CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Chương 1632:

 

“Tôi hỏi là, người nhà họ Dương các người khiêu chiến quyền uy của tôi, sao lại không thấy ông nói quy tắc gì đớ? Nói về đạo nghĩa chẳng hạn?“ Lâm Dương nhạt giọng nói.

 

Bát Gia không nói gì.

 

“Nếu như chỉ là cạnh tranh thương mại đàng hoàng, vậy tôi đương nhiên có thể tiếp các người đến cùng. Nhưng nhà họ Dương các người lại cứ phải uy hiếp đến quyền lực của bên tôi, thậm chí còn đột công ty Dương Hoa của tôi, ông nói xem…

 

có coi như phá hoại quy tắc không?” Lâm Dương nói.

 

“Chuyện đó phải để người khác đánh giá!” Bát Gia nói: “Họ cảm thấy ai phá hoại quy tắc, thì người đó phá hoại!”

 

“Nhưng những người đó đánh giá thế nào thì có liên quan gì tới tôi?“ Lâm Dương lạnh lùng nói.

 

Bát Gia ngần người, liên tục gật đầu: “chủ tịch Lâm, cậu đúng là ngông cuồng!

 

Được! Được lắm, nhưng hi vọng đến lúc nào đó, cậu sẽ phải hối hận vì sự điên cuồng của mình!”

 

“Tôi làm gì, trước giờ đều chưa từng hối hận, nhưng ngược lại là các người! Tại sao đến bây giờ vẫn nói mấy câu đó với tôi?

 

Các người cảm thấy tôi không diệt được nhà các người sao?”

 

Lâm Dương không có biểu cảm gì, nói, vừa nói vừa bước từng bước lớn về phía Bát Gia.

 

Thấy cảnh tượng này, những người nhà họ Dương bên kia hít thở nhanh hơn.

 

Toàn bộ người bên đó đều bất giác mà lui về sau.

 

Lâm thần y rốt cuộc đang muốn làm gì? Không lẽ là….định ra tay ở đây luôn? Sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc.

 

Nhìn số người đông đúc đằng sau Lâm thần y, tim họ run rấy từng đợt.

 

Bởi vì nghe điện thoại vội quá, thời gian không đủ, Bát Gia cũng mới tập hợp được một đoàn người đến đây gấp.

 

Vốn tưởng số người này là đủ rồi.

 

Nhưng khi nhìn thấy số lượng bên Lâm Dương, họ mới ý thức được tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

 

Sắc mặt Bát Gia rất khó coi, lập tức thấp giọng nói: “Lâm thần y, cậu muốn thừa cơ sao?”

 

“Không phải tôi nói rồi sao? Tôi không quan tâm người khác thấy thế nào! Huốn hồ, giữa chúng ta còn cần tình nghĩa gì hay sao? Từ bây giời, Dương Hoa tôi quyết phải sống chết với nhà họ Dương các người!”

 

Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

Bát Gia trầm mặc, nắm chặt nắm đấm.

 

Rất nhiều người nhà họ Dương bây giờ đang căng thẳng vô cùng.

 

Nhưng đúng lúc này, Dịch Quế Lâm lại đứng ra.

 

“chủ tịch Lâm, chúng ta giết hết chúng đi, nói có ích gì? Mục dích của chúng ta là nhà họ Dương! Mà không phải họ, so với việc giết hết chúng, không bằng giao dịch với chúng đi!”

 

Dịch Quế Lâm nói.

 

“Giao dịch? Giao dịch gì?”

 

Lâm Dương nghiêng đầu nhìn ông ta.

 

Dịch Quế Lâm bước lên phía trước.

 

“Bát Gia! Nếu như các người muốn sống, thì chỉ cần ngoan ngoãn trả lời chúng tôi, thì có thể đi!”

 

Dịch Quế Lâm trầm giọng quát.

 

“Không ngờ, Bát Gia tôi đây cũng có ngày phải chịu nhục nhã thế này!”

 

Bát Gia tức quá hoá cười, nhưng vẫn còn lí trí, hừ một tiếng: “Nói đi, các người muốn hỏi gì?”

 

“Gia chủ nhà họ Dương các người…rốt cuộc đang ở đâu?”

 

Dịch Quế Lâm lạnh lùng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi