CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Phùng Gia Hải nhẹ nhàng ngắn ra, sau đó cười lạnh: “Lâm Dương, cậu không biết là trò đùa này rất là nhàm chán hay không? Tổng giám đốc Mã là ai chứ? Ngược lại cậu là loại người như thế nào? Cậu nói dối như thế mà mắt cũng không chớp một chút nào à, ông ấy mà còn phải xin lỗi cậu? Nằm mơ đi, loại người rác rưởi như cậu, người khác chỉ hơi động một đầu ngón tay cũng đã có thể bóp chết cậu rồi!”

Tuy rằng mọi người không biết Mã Hải, nhưng là người có tiếng của thành phố Trường Giang, cũng đã nghe qua rồi.

“A Quảng, người còn rễ của em nơi này có phải là không được bình thường lắm đúng không?”

Phùng Tuần chỉ vào đầu của mình rồi nói.

Tô Quảng xấu hỗ không biết nên nói cái gì.

Trương Tình Vũ âm thầm trừng mắt liếc nhìn Lâm Dương.

Tuy rằng bà ta biết chuyện đêm ấy ở khách sạn, nhưng bà ta cũng hiểu được, đối với loại người có cấp bậc như Mã Hải thì cũng đã không quá coi trọng chuyện tiền bạc nữa rồi. Tuy hạng mục khu Thanh Sơn đã thất bại, nhưng nhà họ Mã cũng không đến mức chết sống không gượng dậy nỗi, vì một cái hạng mục ấy mà người như Mã Hải không cần mặt mũi gì mà đi tìm Lâm Dương để xin lỗi? Qủa đúng là người ngủ nói mơ!

“Lâm Dương, cậu vào trong phòng bếp giúp Nhan Nhi đi.”

Trương Tình Vũ buôn bực nói.

“Mẹ…

“Nhanh đi!”

Trương Tình Vũ nghiêm túc quát lớn.

Lâm Dương thở dài, lắc đầu đứng dậy đi vào trong phòng bếp.

Anh nhìn ra được, tâm trạng ngày hôm nay của Trương Tình Vũ rất không tốt.

Nhưng đúng vào lúc này…

Leng kengl!

Tiếng chuông cửa vang lên.

Lúc này mấy người đều sửng sốt.

“Đến đây thật sao?”

Tiếu Xuân Nam và Phùng Tuần liếc nhìn nhau một cái.

“Sao có thể như thế được? Nhất định là đám bạn bè xấu xa của cậu ta rồi!”

Phùng Gia Thiên khẽ cười nói.

Tô Quảng đứng dậy đi ra mở cửa.

Cót két.

Cửa được mở ra.

“Ông là…”

Giọng nói hoang mang của Tô Quảng vang lên.

“Xin chào, tôi là Mã Hải, xin hỏi ngài Lâm có ở đây không?”

Một giọng nói truyền đến.

Giọng nói này…Khá quen tai.

Phùng Tuần hơi hơi sửng sốt.

Tiếu Xuân Nam cười thành tiếng: “Ái chà, vẫn còn diễn nữa sao? Có chút thú vị! Lâm Dương, cậu còn mời cả diễn viên đến đây nữa hả?”

“A Quảng, cũng đừng đề ý đến loại bạn bè không ra gì của Lâm Dương, để cho bọn họ quay về đi! Thật kỳ cục, không nhìn thấy trong nhà đang có khách đến hay sao? Thế mà còn mang những loại người không đứng đắn về nhà, thật đúng là không hiểu chuyện.”

Phùng Tuần hừ lạnh nói.

Tô Quảng có chút xấu hỗ.

Mà vẻ mặt của người đang đứng ở bên ngoài cũng biến thành màu đen.

Ông ta nhịn lại lửa giận rồi hỏi lại một câu: “Xin hỏi ngài Lâm có ở đây hay không?”

“Tôi ở trong phòng bếp, ông là Mã Hải đúng không? Ông vào đi.”

Lâm Dương vươn đầu ra khỏi phòng bếp rồi hô lên một câu.

“Lâm Dương, cậu không nghe thấy những gì mà dượng đã nói hay sao? Bảo người bạn không đứng đắn này của cậu cút đi!”

Phùng Tuần tức giận rống lớn.

Mã Hải vừa nghe thế, lập tức cũng hiểu được người không ở bên phía Lâm Dương, lúc này cũng vô cùng tức giận đi vào trong phòng khách, mạnh mẽ quát lớn: “Họ Mã tôi đây cũng thật là rất muốn biết, cả cái thành phố Trường Giang này, người gọi tôi là kẻ không đứng đắn là một nhân vật lớn đến như thế nào!”

Khi ông ta vừa đi vào phòng khách, Phùng Gia Thiên đang ngồi ở trêи sô pha bị dọa đến mức suýt chút nữa là mắt cả hồn.

“Mã, Mã, Mã…Tổng giám đốc Mã?”

Đầu lưỡi của Phùng Gia Thiên thắt cả vào nhau.

“Quản lý Phùng? Sao cậu lại ở nơi này?”

Vẻ mặt Mã Hải kinh ngạc hỏi.

“Gia Thiên, con biết người này sao?”

Tiếu Xuân Nam ngồi ở bên cạnh cũng cảm thấy không đúng lắm.

Mà trái tim của Phùng Tuần lại căng đến cực điểm, sắc mặt cũng trở nên trắng bệnh.

Phùng Gia Thiên há miệng, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải.

Mã Hải hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là cậu ta phải biết tôi rồi! Bởi vì tôi chính là ông chủ của cậu ta!”

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Tiếu Xuân Nam ngã ngồi ở trêи mặt đất, tuy rằng Phùng Thiên cũng đã đoán được, nhưng sau khi nghe thấy thế, cả người cũng hoảng sợ đến thay đồi sắc mặt.



Về phần Tô Quảng và Trương Tình Vũ, giống như là đánh mắt hồn phách, mở miệng ngơ ngác nhìn Mã Hải.

“Ăn cơm.”

Lúc này Lâm Dương và Tô Nhan từ trong phòng bếp mang ra một mâm đồ ăn tinh xảo, đặt ở trêи bàn.

“Ngài Lâm!”

Mã Hải vội vàng dừng lại, cung kính nhìn về phía Lâm Dương rồi cúi đầu xuống nói: “Những chuyện trước đây ngàn vạn lỗi lầm đều là do Mã Hải tôi sai, Mã Phong đã bị tôi đánh gãy hai chân rồi, cũng đã nhót lại, xin ngài Lâm hãy tha thứ cho tôi!”

Lúc này ngay cả Tô Nhan cũng choáng váng.

Trong nhà yên tĩnh không có một tiếng động nào.

Mọi người đều mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, hoàn toàn không thể tin được những gì mà mình đã thấy.

Nhưng mà, Lâm Dương cũng không lên tiếng, chỉ dọn bát đũa ăn cơm ra.

Mã Hải cắn răng một cái, hai gối quỳ song song ở trêи mặt đắt.

HA 2”

Trong phòng tất cả mọi người, ngoại trừ Lâm Dương ra đều đã nhìn đến ngốc luôn rồi!

Đường đường là Mã Hải tộc trưởng của nhà họ Mã thuộc một trong bốn gia tộc lớn của thành phố Trường Giang, chủ tịch của tập đoàn Đông Quang, là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố Trường Giang…Thế mà lại quỳ xuống trước mặt Lâm Dương?

Điên rồi!

Nhát định là điên rồi!

Nếu không phải do thế giới này điên rồi, thì chính là bọn họ điên rồi!

Máy người đều thở dốc một cách điên cuồng, cảm giác trái tim của mình như sắp nhảy ra khỏi cỗ họng vậy.

Trương Tình Vũ chống tay lên tường, sắp không đứng vững nữa rồi.

Tô Nhan đặt ʍôиɠ ngồi lên ghé.

Một màn này quả đúng là quá khắc sâu!

“Ăn chưa?”

Rốt cuộc, Lâm Dương cũng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

“Vẫn chưa ăn….”

“Vậy thì ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”

“Cảm ơn.”

Mã Hải đứng dậy ngay lập tức.

“Tất cả mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm đi!”

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, đều cùng ngồi xuống.

Bữa cơm này rất là kỳ quái.

Ai cũng không nói chuyện.

Một nhà Phùng Tuần kinh sợ, trong lòng lo lắng, máy lần muốn xin lỗi Mã Hải, nhưng mà Mã Hải cũng không thèm để ý đến.

Một nhà Trương Tình Vũ lại vô cùng hoang mang.

Chỉ có mình Lâm Dương là lòng sáng như gương.

Lúc này Mã Hải chạy đến đây, hơn phân nửa là do phía bên Hạ U Lan có hành động, nhà họ Hạ ở Thủ Đô muốn ra tay với nhà họ Mã, quả đúng là không cần tốn nhiều sức, Mã Hải cùng đường, nên mới chạy đến đây cầu xin Lâm Dương tha thứ.

Cơm nước xong xuôi, Mã Hải và Lâm Dương đi ra ban công.

“Ngài Lâm, bất kể như thế nào cũng xin hãy cứu lấy nhà họ Mã của tôi.”

Đôi mắt Mã Hải đỏ bừng nói.

“Tôi sợ là tôi không giúp được ông, lúc trước bảo vệ tôi là ý của nhà họ Hạ, nhưng mà Mã Phong lại cố ý đụng vào tôi, đó chính là đánh mặt nhà họ Hạ, muốn tiêu diệt nhà họ Mã của ông cũng không phải là Lâm Dương tôi mà là nhà họ Hạ.”

“Tôi biết, nếu như ngài Lâm đồng ý mở miệng vàng lời ngọc ra, ít nhất nhà họ Mã tôi cũng có thể giữ lại một hơi!”

Mã Hải kϊƈɦ động nói: “Tôi đồng ý lấy một nửa cổ phần của tập đoàn Đông Quang cho ngài Lâm, xin ngài hãy ra tay cứu nhà họ Mã tôi!”

Lâm Dương vừa nghe thé, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tổng giám đốc Mã, cũng thật là mạnh tay, cứ như vậy là ông có thể cột tôi lên chiếc xe của ông rồi, ông muốn lợi dụng tôi để tạo dựng mối quan hệ với nhà họ Hạ sao?”

Mã Hải hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Không không không, ngài Lâm, sao Mã Hải tôi dám được chứ?

Cho dù là cho Mã Hải một vạn lá gan thì tôi cũng không dám làm….”

“Vậy giò để tôi ngả bài luôn đi.”

Lâm Dương thản nhiên nói: “Tôi không giúp được ông!”

Mã Hải giống như là bị sét đánh.

“Nhưng nếu tập đoàn Đông Quang của các người mang họ Lâm, thì có lẽ còn cứu được.”

Lâm Dương lại bồi thêm một câu.

Hơi thở Mã Hải run lên, ngay lập tức đã hiểu được ý của Lâm Dương, một lát sau ông ta cúi người.

Lâm Dương cũng không giữ Mã Hải lại.

Mã Hải đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng trước khi ông ta đi, cũng nhìn lầy Phùng Gia Thiên.

“Ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa.”

Mã Hải để lại những lời này rồi trực tiếp mở cửa rời đi.



“Tổng giám đốc MãI Tổng giám đốc MãI”

Phùng Gia Thiên thay đổi sắc mặt rồi nhanh chóng đuổi theo chạy ra ngoài, nhưng không có tác dụng gì.

“Tại sao có thể như vậy được? Lâm Dương, cậu nhanh giúp anh họ của cậu đi!”

Tiếu Xuân Nam hoang mang lo sợ, sợ đến mức gương mặt không chút huyết sắc, cầm lấy cánh tay Lâm Dương rồi hô lên.

“Thật có lỗi, tôi chỉ là một người đi quét rác, toàn quen biết với những người không đứng đắn gì, người vừa nãy tôi cũng không thân quen lắm, dì họ, dì tìm lầm người rồi.”

Lâm Dương rút cánh tay của mình ra, thản nhiên nói: “Nếu anh họ Phùng thật sự không tìm được việc gì, thì có thể liên hệ với tôi, tôi có thể sắp xếp cho anh ấy một phần công việc lặt vặt.”

Phùng Tuần tức giận đến mức cả người run lên.

“Lâm Dương, cậu thật sự tuyệt tình đến như vậy sao?”

Tiếu Xuân Nam khó khăn nói.

Gương mặt Lâm Dương không thay đổi chút nào.

“Tiểu Vũ! A Quảng!”

Tiếu Xuân Nam vội vàng nhìn về phía hai người Trương Tình Vũ.

Nhưng giờ phút này cũng không có ai nói gì hết.

“Được, được! Cả nhà các người nhớ kỹ đấy cho tôi!”

Tiếu Xuân Nam tức giận đến sôi cả máu, túm lấy Phùng Tuần và Phùng Gia Thiên mở cửa rời đi.

“Tạm biệt không tiễn!”

Trương Tình Vũ gào to lên một tiếng.

“Sướиɠ!”

Nhìn thấy cả nhà kia đã rời đi, Trương Tình Vũ đóng cửa lại, thở phào ra một hơi: “Người nhà này cũng thật là tệ, chạy đến nhà chúng ta làm mưa làm gió cho đã vào, đã thế còn có ý định với con gái bảo bồi của tôi! Không thể tha thứ được!”

“Nếu bọn họ chỉ là đến để khoe khoang, có lẽ tôi sẽ còn giúp bọn họ, nhưng mục đích của bọn họ không sạch sẽ, đánh chủ ý lên vợ tôi, loại thân thích như thế này không cần nữa cũng được.”

Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Lòng người không chân thành.”

Tô Quảng thở dài nói.

“Lâm Dương, anh vẫn nên giải thích chuyện của Mã Hải là như thế nào đi?”

Tô Nhan thu dọn bát đũa sang một bên, nhìn theo anh rồi hỏi.

Lời vừa mới nói ra, Trương Tình Vũ và Tô Quảng cũng hướng ánh mắt nhìn về phía anh.

“Mọi người không nên hiểu lầm, tôi cũng không phải là người thấu trời hiểu đất gì, chỉ dựa vào tôi thì không thể nào có thể khiến cho Mã Hải quỳ xuống được.”

Dường như Lâm Dương biết trong đầu bọn họ đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nói.

“Vậy đây là có chuyện gì?”

“Rất đơn giản, lúc tôi đang làm việc trong phòng khám của Lạc Thiên, có duyên có phận chữa bệnh cho người nhà họ Ninh, cũng quen biết với máy vị thổ hào, chính những vị thổ hào này đã cho tôi mặt mũi ở bữa tiệc rượu đấy, đánh vào mặt Mã Phong, nhưng tên Mã Phong này lại quá ngu ngốc, không hiểu chuyện, trêu chọc mấy vị thổ hào ấy, bây giờ những vị thổ hào ấy muốn tiêu diệt nhà họ Mã, Mã Hải cùng đường rồi thì sẽ phải tìm đến tôi, hy vọng tôi có thể ra mặt để bảo vệ nhà họ MãI!

Nhưng mà ông ta nghĩ sai rồi, đây cũng không còn là chuyện giữa tôi và nhà họ Mã nữa, mà là ân oán giữa những vị thổ hào ấy và nhà họ Mã! Tôi cũng không giúp được.”

Lâm Dương cười nói.

Vừa mới dút lời, mọi người cũng đều hiểu ra.

“Tôi đã nói rồi, quả nhiên sao cậu có thể quen biết với những nhân vật lớn như vậy được? Tôi còn tưởng cậu sắp bay lên trời rồi chứ.”

Trương Tình Vũ nói thầm một tiếng, thầm kêu một tiếng đáng tiếc.

“Cậu chỉ cần nhìn mấy quyển sách y học thì có thể chữa khỏi những chứng bệnh kỳ quái cho rất nhiều người, Lâm Dương, cậu cũng thật là may mắn, có lẽ cậu sắp chuyển vận rồi cũng nên.”

Tô Quảng cười nói.

Tô Nhan còn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Đỉnh linh linh…

Đúng lúc này, di động của Tô Quảng vang lên.

ộ Tô Quảng cầm điện thoại lên, lát sau sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Ai gọi đến thế?”

Trương Tình Vũ hỏi.

“Mẹ!”

giọng Tô Quảng khàn khàn nói.

“Bà cụ sao?”

“Đúng vậy…Mẹ bảo chúng ta phải đến nhà cũ nhà họ Tô ngay lập tức, bà ấy có chuyện rất quan trọng muốn tìm chúng tai Nhất là cậu, Lâm Dương, bà nội của cậu nói, cậu phải xuất hiện!”

“Nói cho bà ấy biết, tôi không đi.”

“Bà ấy nói, bà ấy đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn cho hai người rồi!”

Tô Quảng chần chờ một lát rồi nói.

Đôi mắt Tô Nhan trừng lớn.

Lông mày Lâm Dương cũng hơi nhíu lại một chút.

Phải ngả bài rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi