CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Chương 2076:

“Bác sĩ Lâm, anh trở về đi… Tôi rất cảm ơn mọi chuyện anh làm cho tôi, tôi nợ anh, nợ mọi người nhiều lắm, chỉ tiếc đời này của tôi sắp kết thúc rồi, kiếp sau… Tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người, bây giờ, mong anh nhanh rời đi…” Tô Vũ Nhi đau khổ nói.

Lâm Dương im lặng nhìn chằm chằm cô †a, vẫn chưa rời đi, rất lâu sau: “Cô đã không chịu đi, vậy tôi sẽ không ép buộc cô, nhưng mà tôi tới nơi này, chuyện quan trọng không phải cứu cô Tô Vũ Nhi nghe thấy thế, bất chợt mở to mắt: “Vậy bác sĩ Lâm tới nơi này… Để làm gì?”

“Hủy diệt thôn Dược Vương!” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Đầu Tô Vũ Nhi ong ong, cho rằng mình nghe lầm lần nữa.

Hủy diệt thôn Dược Vương?

Đây quả thực là chuyện viễn tưởng, ý nghĩ kỳ lạ!

Nếu đổi lại là những người khác nói những lời này, Tô Vũ Nhi chắc chắn sẽ lớn tiếng mắng chửi, không mắng người này tỉnh lại quyết sẽ không bỏ qua!

Nhưng mà những lời này từ miệng bác sĩ Lâm nói ra.

Từ lúc bác sĩ Lâm thể hiện ra thực lực của mình, Tô Vũ Nhi cảm thấy ít nhất anh còn có tư cách.

Dù sao các lực lượng trong tay bác sĩ Lâm như Dương Hoa, học viện Phái Nam Y, đảo Tiêu Sầu, Tô Vũ Nhi đều nghe nói tới rồi.

Trước đây không lâu, cô ta không lưu †âm phát hiện thân phận của cao thủ ở khắp học viện Phái Nam Y.

Có vẻ như những người đó đều là người của Đông Hoàng Giáo!

Hơn nữa bọn họ còn gọi bác sĩ Lâm là giáo chủ?

Vậy chẳng phải nói, bác sĩ Lâm nắm giữ Đông Hoàng Giáo sao?

Nếu có nhiều lực lượng như vậy hội tụ ở trong tay mình Lâm Dương, muốn đấu với thôn Dược Vương, căn bản không có vấn đề lớn.

Nhưng muốn tiêu diệt thôn Dược Vương, vẫn thuộc loại đầm rồng hang hổ.

“Bác sĩ Lâm, lần này anh… Dẫn theo bao nhiêu người tới?” Tô Vũ Nhi cẩn thận hỏi.

“Một mình tôi.”

“Cái gì?”

Tô Vũ Nhi kinh hãi kêu to, nghẹn họng nhìn trân trối.

“Có chuyện gì thế?”

Tân Minh Quân ở bên ngoài lại ló đầu vào bên trong nhìn.

May mà tốc độ của Lâm Dương nhanh, khi anh ta vừa ló đầu vào liền trốn ở góc tường, tránh được tầm mắt của Tần Minh Quân.

“Tôi… Tôi đau… Đau nên kêu to…” Tô Vũ Nhi lộ ra vẻ đau đớn, gương mặt nhỏ nhắn vặn vẹo.

“Hừi”

“Anh muốn làm gì?”

“Chuyện này cô đừng quản! Sắp xếp thân phận cho tôi đi.”

“Chuyện này… Sao tôi sắp xếp cho anh được? Bây giờ tôi tương đương như tù nhân rồi!” Tô Vũ Nhi than nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra khổ sở.

“Tôi nghe người thôn Dược Vương chính gốc đi theo cô đến thôn Điền Dược mới nói, ba của cô… Hình như là trưởng thôn của thôn Dược Vương này mà? Sao cô lại thành tù nhân?” Lâm Dương hỏi.

“Những lời này nói ra thì dài lắm… Không sai, ba tôi đúng là Tô Bảo Minh… Chỉ tiếc ông †a chưa bao giờ coi tôi là con gái của ông ta, trái lại ở trong mắt ông ta, tôi chỉ là thuốc dẫn cao quý! Kiệt tác mà ông ta đắc ý nhất!”

Trong mắt Tô Vũ Nhi lộ ra vẻ đau khổ.

“Thuốc dẫn?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi