CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Khi Tô Nhan bước ra khỏi sảnh trong, cả người cô như mất hồn lạc phách.

Mọi người cũng đang rất tò mò.

Hạ U Lan vì có chuyện nên đã đề xuất về trước.

Mã Hải kiên trì muốn đưa Tô Nhan và Lâm Dương trở về Giang Thành, về phần các ông lớn ở Giang Thành, lúc này tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao.

Bọn họ muốn nịnh bợ Lâm Dương, lại lo lắng về sự trả thù của các đại gia tộc ở Quảng Liễu và thậm chí cả nhà họ Đỗ của Yến Kinh, muốn tránh xa Lâm Dương, lại nhìn thấy năng lực của nhà họ Hạ và tương lai của tập đoàn Dương Hoa, bọn họ không dám xem nhẹ.

Trong một khoảng thời gian, mấy ông chủ này cũng vướng mắc vô cùng.

Lâm Dương đã mắt lòng tin vào bọn họ nên anh cũng không để ý nữa.

“Nhan Nhi, con làm sao vậy? Cha, cha nói gì với Nhan Nhi vậy?” Nhìn vẻ mặt phờ phạc của Tô Nhan, Trương Tỉnh Vũ lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà hỏi.

Ông cụ Trương cười nói: “Không nói cái gì cả, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các con nên về đi, đừng để đám người tổng giám đốc Mã đợi lâu.”

“Dạ, được rồi …” Trương Tinh Vũ gật đầu, nhưng trong mắt vẫn có chút lo lắng: “Cha, vậy thì mẹ ở bên kia…”

“Hừ, bà ta ở bên kia làm cái gì? Tôi còn chưa tính số chuyện này với bà ta, một người phụ nữ nên lo việc nhà, bây giờ lại quản chuyện này!” Vẻ mặt ông cụ Trương thay đổi, tức giận nói.

Trương Tinh Vũ không nói một lời.

“Tóm lại các con trở về đi. Nhà họ Trương gần đây cũng không được yên ổn lắm. Ông già này cũng nên quản lý thật tốt nề nép gia phong trong cái nhà này, một lũ làm tay chân cho người ngoài!” Ông cụ Trương tức giận giậm chân.

Mấy thành viên trong nhà họ Trương đều có vẻ mặt xấu hổ.

Bà cụ Trương sớm đã về phòng rồi.

Trương Tinh Vũ cũng biết không thể ở lại lâu hơn nữa, vì vậy cô và Tô Quảng ngồi lên xe của mấy người Mã hải mà rời khỏi nhà họ Trương.

Sau khi một nhóm người rời đi, nhà họ Trương vốn dĩ náo nhiệt đột nhiên trở nên thanh tĩnh.

Ông cụ Trương hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.

Những chuyện ngày hôm nay, đối với ông mà nói là một đòn đả kϊƈɦ quá lón.

Ông mới nhận ra, thì ra nhà họ Trương hoàn toàn không giống như nhà họ Trương mà ông biết.

: “Thông báo xuống. Ngày mai sẽ mở một cuộc họp gia đình, tất cả người nhà họ Trương đều phải có mặt! Nhưng, không cho phép bà cụ đến!”

“Cái này… Chủ nhân, cái này không hay lắm?”

“Có cái gì mà không hay lắm? Rết cuộc tôi là chủ nhà hay là bà ấy?” Ông cụ Trương vỗ bàn hét lên.

Người quản gia im lặng không nói lời nào.

“Ngoài ra, phái một số người đến Giang Thành để xem thử đám người Nhan Nhi. Nếu đám người ở Quảng Liễu chạy đến Giang Thành đụng đến họ, phải thông báo với tôi đầu tiên, hơn nữa phải bảo vệ thật tốt cho bọn họ. Ông già này nợ họ quá nhiều rồi, cũng nên bù đắp lại thôi.” Ông cụ thở dài nói.

“Vâng, thưa ông… nhưng mà ông chủ, tôi có chút không hiểu lắm.”

“Không hiểu cái gì?”

*Đó là về cậu chủ.” Người quản gia ngập ngừng nói.

“Lâm Dương sao?”

“Vâng, thưa ông, điều tôi tò mò hơn là tại sao sau khi cậu chủ và người của Khai gia là Hoành gia kia vào trong, Hoành gia không những không bắt cậu chủ mà ngược lại còn luôn bảo vệ cậu ấy …” Người quản gia cẩn thận nói.

: Ngay khi những lời này rơi xuông, ông cụ Trương dường như mới phản ứng lại.

“Quả thực ở trong đó có cái gì kỳ quái…”

“Chủ nhân, tôi đột nhiên có một ý tưởng táo bạo. Ngài nói xem, cậu chủ của chúng ta… chẳng lẽ chính là…”

“Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Làm sao có thể?” Quản gia chưa kịp nói xong, ông cụ Trương đã trực tiếp ngắt lời ông ta, lắc đầu nói: “Mặc dù gia đình của Tinh Vũ sống ở Giang Thành, nhưng những chuyện liên quan đến bọn họ tôi vẫn biết. Lâm Dương này đến đây ở rễ, không có bát kỳ năng lực nào. Nghe nói luôn chơi bời lêu lỗng, ăn không ngồi rồi. Nếu không phải hôm nay biểu hiện của cậu ta cũng được, không thì ông già này cũng sẽ không quá xem trọng người này như vậy. Chắc không phải là anh nghĩ bọn họ đều cùng họ Lâm, vì vậy anh mới cho rằng cậu ấy chính là tổng giám đốc Lâm đấy chứ? Anh không cảm thấy là quá ngớ ngắn sao? “

“Quả thực…có hơi ngớ ngắn …”

“Tôi nghĩ Lâm Dương có thể đã biết chuyện tổng giám đốc Lâm thích Nhan Nhi, có lẽ là ở bên trong nói với Khai Hoành về chuyện đó …”



Ông cụ Trương xua tay, ôn tồn nói: “Đừng nói nữa, bây giờ để Tiểu Nhan tự mình lựa chọn. Nếu nó lựa chọn đúng, sẽ không có ai bị tổn thương nữa.”

“Vâng.”

Phóng nhanh như bay về Giang Thành.

Mã Hải tự mình lái xe.

Lâm Dương ngồi ở ghế phụ, lằng lặng nhìn chằm chằm về phía trước.

Trương Tỉnh Vũ thở dài, Tô Quảng trong lòng cũng vô cùng phiền muộn.

Không ngờ trong bữa tiệc mừng thọ lại gây ra nhiều xáo trộn như vậy, vẫn may mà gia đình đã bình an quay về.

Chỉ có Tô Nhan cúi đầu không nói gì.

Mã Hải liếc nhìn kính chiếu hậu rồi nhìn Lâm Dương.

“Lái xe cho tốt đi.” Lâm Dương điềm đạm nói.

Mã Hải lập tức nhìn thẳng về phía trước.

Bầu không khí trong xe trở nên lạ thường không sao nói được.

Chẳng máy chốc, xe đã tới nhà của Tô Nhan.

Tô Quảng và vợ bước xuống xe.

“Nhan Nhi, con làm sao vậy? Xuống xe về nhà thôi!” Trương Tinh Vũ sững sờ hỏi.

“Cha, mẹ, hai người lên đi, con cùng Lâm Dương đi làm chút chuyện.” Tô Nhan gượng cười nói.

Khi những lời này rơi xuống, lông mày của Lâm Dương ở hàng ghế đầu nhíu chặt lại.

“Ò … vậy được, các con đừng làm phiền giám đốc Mã quá, giám đốc Mã, lần này phải cảm ơn anh rồi.”

“Không cần khách khí.” Mã Hải mỉm cười.

Cả hai trực tiếp đi lên lầu.

“Cô Tô, cô muốn đi đâu?” Mã Hải quay đầu hỏi.

Tô Nhan nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Đi Cục dân chính!”

Câu nói này khiến Ma Hải ngay lập tức choáng váng.

Lâm Dương cũng hơi mở mắt ra.

“Dân… Cục dân chính sao?” Mã Hải đầu lưỡi đều thắt nút rồi, kinh ngạc nhìn cô và Lâm Dương.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Dương hít sâu một hơi hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là em cảm thấy quá mệt mỏi rồi.” Tô Nhan khàn giọng nói: “Lâm Dương, không phải anh đã nói chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em sao?

Tô Nhan thậm chí không muốn giải thích …

Lâm Dương im lặng.

Một lúc sau, anh xua tay: “Đến Cục dân chính đi.”

“Cái này…”

Mã Hải lo lắng, nhưng lại không biết phải nói gì cho tốt.

Cuối cùng, anh ta chỉ có thể thở dài lái xe về phía Cục dân chính.

Tô Nhan luôn cúi đầu, đôi tay nhỏ bé đan chặt vào nhau, trong khoé mắt có một chút ngắn lệ.



Lâm Dương không nói gì.

“Tổng giám đốc Lâm!” Mã Hải thì thầm gọi một câu.

“Tôi đã nói rồi, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, cô ấy đã quyết định rồi, vậy thì cứ như vậy đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh tin rằng chuyện này nhất định có liên quan đến ông cụ Trương.

Tuy nhiên, ông cụ Trương sẽ không làm hại Tô Nhan, có lẽ ly hôn đối với cô ấy mà nói cũng là sự lựa chọn đúng đắn.

Lâm Dương trong lòng tràn đầy bắt lực.

Bỏ đi.

Tắt cả tuỳ duyên vậy.

Dù sao cuộc hôn nhân của hai người vốn dĩ cũng không có nhiều nền tảng tình cảm, nếu thật sự muốn ly hôn, Lâm Dương cũng không phải là loại muốn sống muốn chết đó.

Chỉ là Mã Hải không hiểu tâm tư của Lâm Dương.

Theo cách nhìn nhận của anh ta, Lâm Dương đã làm tất cả những điều này đều là vì Tô Nhan.

Đúng vậy, chuyến thăm hỏi của Mã Hải và những người khác không phải là ngẫu nhiên mà là Lâm Dương cố ý sắp xếp.

Mã Hải không biết tình cảm giữa Lâm Dương và Tô Nhan như thế nào, nhưng anh ta tin rằng Lâm Dương vẫn quan tâm đến Tô Nhan.

Vì vậy, Mã Hải cố ý lái xe rất chậm, còn đặc biệt quanh quần một vòng, trực tiếp đi trêи đường lớn ở trung tâm thành phố Giang Thành, qua bốn giờ chiều, ở đây nhất định sẽ bị tắc đường.

Quả nhiên, xe của Mã Hải đã bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.

“Sao anh lại tới đây?” Lâm Dương cau mày nói.

“Bên kia đang sửa đường, sửa đường…” Mã Hải cười mỉa nói.

Lâm Dương làm sao có thể không hiểu được chút tâm ý kia của anh ta, nên cũng không nói gì.

Chắc chắn rồi, sau khi Mã Hải dốc sức đi qua trung tâm thành phố và chạy nhanh đến Cục dân chính, Cục Dân chính đã tan ca rồi.

“Ngày mai đến đi.” Đôi mắt của Tô Nhan mờ mịt nói.

“Ngày mai thứ bảy, phải đợi đến thứ hai tuần sau.” Mã Hải cười nói.

Hơi thở của Tô Nhan run lên, nước mắt lưng tròng.

“Không thể chờ được… không thể chờ được…”

“Cô Tô, tôi cũng không thể làm gì được, tôi không thể đuổi những người đó trở lại tăng ca đúng không? Tôi cũng không có quyền lực đó…”

“Không sao cả, giám đốc Mã, anh về trước đi, chuyện này tôi và Lâm Dương sẽ tự lo liệu.” Tô Nhan lén lau nước mắt, cố gắng gượng cười nói.

“Ừ, nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi.”

Mã Hải bí mật liếc nhìn Lâm Dương, thở dài rồi xoay người rời đi.

Sau khi Mã Hải rời đi, Tô Nhan mới nói: “Anh cùng em trở về đi.”

“Tại sao lại ly hôn?” Lâm Dương hỏi lại một câu.

“Em đã nói rồi, gả cho anh, rất mệt mỏi …” Cô quay đầu lại nói.

“Khi em nói dối luôn không dám nhìn thẳng vào người khác.”

“Đừng hỏi thêm nữa, em đã quyết định ly hôn rồi, chuyện này sẽ không thay đổi.” Tô Nhan khàn giọng nói: “Bây giờ anh lập tức trở về cùng em, thu dọn đồ đạc, lập tức dọn ra ngoài sống!

“Cái gì?”

Lâm Dương sững sờ.

Ba mươi phút sau.

Lâm Dương xách một cái va li lớn, đứng ngơ ngác trước cửa nhà Tô Nhan …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi