CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Chương 1555:

 

Lẽ nào… bông hoa này là thần dược khủng khiếp đến mức như vậy sao?

 

Hô hấp của mấy người nhà giàu ở hiện Ả.

 

trường lập tức run rầy, ai nấy nhất thời đều nôn nóng hẳn lên!

 

Nếu ngay cả đến bác sĩ Lâm cũng xem trọng như vậy, thì chắc chắn là không sai rồi!

 

Đây là thần dược đó!

 

Đây chắc chắn là thần dược!

 

“Tôi ra giá 21 nghìn 350 tỷ!!”

 

Lúc này có một đại gia hô lên.

 

“Tôi ra giá 22 nghìn 750 tỷ!”

 

“Tôi ra giá 24 nghìn 500 tỷ!!”

 

“Tôi ra giá 35 nghìn tỷ!!”

 

Mọi người sôi nồi hét giá, ai nấy đều không thể chờ đợi, chỉ sợ lỡ mình ra giá chậm một chút thì bông hoa Thu Huyền này liền bị người khác cướp mất.

 

Những ông chủ không có tiền kia cùng với những người như Huỳnh Lam lúc này IÑNG: lu sớm đã trố mắt nhìn không nói nên lời, triệt đề đông cứng thành đá.

 

Vì sao những ông chủ này có thể ra giá cao như vậy cơ chứ? Chắc chắn là bởi vì đây là một đóa kỳ hoa dị thảo không tầm thường!

 

Nếu không thì tại sao bác sĩ Lâm lại bỏ ra một cái giá cao như vậy đề mua nó?

 

Liên kết với những công năng mà người bán đấu giá miêu tả lúc trước, những đại gia này đều nôn nóng.

 

Ngững người ngồi ở đây hầu như đều là những đại gia top đầu cả nước, hoàn toàn có khả năng được xếp vào 100 người đầu tiên.

 

Bọn họ không thiếu tiền, không thiếu phụ nữ, không thiếu danh tiếng, không thiếu bất cứ thứ gì, cái bọn họ thiếu chỉ là sức khỏe, chỉ là thời gian!

 

TT Nếu như nói bông hoa Thu Huyền này.

 

có thể tăng cường được thể chất của bọn họ, làm cho bọn họ có thể sống lâu trăm tuổi, trị được bách bệnh, mấy nghìn tỷ này…

 

sao bọn họ lại không dám tiêu chứ?

 

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều thoải mái rồi.

 

Những bảo vật trước mắt kia có tốt đến mấy cũng làm sao có thể sánh bằng bảo bối này chứ?

 

Có lẽ vì vậy mà sự cạnh tranh giá cả của những người ở hiện trường càng trở nên kịch liệt, thậm chí đến vấy vị khách quý ngồi ở phòng VIP trên tầng 2 cũng ngồi không yên rồi.

 

Lâm Dương không ra giá nữa, chỉ tiếp tục ăn trái cây.

 

“Chủ tịch Lâm, đây… đây là chuyện gì vậy? Cái hoa Thu Huyền gì kia… có thật sự tốt đến như vậy không?” Huỳnh Lam nhịn không được nữa liền mở miệng hỏi.

 

“Cũng được, có công hiệu kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức khỏe, sau khi dùng xong, ít nhất cũng có thể làm cho người bình thường sống thêm được 5 6 năm, so với những loại thuốc bồ thông thường mà nói, nó chính là thần dược!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.

 

“Lợi hại đến vậy sao?” Huỳnh Lam kinh ngạc không thôi: “Nơi nào có thể mọc ra được loại kỳ hoa dị thảo như thế này chứ…”

 

“Nơi nào cũng không thể mọc ra được.” Lâm Dương lắc đầu.

 

Huỳnh Lam kinh ngạc: “Nơi nào cũng không thể mọc ra được?? Vậy… vậy thứ này… từ đâu mà có?”

 

“Đây là do tôi làm ra.” Lâm Dương nhìn Huỳnh Lam một cái.

 

:Ẻ ¡yðrể hương 932: Đỏ là dt Huỳnh Lam mờ mịt ngay lập tức.

 

“Cái gì… Chủ tịch Lâm, anh… anh nói cái gì? Hoa Thu Huyền này… là anh làm ra?”

 

“Không sai, tất cả số tiền bán đấu giá bông hoa này chính là tiền chúng ta dùng đề đấu thầu núi Tử Khoáng.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi