũi làm trợ lý bên cạnh Uyển Du thế?”

Nhất thời, người trong phòng bao đều xì xầm lên tiếng, không hề nể nang mặt mũi bắt đầu chế giễu Lâm Tinh Vũ, rõ ràng ai cũng nghe nói qua Lâm Tinh Vũ ở rể nhà họ Trương.

Sắc mặt Lữ Huy sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên biểu cảm cực kì khinh thường.

“Hóa ra anh chính là Lâm Tinh Vũ danh tiếng lẫy lừng kia. Nghe nói anh ở rể nhà họ Trương, phải sống ăn bám vào họ. Thật là mất hết mặt mũi cánh đàn ông chúng tôi!” Lữ Huy chế nhạo nói: “Sao nào? Lâm Tinh Vũ anh đang đố kị à? Bản thân mình không mua nổi sợi dây chuyền phỉ thuý hơn mấy trăm triệu, còn không cho người khác mua tặng Uyển Du ư?”

Người trong phòng bao đều bắt đầu xôn xao chế giễu Lâm Tinh Vũ, tất cả đều đứng về phía Lữ Huy.

Dù sao Lữ Huy coi như cũng là người có điều kiện tốt nhất trong đám bạn trung học, đối với bọn họ mà nói có thể nói là một phú nhị đại có tiền đồ, có khi lại được hưởng sái được không ít.

Lâm Tinh Vũ lắc lắc đầu, nói: “Sợi dây chuyền phỉ thuý này của anh phủ một lớp sáp hóa học ở bề mặt, trong lớp sáp đó chính là phỉ thuý thứ phẩm, giá cao nhất chỉ sáu bảy triệu. Mà anh lại bảo mua với giá hơn 300 triệu, buồn cười.”

Lúc Lữ Huy mở hộp quà ra anh đã nhìn ra rồi, chiếc dây chuyền phỉ thuý này là thủ công thứ phẩm, coi như là đồ nhái, bề ngoài có một lớp sáp hóa học tinh chế, nhìn qua giống như loại pha lê phỉ thuý cao cấp, trên thực tế lại là mặt hàng thường thấy trên thị trường.

Ban đầu anh không định vạch trần, nhưng tên Lữ Huy này vậy mà lại vô sỉ đến mức này.

Theo đuổi Uyển Du ngay trước mặt mình thì cũng thôi đi, dù sao bản thân anh cũng không thiếu tự tin như thế. Nhưng Lữ Huy dám có ý định động tay động chân với Uyển Du, còn lấy một sợi dây chuyền loại hai này ra khoe của, chế giễu cả mình.

“Tên phế vật này anh nói gì cơ? Anh nói dây chuyền của tôi là hàng thứ phẩm?” Ánh mắt Lữ Huy thoáng hiện vẻ bối rối, sau đó là giận dữ, bắt đầu điên cuồng chỉ trích Lâm Tinh Vũ.

“Trong lòng anh đúng là âm hiểm, tôi đã bỏ ra một 390 triệu để mua sợi dây chuyền này, bản thân anh không mua nổi lại đi vu khống tôi.” Lữ Huy giận dữ nói, sắc mặt tràn đầy tiếc hận nhìn Trương Uyển Du: “Uyển Du, cậu đi theo một tên phế vật vô liêm sỉ đê tiện như vậy đúng là phí quá. Loại người như vậy sẽ làm cậu mất hết thể diện, làm cậu khổ cả đời đó.”

“Phải đấy! Các cậu nghe xem Lâm Tinh Vũ nói gì kìa. Trái tim người này quá đen tối rồi! Bản thân mình không có tiền không so sánh được với anh Lữ, là lại dội nước bẩn lên người anh ấy.”

“Thân giá anh Lữ có mấy chục tỷ bạc, là loại người không mua nổi dây chuyền phỉ thuý cao cấp sao? Tên Lâm Tinh Vũ này, ban đầu tôi còn nghĩ anh ta chỉ không có tiền đồ thôi, không ngờ còn nham hiểm đến vậy. Đúng là khiến cho người ta ghê tởm mà.”

Hai nam sinh chỉ trích Lâm Tinh Vũ, cứ như là con chó trung thành của Lữ Huy vậy.

“Lâm Tinh Vũ, anh đừng làm mất mặt Uyển Du nữa, đã bảo anh đừng nói lung tung rồi, bản thân mình không có bản lĩnh, còn muốn làm trò hề nữa!” Lý Nhã Yên vô cùng tức giận nói, cũng bắt đầu chỉ trích Lâm Tinh Vũ.

Ánh mắt Lâm Tinh Vũ lạnh buốt, nhìn Lý Nhã Yên một cái.

Lý Nhã Yên còn định dạy dỗ thêm gì nữa, nhưng nhận lấy ánh mắt sắc bén của Lâm Tinh Vũ thì không nhịn được mà ngậm miệng lại, trong lòng có hơi sợ hãi.

Lâm Tinh Vũ ngày hôm nay, dường như không giống với ngày thường. . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi