CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Toàn bộ Nam Phái ngay lập tức chạy trồn, bị phế bỏ, cho đến bây giờ, học viện đã hoàn toàn bị Lâm Dương khống chế, hoàn toàn chịu khuất phục trước anh.

Đây là điều mà ai cũng không ngờ tới.

Tần Bách Tùng biết Lâm Dương muốn trả thù Nam Phái, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Dương sẽ trả thù bằng một thủ đoạn tàn bạo và đáng sợ đến như vậy.

Điều này là quá triệt để rồi.

Ai có thể tưởng tượng được rằng một Nam Phái to lớn như vậy lại cúi đầu trước anh.

Vậy thì, sư phụ sẽ chữa bệnh cho những người này sao?

Nếu như đã chữa trị như vậy, vậy thì tại sao anh ấy phải tốn sức phế bỏ những người này làm gì?

Nếu như không chữa trị, những người này e rằng cho dù có liều mạng cũng rắp tâm trả thù sư phụ.

Nếu đã như vậy, tất cả những việc đã làm trước đây còn có ý nghĩa gì nữa?

Tần Bách Tùng khó hiểu nhìn Lâm Dương.

Lâm Dương liếc mắt nhìn đám người tại hiện trường, cũng không đồng ý với lời van xin của bọn họ, một lúc sau mới thờ ơ nói: “Từ hôm nay trở đi, trong nước sẽ không còn nơi nào được gọi là Nam Phái, cũng không có tổ chức Nam Phái này nữa. Tôi sẽ thành lập một tổ chức y học mới của Trung Quốc và tạm thời được đặt tên là Huyền Y Phái đi. Bất cứ ai muốn điều trị Phần Tịch chỉ có thể gia nhập vào Huyền Y Phái mới có thể được tôi điều trị! “

“Tôi sẵn sàng gia nhập vào Huyền Y Phái! Lâm Thần Y, tôi sẵn sàng gia nhập vào Huyền Y Phái! Xin hãy cho tôi vào!”

“Lâm Thần Y, xin hãy chấp nhận tôi! Tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Huyền Y Phái!”

“Lâm Thần Y, xin cho tôi gia nhập vào Phái đi!”

Mọi người lập tức chạy tới hò hét vượt lên trước, ai nấy đều với dáng vẻ trông mòn con mắt.

“Không cần gắp! Hơn nữa cũng đừng hiểu nhằm cho rằng Huyền Y Phái chính là nơi muốn vào thì có thể vào được.”

Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Cần phải có y thuật rất cao mới có thể vào được sao?”

Một bác sĩ thiên tài run rẫy hỏi.

“Không.”

Lâm Dương lắc đầu, thờ ơ nói: “Gia nhập vào Huyền Y Phái của tôi, tôi không cần y thuật của anh phải như thế nào cả, cho dù anh chỉ là một người học việc Trung y cũng không thành vấn đề.”

“Vậy thì bài kiểm tra là gì?” Phùng Tiểu Hồng ở đằng kia vội vàng hỏi.

Lâm Dương nhắm mắt lại một hồi, sau đó mới chậm rãi thốt ra hai chữ.

“Y đức!”

Khi lời này rơi xuống, tất cả mọi người đều sững sờ.

Rất nhiều người đều không hiểu.

Nhưng Lâm Dương biết rằng về phương diện y thuật, Nam Phái thực ra không yếu, nhưng thứ mà bọn họ thiếu … chính là y đức!

“Địa chỉ của Huyền Y Phái tôi sẽ sắp xếp ở Giang Thành, Tần Bách Tùng. Tôi sẽ rút ra 1 tỷ từ tập đoàn Dương Hoa để thành lập một học viện hàn lâm mới. Ông sẽ đảm nhiệm chức viện trưởng, việc đánh giá sẽ do ông chịu trách nhiệm. Tôi sẽ sắp xếp việc điều trị cho những người đã được thông qua, trong vòng một tháng, tôi sẽ chữa lành Phản Tịch cho tất cả các thành viên. “



Nói xong Lâm Dương xoay người bước ra ngoài.

Mọi người vừa mừng vừa lo, nhưng lúc này cũng không quản được nhiều như vậy nữa, vội vàng cúi đầu với Lâm Dương hô to: “Lâm thần y, đi thong thả!”

Lâm Dương gật đầu.

Lại như thể nhận thức được điều gì đó, anh nói với Hùng Trường Bạch, người vẫn còn đang sững sờ ở đó, “Tôi sẽ đối xử bình đẳng với ông. Chỉ cần ông cùng với Long Thủ vượt qua khảo nghiệm về y đức, tôi cũng sẽ thu nhận và điều trị cho các ông, nhưng nhớ kỹ, bắt buộc phải vượt qua cuộc kiểm tra y đức mới được, người không có y đức, không xứng đáng làm bác sĩ.”

Hùng Trường Bạch sắc mặt già nua tái nhọt, khẽ nhâp môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu.

Nam Phái yên lặng.

“Kết cấu của giới y học cổ truyền Trung Quốc sắp bị phá vỡ rồi.”

Liễu Như Thi nhẹ nhàng thở dài, lắm bẩm một mình.

“Tên này… vừa mới hạ gục Nam Phái như thế này sao?”

Khuôn mặt của Nam Hành cũng tràn đầy sự kinh ngạc.

Bây giờ Lâm Dương đã phá vỡ và tích hợp Nam Phái rồi, có nghĩa là năng lượng khổng lồ đằng sau Nam Phái hoạt động hàng trăm năm đã được chuyển về phía Lâm Dương.

Năng lượng của Nam Phái duy trì phụ thuộc vào cái gì?

Đó là Y thuật có một không hai của bọn họ.

Bắt luận là ai, bất luận ở cương vị nào đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi sinh, lão, bệnh, tử và nhát định phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nam Phái.

Nhưng bây giờ Nam Phái đã mắt đi kỹ năng để giải quyết bệnh tật cho bọn họ, bọn họ hà tất phải bán mạng cho Nam Phái?

Đây chính là hiện thực.

Và hiện tại thì Huyền Y Phái này gần như là tiền thân của Nam Phái, vậy thì tại sao những người có năng lực to lớn lại không dồn hết tâm sức vào cho Huyền Y Phái?

Hơn nữa Huyền Y Phải đã không cùng đẳng cấp với Nam Phái!

Bởi vì Nam Phái … không có Lâm Thần Y!

Không có ai có thể dùng sức lực của một người mà lật đổ toàn bộ Nam Phái.

Bắt luận là ai đều sẽ sùng bái kẻ mạnh, rất nhiều bác sĩ ở Nam Phái cũng như vậy.

Thủ pháp vô cùng kỳ diệu của Lâm Thần Y và kỹ năng châm cứu đáng sợ sớm đã thuyết phục bọn họ một cách sâu sắc.

Khi bước ra khỏi Nam Phái, tinh thần của Tần Bách Tùng vẫn có chút mê man.

Tuy nhiên, trách nhiệm trêи vai của ông ta bây giờ đã vô cùng nặng nè rồi, cũng không cùng với Lâm Dương trở về, mà là trở về Giang Thành trước.

Tin rằng điều đầu tiên mà ông ta nên làm bây giờ không phải là xử lý việc của Huyền Y Phái gì đó, mà là nên ổn định thật tốt tâm tình hiện tại.

“Sư phụ!”

Chính ngay khi Lâm Dương chuẩn bị tự mình trở về Giang Thành, thì Hồng Gia Lạc đã đuỏi theo đến.

“Sao vậy?”

Lâm Dương liếc nhìn Hồng Gia Lạc.



Anh có ấn tượng rất tốt về vị bác sĩ Trung Y trẻ tuổi này, có thể y thuật của anh ta không phải là giỏi nhất, nhưng anh ta lại là người dũng cảm và ngay thẳng nhát.

Anh ta không thể làm cho tất cả mọi người thích, nhưng anh ta có thể khiến tất cả mọi người đều tán thưởng.

“Sư phụ, con…con thật sự có thể trở thành học trò của thầy sao?” Hồng Gia Lạc đến giờ vẫn còn hơi sững sờ.

Đây chính là Lâm Thần Y uy danh lẫy lừng, lại không hiểu ra sao cả đã trở thành sư phụ của mình.

“Cậu đã là vậy rồi.” Lâm Dương cười nhạt nói: “Đợi đến khi Huyền Y học viện được xây dựng xong rồi, đến đó báo cáo đi.”

“Vâng … vâng …” Hồng Gia Lạc kϊƈɦ động vô cùng lúng túng, nụ cười trêи mặt một hồi lâu mới thu lại.

Hồng Gia Lạc vội vàng rời đi, bước chân đi đường cũng đều có chút mềm nhữn ra.

Lâm Dương bước tới chiếc xe do Tần Bách Tùng để lại, dự định lái xe trở về Giang Thành.

Nhưng vừa mở cửa xe ra đã ngửi thấy mùi thơm toả ra.

Anh mới để ý thấy có một người đang ngồi trêи xe.

Một cô gái xinh đẹp trong bộ Hán phục.

“Cô Liễu, xe của cô hình như không phải là chiếc này đúng không?”

Lâm Dương ung dung thản nhiên hỏi.

“lâm Thần Y sẽ đi đâu?” Liễu Như Thi dịu dàng như nước, dùng giọng nói êm tai hỏi.

“Cô Liễu rất quan tâm đến chuyện này sao?” Lâm Dương bật điều hoà lên hỏi.

“Sự xuất hiện của Lâm Thần Y thật khiến người ta kinh ngạc. Tôi luôn cho rằng anh đã dùng hết sức lực của mình trong trận chiến với Hàn Y Vương lúc trước. Bây giờ xem ra đó có thể còn không tới một phần sức lực.” Liễu Như Thi cười nói.

“Vậy thì cô nghĩ hôm nay tôi đã dùng bao nhiêu phần sức lực?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

“Tám phần?” Liễu Như Thi nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói.

Lâm Dương cười cười, không nói gì.

“Vậy thì rốt cuộc đã dùng máy phần rồi?” Liễu Như Thi biết rằng bản thân đã đoán sai.

“Một phần.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Thi không có thay đổi, nhưng trái tim đã đập loạn xa vô số lần.

Một phần sao?

Chỉ mới một phần đã tiêu diệt được Nam Phái rồi sao?

Đùa tôi sao?

Cô lại nhìn Lâm Dương, rất muốn nhìn thấy một chút ý nói đùa trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Nhưng… ánh mắt của anh vô cùng lãnh đạm.

Liễu Như Thi lại hít sâu một hơi, cũng không biết có tin hay không, nụ cười trêи mặt dần dần mắt đi, người đó cần thận mở miệng nói: “Anh rốt cuộc là ai? Anh…có quen biết nhà họ Lâm của Yến Kinh không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi